Dạ Yến

Chương 7

Thẩm Quan Lan nằm trên giường hồi lâu, làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn nương theo ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh đặt trên bàn, bây giờ đã là hai giờ rưỡi sáng rồi. Hắn ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tấm màn rủ bên cạnh giường, lại nghĩ đến thân ảnh mịt mờ kia.Đêm nay hắn đã uống nhiều rượu đang lẽ nên ngủ rất ngon mới phải, nhưng ngập trong đầu óc hắn đều đang nghĩ đến những lời Giang Phong nói. Giang Phong nói về lai lịch của Từ Yến Thanh cùng nguyên nhân gả vào phủ họ Thẩm, so với Ly Nhi không khác biệt lắm. Chỉ là Giang Phong không biết tường tận như Ly Nhi mà thôi, có vài đoạn đều là phỏng đoán và đồn đại của những người bên ngoài, vẫn có chỗ không nhất quán. Thế nhưng phần lớn tin tức đều tương tự, đã đủ để Thẩm Quan Lan ghi nhớ trong lòng. Trước khi hắn đi du học cũng là một người Trung Quốc mang tư tưởng truyền thống, chỉ là so với đại ca trầm ổn cứng nhắc, hắn càng giống một công tử bột hơn. Tiêu tiền của gia đình để hưởng lạc là chuyện đương nhiên, xách lồng chim đi đạo nghe hát thưởng hoa chọi dế, ngoại trừ chơi gái và đánh bạc thì hết thảy những thói hư tật xấu đó hắn đều đụng vào không ít. Mãi đến tận khi cha hắn tức quá chịu không nổi nữa, mới nhét hắn vào học đường của Hứa phu tử quản giáo hai năm, mới xem như sửa đổi được những thói xấu đó. Nhận được sự giáo dục của Hứa phu tử, Thẩm Quan Lan bắt đầu nhận ra thế giới trong sách càng thú vị hơn, sau đó hắn chọn đi du học theo nghành Y, cũng là nhờ một phen công lao khuyên bảo của Hứa phu tử. Bây giờ hắn đã trở về, vẫn còn chưa kịp đi bái kiến ân sư thì đã nghe thấy Giang Phong nói Hứa phu tử đã từng ra mặt thay cho Từ Yến Thanh, lên án mạnh mẽ hành vi cưỡng ép y gả cho cha hắn? Giang Phong nói Từ Yến Thanh tự nguyện gả cho Thẩm Chính Hoành, chỉ là không ai biết được sao y lại cáo biệt vũ đài vào lúc nổi tiếng nhất, lựa chọn trở thành mợ Tư của Thẩm lão gia. Dù sao dựa vào tình thế năm đó của y, tiếng tăm cũng sắp sánh ngang song đán của Bắc Bình rồi. Cho nên phần lớn mọi người đều tin vào thuyết Thẩm lão gia cường thủ hào đoạt (cưỡng ép, chiếm đoạt) này. Trong ngày thành thân ấy, người mê kịch đứng chật như nêm cối trước phủ nhà họ Thẩm, không cho kiệu hoa vào cửa. Khi đó tình cảnh vô cùng hỗn loạn, may mà Thẩm Chính Hoành có dự kiến trước, mời cục cảnh sát Nghi Châu đến duy trì trật tự, cuối cùng mới đón được Từ Yến Thanh vào cửa, bái đường trong tiếng mắng chửi đầy trời. Chuyện này khiến Thẩm gia trở thành trò cười, mợ Cả liền hạ lệnh từ nay về sau không cho phép Từ Yến Thanh bước ra khỏi cửa lớn một bước, tránh cho Thẩm gia tiếp tục mất mặt. Nhưng Ly Nhi lại nói cho hắn nghe một chân tướng khác. Cổ họng của Từ Yến Thanh đã từng bị thương, thời gian đó y ho ra rất nhiều máu, còn bị lang băm chẩn đoán sai bệnh nên không thể lên đài được nữa. Chủ gánh hát Từ gia là sư phụ của Từ Yến Thanh, không biết đã cầm bao nhiêu tiền của Thẩm lão gia mà lại có thể đưa giấy bán thân của y cho ông ấy. Từ Yến Thanh tuy là đào hát có tiếng, nhưng vào những niên đại đó của bọn họ, đào hát cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi trong tay những kẻ có tiền, thân phận nhỏ bé tiếng nói yếu ớt lại cộng thêm giấy bán thân, y làm sao có thể phản kháng? Thẩm Quan Lan đã từng hỏi Ly Nhi, không thể chạy trốn sao? Ly Nhi đáp: “Mợ Tư không nơi nương tựa, có thể chạy đi đâu? Nếu như có thể chạy thoát được, nhưng lại không thể hát khúc được nữa thì há chăng phải cuộc sống nửa đời sau đợi chờ mợ ấy lại càng thảm hại hơn hay sao?” Thẩm Quan Lan buồn bực vuốt tóc mái, hắn hoàn toàn có thể lý giải được ân sư thân là một người dạy học vì sao lại có thể thay một đào hát ra mặt rồi. Tư tưởng phong kiến bảo thủ đến như vậy, dựa vào một tờ giấy bán thân để quyết định vận mệnh một đời người, có lẽ trong mắt phần lớn mỗi người lại là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Thế nhưng thời đại đã không còn giống như trước nữa, bây giờ tự do bình đẳng, chuyện nhà người khác Thẩm Quan Lan không xen vào được cũng không có lòng để ý đến, nhưng chuyện của nhà hắn phát sinh ngay dưới mắt hắn, có thể hoang đường như vậy sao? Hắn xốc màn lên rồi xuống giường, yên lặng mở cửa phòng ra. Tuyên Chỉ đang ngủ trên bàn đá bên ngoài, hắn rón rén đóng cửa phòng lại, đi về phía nhà bếp. Hắn cảm thấy đêm nay uống còn chưa đủ, cứ thao thức như vậy e là đến sáng cũng chưa chợp được mắt vì vậy hắn muốn đi tìm chút rượu. Chỉ là không nghĩ đến, khi đi gần đến nhà bếp lại nhìn thấy một ánh đèn yếu ớt, hắn dựa vào cửa nhìn vào, một nha hoàn đốt lên một ngọn đèn dầu đang chuẩn bị nấu gì đó. Mùi thơm từ đồ ăn theo gió nhẹ bay đến, Thẩm Quan Lan khịt mũi ngửi, đó là mùi vị của nước tương và hành thái. Hắn yên lặng không một tiếng động đến gần, ở sau lưng nha hoàn liếc một cái, phát hiện ra trong nồi đang luộc mì, bên cạnh còn có một bát nước tương cùng hành thái nhỏ. Hắn nở nụ cười: “Rạng sáng rồi, là mợ Tư đói bụng hay là cô thèm ăn đó? Tại sao lại ở đây lén lén lút lút nấu mỳ như vậy.” Ly Nhi mới không phải là làm việc gì lén lén lút lút, nàng chỉ làm có bát mỳ trộn tương mà thôi cũng đâu cần thiết phải khua chiêng gõ trống. Đợi đến khi nàng nhìn rõ người phía sau lưng mình là Thẩm Quan Lan mới cảm thấy yên lòng, bất mãn nói: “Nhị thiếu gia đừng dọa người như vậy, nô tỳ nhát gan lắm.” Thẩm Quan Lan xoa cằm nói: “Cô mà nhát gan? Ta thấy lúc cô bảo vệ cho mợ Tư có một luồng khí thế không sợ trời cũng chẳng sợ đất cơ mà.” Ly Nhi vớt mỳ đã nấu chín lên, bỏ vào trong bát trộn trộn, hương hành thái bay vào trong mũi của Thẩm Quan Lan, khiến cho mười ngón tay của hắn phải nhúc nhích, cầm bát lên ngửi một cái: “Thơm quá, bát này cho Nhị thiếu gia, cô làm thêm một bát khác đi.” “Ơ…” Ly Nhi vừa kêu lên một tiếng đã nhìn thấy Thẩm Quan Lan gắp một đũa mỳ lên, đưa vào trong miệng nhai nuốt, ăn xong một đũa còn ghét bỏ chậc lưỡi nói: “Sao lại mềm như vậy? Cô nấu mỳ kỹ quá, đều nát cả rồi.” “Ai bảo Nhị thiếu gia tranh ăn bát mỳ này chứ, cổ họng mợ Tư không ăn được đồ quá cứng, trước nay đều nấu kỹ như vậy.” Ly Nhi thầm nói, rồi quay người lại bỏ thêm ít mỳ vào nồi, làm thêm một bát gia vị mới. Thẩm Quan Lan ngạc nhiên nói: “Y cũng không còn hát nữa sao lại vẫn bảo vệ cổ họng như vậy?” Ly Nhi ai oán nói: “Cổ họng mợ Tư đã từng ho ra máu, bác sĩ cũng nói bình thường phải để ý cẩn thận, nếu không sau này có tuổi rồi sẽ rất vất vả.” Thẩm Quan Lan đặt bát xuống, thần sắc mới được buông lỏng lại trở nên chuyên chú, nói: “Ngày mai trước tiên ta sẽ mời Lý thái gia của Thời Trân Đường đến xem cho y, một thân kia của y đều là bệnh tật cần phải được chữa trị cho tốt.” Ly Nhi đặt chiếc thìa trong tay xuống, vui vẻ nói: “Nhị thiếu gia nói thật sao? Nhưng Lý thái gia đã lâu không còn xem bệnh rồi.” “Lý thái gia từ nhỏ đã khám bệnh cho ta, chắc hẳn sẽ nể mặt mũi ta một chút. Chủ yếu là những dụng cụ khám bệnh Tây y của ta phải hơn nửa tháng nữa mới được gửi đến, cũng không thể lập tức dẫn anh ấy đến bệnh viện vùng khác kiểm tra được.” Thẩm Quan Lan nói rất chân thành, Ly Nhi rũ mắt xuống, dường như nghĩ ra điều gì lại nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ có thể hỏi thiếu gia một chuyện không?” Nàng vừa nãy có hơi vô lễ với Thẩm Quan Lan, thế nhưng phần thẳng thắn kia lại khiến hắn rất thoải mái, bây giờ có chút câu nệ thế này trái lại khiến Thẩm Quan Lan thấy không quen: “Cô muốn hỏi cái gì thì cứ nói, không cần thiết phải gò bó như vậy.” “Nô tỳ muốn hỏi, sao Nhị thiếu gia lại bằng lòng giúp đỡ mợ Tư như vậy? Thiếu gia vừa trở về, trước đây cũng chưa từng gặp mợ Tư.” Thẩm Quan Lan quan sát Ly Nhi, nói: “Đây là điều cô muốn hỏi hay là anh ấy muốn hỏi?” Ly Nhi bị nhìn thấu suy nghĩ, chỉ đành nói: “Là nô tỳ muốn biết. Mợ Tư không nói ra, nhưng nô tỳ biết trong lòng mợ ấy cũng thấy bất an.” “Anh ấy bất an? Tại sao?” “Tại sao ư?” Ly Nhi mông lung nhìn Thẩm Quan Lan: “Đột nhiên có người đối với bản thân mình rất tốt, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy bất an đi?” Thẩm Quan Lan trầm mặc hồi lâu, nhận lấy bát mỳ Ly Nhi đã trộn xong, lại cầm thêm một bình rượu, đi về hướng Tây sương. Hắn nói muốn đàm luận riêng với Từ Yến Thanh, để Ly Nhi ở ngoài trông cửa không được vào trong.