Đặc Công Cuồng Phi
Chương 103 : Không Thể Khinh Thường
Một lượng bạc cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng.
Xúc xắc bình tĩnh rơi xuống, Tô Tất thản nhiên nói, «Một viên năm một viên sáu, tổng cộng là mười một, Đại.»
Đặt đúng thì có thể là do may mắn, nhưng đến số cũng đoán đúng thì chính là bản lĩnh.
Mọi người xôn xao một trận, Tô Tất cuối cùng cũng thắng được một ván.
Tô Tất liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân nói: «Đại ca, chuẩn bị thu tiền đi.» Nàng vươn vai, một bộ nắm chắc phần thắng.
Nguyên Du Vân vỗ đầu nàng: «Tiểu huynh đệ đừng đắc ý quá sớm, thua liên tục mười ván, lúc này mới thắng được một ván mà đã ngạo mạn vậy rồi sao?»
«Ngạo mạn? Giờ vẫn chưa thể gọi là ngạo mạn đâu.» Nói xong, nàng không nhanh không chậm đẩy hai lượng bạc trong tay về phía trước. Nếu có Lục hoàng tử và Thất công chúa ở đây, bọn họ nhất định sẽ nhớ tới lần đánh bạc lúc trước ở Vạn Hoa Lâu. Lúc ấy, Tô Tất cũng là dùng một lượng cuối cùng trong tay, để thắng về hai trăm vạn lượng ngân phiếu.
Tô Tất đã nắm chắc tiếng động của toàn bộ xúc xắc, nên bây giờ nên chỉ có thắng chứ không thua, hai lượng nhanh chóng trở thành bốn lượng.
Mọi người mặc dù lúc đầu tỏ vẻ khinh thường với Tô Tất, nhưng giờ thấy nàng thắng liên tục như vậy, cũng vui vẻ hùa theo, bởi vì chỉ cần nhà cái thua, cho dù là ai cũng đều thấy sung sướng, trong lòng nghĩ thầm, cuối cùng cũng có người trả thù cho bọn họ. Đây là sự sung sướng khi người khác gặp họa.
Liên tiếp mười lần Đại, Tô Tất chưa di chuyển số bạc đó lấy một li, hình như nhà cái cố tình đổ Đại hùa theo Tô Tất. Thắng mười lần liên tiếp, bạc trong tay Tô Tất từ hai lượng biến thành bốn lượng, bốn thành tám lượng, tám thành mười sáu lượng…..Cuối cùng biến thành hai ngàn lượng.
Con số này đối với con số mà Tô Tất thua mất vừa rồi, vẫn chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, nhưng điều khiến người ta kinh hãi chính là, nàng thắng mười lần liên tiếp thì thôi, nhưng mỗi lần đều đọc số lên, hơn nữa còn chưa sai một lần nào!
Trán Lí Trang Đầu bắt đầu túa mồ hôi lạnh, hắn bây giờ mới biết hôm nay mình đã gặp phải cao thủ, mặc dù chỉ mới thua có hai ngàn lượng, nhưng Tô công tử trước mắt một bộ bình tĩnh chỉ thắng chứ không thua, bạc trước mặt hắn vẫn chưa dịch một li, vẫn luôn tiếp tục được chất lên, nếu thắng thêm vài ván nữa…..
«Sao? Không dám đổ nữa à?» Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, «Lá gan của nhà cái chỉ được nhiêu đó thôi sao? Xem ra sòng bạc Cát Tường cũng chỉ là hạng thường mà thôi, cái gì mà sòng bạc đệ nhất thành Vọng Gianh chứ, đóng cửa cho sớm đi là vừa.»
«Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không thể sỉ nhục toàn bộ sòng bạc! Không phải chỉ là đổ xúc xắc thôi sao? Ta không tin mấy ván tiếp theo ta vẫn không thắng!» Lí Trang Đầu thở phì phì ném xúc xắc vào hộp sắt, lắc từ trên xuống dưới rồi từ trái sang phải.
Lúc đầu quả thực là hắn đã quá coi thường đối phương, thế nhưng hắn làm nghề này đã ba mươi năm, không phải là loại mà tiểu hài tử đầu chưa mọc tóc có thể đánh bại.
