Đã Yêu Thương Từ Lâu

Chương 24 : Vợ nhỏ bộc lộ bản năng của người mẹ

"Tiểu Phỉ à, nếm thử món này xem, đều là người trong nhà cả, đừng khách khí làm gì!" "Cảm ơn... Bác gái ạ." Đối với việc An Hân Phỉ không gọi bà là mẹ, mẹ Cao cũng không nói cái gì, chỉ cười gật gật đầu. Cao Nghệ ở một bên ồn ào nói giỡn "Xong rồi xong rồi, mẹ không có thương đứa con gái này, đi thương chị dâu nhỏ rồi~" làm An Hân Phỉ rất là ngượng ngùng, đầu nhanh chóng chôn xuống bát cơm. "Thương cô, thương cô thì có ích gì, mấy ngày nay không trở về nhà, cô không về cũng được, nhưng cũng phải đưa Phàm Phàm về cho tôi chứ." Không được gặp đứa cháu ngoại, mẹ Cao rất nhớ bé. "Thôi được rồi, đừng chì chiết con nữa, Phàm Phàm hai ngày tới đều ở chỗ này, được rồi chứ?" Cao Nghệ giơ hai tay làm bộ đầu hàng, sức niệm kinh Mắng Mỏ của mẹ Cao có tính sát thương quá lớn. Bà hài lòng ban thưởng cho Cao Nghệ một miếng thức ăn đã nướng chín "Như thế mới được chứ. Cao Đạm gắp con tôm từ nồi nước đun vào trong bát, bóc vỏ tôm ra rồi bỏ vào bát của An Hân Phỉ, cô cũng lột vỏ tôm cho anh, chất thịt không bị nát chút nào, vỏ tôm bị lột xuống cũng còn nguyên vẹn. Hai người tự nhiên mà nhìn nhau cười, ngọt ngọt ngào ngào quả thực làm người khác ước ao. Cao Nghệ nhìn một loạt hoạt động ân ái của hai người trước mặt, khiến cho cô thật muốn yêu đương. An Hân Phỉ một mặt vừa ăn cơm, lại vừa quay sang săn sóc cho Tiểu Phàm Phàm đang ở bên cạnh, bé Tiểu Phàm Phàm quy quy củ củ ngồi trên ghế, tay nhỏ bụ bẫm thịt mềm cầm đôi đũa xinh xinh dành cho các bạn bé, ăn cơm: một chút cũng không làm cho người lớn lo lắng. Cô tỉ mẩn giúp Tiểu Phàm Phàm bỏ xương cá lột vỏ tôm, thấy khóe miệng bé dính nước sốt thì lấy khăn giấy lau cho bé, rất là có kiên nhẫn. Cơm nước xong, người một nhà ở phòng khách ăn hoa quả, xem TV. Có ba Cao ở đây, một khuôn mặt lạnh lùng, làm không khí có chút xấu hổ. Phàm Phàm như cũ thích dính lấy An Hân Phỉ, thân thiết bảo mợ chơi xe lửa cùng bé. Cao Nghệ dựa vào người Cao Đạm lẩm nhẩm hỏi thầm "Đầu cua tai nheo sự việc ra sao?" "Cái gì?" Anh không quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn vợ nhỏ cùng cháu ngoại chơi đến là vui vẻ, nét mặt An Hân Phỉ giống y hệt một đứa bé. Cao Nghệ nhìn khuôn mặt đá vọng thê của anh trai, chế nhạo cười "Anh, anh xong rồi!" "Hả?" Cao Đạm lúc này mới nhìn về phía em gái "Em nói cái gì?" Cao Nghệ ôm bả vai "Anh bị lún xuống rồi, em chưa từng thấy anh thích một người đến như vậy." ngay cả người chị dâu đã mất cũng không như thế. "Có lẽ vậy." Anh cúi đầu cười cười. "Chỗ ba mẹ giải thích như thế nào rồi?" Cao Nghệ cắm một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng. "Ba đó là rõ ràng không đồng ý" "Đừng suy nghĩ nhiều, ba đang lo lắng cho anh lắm đấy." "Anh biết" "Đúng rồi, trước khi về đây có mang cho em sản phẩm mới của SC, lát nữa qua phòng anh mà lấy." "Cảm ơn anh trai nha." nói đoạn, Cao Nghệ ôm mặt Cao Đạm hôn một cái, một màn này vừa vặn bị An Hân Phỉ trông thấy. "Ai, chị dâu nhỏ, xin lỗi nhé, vừa mới chiếm dụng mặt anh trai một chút." Bạn nhỏ An không ngoài ý muốn xoách một cái đỏ bừng mặt. "Không nghiêm chỉnh gì cả." "Gần đây sao rồi?" "Cái gì sao cơ?" Cao Nghệ nhai múi quýt trong miệng, ra vẻ không để bụng chút nào. "Em biết anh nói cái gì mà, vấn đề cá nhân của em." "Không phải chứ anh, làm sao anh lại đứng cùng phía ba mẹ rồi?" "Anh là lo cho em, năm nay cũng ba mươi rồi, cứ tính ở vậy một mình mang theo Phàm Phàm cả đời?" "Em thấy ở một mình chẳng có gì là không tốt." "Tiểu Nghệ..." "Anh, em một chút cũng không hối hận lựa chọn hồi trước, nếu lại một lần nữa, em vẫn sẽ làm như thê thôi." Cao Nghệ ngắm con trai chơi đùa đến nỗi khuôn mặt nhỏ hồng lên, nhớ lúc trước cùng người đàn ông kia quen biết yêu nhau, cô rất hạnh phúc, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người. Tuy rằng khi cô biết được mình mang thai cũng rất bàng hoàng, nhưng cô vô cùng may mắn vì lúc trước đã giữ lại đứa con. "Đừng lo cho em, em gái anh là người như nào anh còn không biết sao, có người thích hợp em nhất định sẽ chủ động ra tay trước." "Em gái anh ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người tốt." "Ừ ừ, quà đâu, em muốn đi lấy quà." Cao Nghệ cười hì hì chạy lên lầu, đằng sau nụ cười tươi tắn của cô chính là buồn phiền khổ não, sao lại để người nhà lo lắng cho cô đến thế. Cao Nghệ lên lầu, An Hân Phỉ thấy Phàm Phàm chơi đã thấm mệt rồi, cái gáy nhỏ mướt mồ hôi, sợ bé bị cảm mạo, Cao Đạm liền nói với ba mẹ Cao: "Ba, mẹ, con cùng Phỉ Phỉ lên lầu , Tiểu Phàm Phàm cũng cần phải thay quần áo." "Mau đi đi" "Ông ngoại bà ngoại ngủ ngon ạ!" "Ngủ ngon, cháu ngoan của bà." Mẹ Cao quan sát hai người nắm tay Phàm Phàm, ngẫm nghĩ về sau cháu đích tôn nhà mình ra đời, cũng không tồi đâu. "Tôi thấy khá tốt đấy." Mẹ Cao huých ba Cao một cái. "Rồi, bà chờ mấy năm nữa xem, Cao Đạm năm mươi, cô ta lớn hơn được bao nhiêu, còn có thể cùng thằng làm càn kia yên ổn chung sống?" "Tiểu Phỉ sẽ không đâu, xét qua con bé không phải người như vậy." "Hừ, một đám con lớn đầu hết cả mà không làm cho cha mẹ già bớt lo." "Ấy, ông định làm gì thế?" "Vào thư phòng" mắt không thấy, tâm không phiền.