Thế nhưng, hình như hôm nay vận rủi của hắn đã định rồi hay sao ấy, hắn đổ liên tiếp bảy lần, cũng thua liên tiếp bảy lần.
Bạc trước mặt Tô Tất từ hai ngàn lên đến bốn ngàn, bốn ngàn lên tám ngàn, cuối cùng biến thành năm mươi vạn.
Mồ hôi trên trán Lí Trang đầu chảy xuống, nhỏ xuống đất, hắn bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi, vô cùng rối loạn, không dám đổ xúc xắc trong tay xuống nữa, bởi vì nếu lần này đổ xuống, Tô Tất sẽ thắng được một trăm vạn lượng.
Lúc này, đã sớm có người ở phía trước báo cho người ở đứng sau. Hàn Thực đang dùng trà với khách quý từ kinh thành đến, nghe người đến báo tin xong, mặt lập tức nhăn nhúm lại vì tức giận.
Hàn Thực vỗ mạnh lên bàn, «Thật to gan, dám đến sòng bạc Cát Tường làm loạn, còn có gan tuyên bố thắng về cả một bao ngân phiếu, ta thật sự muốn xem hắn làm thế nào mà thắng được!» Hắn trừng mắt, vỗ lên bàn, trên bàn lập tức xuất hiện một chỗ lõm hình bàn tay, chén trà rung lên, trà sánh ra đầy bàn.
Vị khách quý tới từ kinh thành nọ, nếu như Tô Tất biết được, nhất định có thể nêu tên hắn, bởi vì hắn chính là ông chủ của Vạn Hoa Lâu, là Dương lão đầu lúc trước tự tay dâng lên hai trăm vạn lượng mời ôn thần là Tô Tất rời đi.
Sau khi bị Tô Tất đùa giỡn, hắn luôn vô cùng nhạy cảm với hai chữ ‘bao tải’, người cuồng vọng như vậy nhất định là người có bản lĩnh, nên hắn liền theo bản năng mà nghĩ tới Tô Tất.
Gọi người báo tin lại, sau khi hỏi qua tướng mạo, cách ăn mặc và cách ăn nói của công tử nọ, Dương lão đầu càng thêm chắc chắn người đó chính là Tô Tất. Nếu thật sự là Tô Tất, vậy Hàn Thực chỉ có nước thiệt thòi mà thôi.
Lần này hắn đến thành Vọng Giang, vốn muốn thu mua sòng bạc Cát tường, nhưng Hàn Thực kiêu căng ngạo mạn, ra giá trên trời, nên cuộc đàm phán rơi vào bế tắc. Tô công tử lần này tới vừa đúng lúc, chỉ cần hắn ta có thể đả kích Hàn Thực, vậy sòng bạc Cát Tường này liền có thể vào tay hắn.
Trong lòng Dương lão đầu thầm suy tính, lúc nói chuyện lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa, khóe miệng nhếch lên, nói với Hàn Thực, «Ta thấy hắn có vẻ có vài phần bản lĩnh, nếu không đã không cuồng vọng như vậy, Hàn lão đệ đừng quá kích động, nếu không hãy để lão ca đi nói chuyện với hắn, nếu có thể dàn xếp ổn thỏa…..»
Chiêu lấy lui làm tiến này của Dương lão đầu vốn không hiệu quả như vậy, nhưng Hàn Thực lại là loại lỗ mãng hữu dũng vô mưu. Câu đó Dương lão đầu đã không nói ra miệng thì thôi, vừa nói ra đã khiến ngọn lửa trong lòng Hàn Thực bùng cháy, hắn hừ lạnh một tiengs: «Dàn xếp ổn thỏa? Sòng bạc Cát Tường chưa bao giờ phải cúi đầu trước người khác! Người đâu, theo ta ra ngoài!»
«Mọi người xông lên, đi thôi!» Người hầu của Hàn Thực nổi giận đùng đùng vung tay.
Hàn Thực giơ tay tát hắn một cái, «Xông lên cái đầu ngươi! Người bình thường nhìn thấy đại gia các ngươi cũng đã sợ đến tè ra quần rồi, thua đến cả quần lót cũng đem đi đặt cược! Đi!»
Nói xong, Hàn Thực khí thế bừng bừng dẫn đầu bước ra.
Dương lão đầu cũng đi theo, lúc này trong lòng hắn đang cười trộm. Sau khi hắn đã tự mình nếm trải mùi vị thua thê thảm dưới tay Tô Tất, liền rút ra được một sự thật: Trên đời này, người muốn đánh thắng Tô Tất vẫn còn chưa được sinh ra.
Bên trong đại sảnh, trước mắt bao người, Lí Trang Đầu liên tục lắc xúc xắc, không dám đổ xuống, bởi vì hắn biết lần này nếu đổ xuống, một trăm vạn lượng sẽ không cánh mà bay! Con số này đủ để đập tan dũng khí của hắn, khiến dây thần kinh hắn suýt chút nữa là đứt mất.
«Lí Trang Đầu, xúc xắc trong tay ngươi đã lắc được một nén nhang rồi, vẫn còn muốn lắc tiếp sao?» Tô Tất dựa vào ghế, tay chống cằm, vẻ mặt ung dung thoải mái.
Nhìn thấy nhà cái phải chịu thiệt là ước mơ của biết bao nhiêu con bạc, nên lúc này tất cả các bàn khác trong đại sảnh đều không có một bóng người, toàn bộ đều tập trung ở bàn này, chen chúc nhau đứng xem.
Bọn họ kích động như gà bị cắt tiết, vung nắm đấm kêu la.
«Lí Trang Đầu, ngươi rốt cuộc có chịu đổ xuống không thì bảo, lắc mãi không thấy chóng mặt hả?»
«Có lẽ hắn cho rằng nếu lắc lâu thêm một tí, thì vị thần bài công tử này sẽ không đoán được. Ha ha ha, hắn đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?»
«Đúng vậy, dù sao cũng thua, mau đổ nhanh đi. Lí Trang Đầu, ngươi lắc cái gì mà lắc, lắc đến thấy cả mụ nội ngươi luôn rồi này.»
Nói xong, đám người liền cười rộ lên. Bọn họ bình thường thua trong tay Lí Trang Đầu biết bao nhiêu là bạc, hôm này nhìn hắn phải chịu thiệt, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu sung sướng. Hơn nữa những con bạc này, đều đem tính mạng của cả gia đình đến đặt cược, có mấy người là tốt đẹp, có lương tâm?
Lúc này, giữa đại sảnh pha lẫn tiếng cười hả hê của người xem cùng tiếng thở nặng nhọc của Lí Trang Đầu.
Đột nhiên, từ xa vọng đến một tiếng quát lớn: «Câm miệng lại hết cho ta!»
Giọng nói giống như gió lạnh ngày đông, khiến người ta phải rùng mình, nháy mắt khiến cho người khác sợ hãi đến nghẹt thở. Vì thế, mội người đều nhao nhao nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người tinh mắt một chút đều nhận ra đó là Hàn lão bản, sợ tới mức không nói nên lời, đến thở mạnh cũng không dám.
Sòng bạc Cát Tường có thể có ngày hôm nay, đều là do một tay Hàn lão bản gây dựng. Trong mười năm ngắn ngủi mà đã đạt được thành tựu như vậy, hắn há có thể là một nhân vật đơn giản?
Người trên phố đồn rằng, Hàn lão bản hiện giờ đã có thực lực của bát cấp, nhất nhì thành Vọng Giang, huống chi hắn còn có quan hệ với mấy vị quan chức trong triều đình, có thế lực hùng mạnh chống lưng, hơn nữa tính tình hắn còn vô cùng hung ác, người động đến hắn không thể sống đến ngày thứ hai, nên trong thành Vọng Giang, mọi người đều ngấm ngầm đặt cho hắn một cái tên, gọi hắn là Diêm vương thúc. Ý là hắn còn đúng giờ hơn cả Diêm vương, hắn bảo người ta canh ba chết, tuyệt đối không có ai dám sống đến canh tư. Nên ai ai trong thành Vọng Giang cũng đều sợ hắn.
Tô Tất khẽ nhướng mày, thản nhiên liếc mắt, vẻ mặt ung dung, cử chỉ bình tĩnh, rõ ràng đang nói với hắn, sự uy hiếp của hắn, hoàn toãn miễn dịch đối với nàng.
Chỉ là một bát cấp cường giả, nàng chỉ dùng một chiêu đơn giản cũng có thể giải quyết hắn, huống chi còn có tuyệt đỉnh cao thủ như Nguyên Du Vân ở đây.
Hàn Thực sải bước tiến về phía Tô Tất, đứng trước mặt nàng, thuận tay đoạt lấy hộp sắt được lắc đi lắc lại một lúc lâu trong tay Lí Trang Đầu. Lúc này khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, hai mắt như chuông đồng, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tô Tất, «Tiểu tử, người phá rối ở tiệm ăn là ngươi?»
Tô Tất đã sớm nắm chắc biến hóa của các loại xúc xắc, lúc xúc xắc được đập vào bát, nàng đã nhận ra số lượng trên mặt xúc xắc, nên đối với sự khiêu khích của Hàn Thực, nàng chỉ ung dung cười nhạt, «Ngươi cho là phá rối cũng được, dù sao ta cũng chỉ đến để mang về một bao ngân phiếu từ sòng bạc các ngươi.»
Tô Tất chỉ chỉ bao tải vá chằng vá đụp trên mặt bàn, bình tĩnh ung dung cười.
Đó vốn là bao tải đựng hai mươi cân gạo, xin được của hai ông bà cụ bà cụ bán đồ ăn lúc sáng, mặc dù vá chằng vá đụp, nhưng vẫn còn rất bền.
Bao tải như vậy dùng để đựng bạc hay vàng thì còn có thể chấp nhận, nhưng mà lại dùng để đựng ngân phiếu, đây rõ ràng là công khai khiêu khích. Ngân phiếu nhà ai mà nhiều đến mức có thể dùng bao tải để đựng chứ?
Ngón trỏ của Hàn Thực gõ vào đỉnh hộp sắt, vô thức gõ xuống mặt bàn, mắt vẫn không chớp nhìn Tô Tất, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nham hiểm, «Người trẻ tuổi cũng thật lớn miệng, nhưng còn trẻ thì dại dột, luôn phải trả cái giá rất đắt.»
Tô Tất không nói gì nhìn hắn, khóe miệng vẫn cong lên như cũ.
Lại dám dùng ánh mắt khinh thường mỉa mai đó mà nhìn hắn, đúng là chán sống mà! Hàn Thực vốn thấy thiếu niên trước mắt tuấn mỹ vô song, lửa giận trong lòng cũng xẹp xuống một tý, nhưng Tô Tất lại dám khiêu khích hắn như vậy, lửa giận lại một lần nữa bùng lên.
«Được! Nếu ngươi có bản lĩnh đoán được số của hai con xúc xắc này, bổn đại gia sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, cho ngươi cơ hội đánh thêm một ván, nhưng nếu ngươi đoán sai thì đừng trách sòng bạc Cát Tường tàn nhẫn!» Đáy mắt Hàn Thực lóe lên, xẹt qua một tia tự tin thắng lợi.
Mày Tô Tất khẽ nhíu lại, động tác vừa rồi đã để lộ mưu kế của hắn, bản lĩnh tương đối thâm, vừa rồi hắn giống như vô tình gõ vào đỉnh hộp sắt, nhưng thực ra lại đang âm thầm đổi hướng của xúc xắc trong hộp…..
Hàn Thực này mặc dù kiêu ngạo tàn ác, nhưng bản lĩnh đánh bạc của hắn cũng không thể khinh thường.
«Sao? Đoán không được hả?» Hàn Thực thấy Tô Tất trầm mặc, lập tực cuồng vọng cười rộ lên, hắn đứng trước bàn, một tay chống lên bàn, cúi người về phía trước, ngạo nghễ nhìn Tô Tất, «Nếu đoán không được, vậy hãy để lại cái mạng của ngươi đi!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
81 chương
49 chương
32 chương
152 chương
84 chương