Dạ Vương

Chương 60

. . Viên đạn khiến dây treo đèn lỏng ra hoàn toàn, lúc này đèn treo mới rơi hẳn xuống. Tuy là Liên Mặc Sinh đã sớm phòng bị nhưng cậu ta lại không ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh tới vậy. Liên Mặc Sinh vội vàng lao tới, ôm lấy Kiều Sanh, hai người trượt dài trên sàn nhà mấy mét. Đèn treo đổ sập xuống đất phát ra tiếng vang nhức óc, thủy tinh văng bốn phía khiến không ít người đứng gần đó không kịp né đi, bị mảnh vỡ cắt ngang mặt, có vài người bị hủy dung ngay tại hiện trường. Khi đó Trịnh Lâm Na đang quay lưng lại, cho nên phần lưng lộ ra ấy bị tổn hại, máu ứa ra không ngừng. Mọi người kinh hoảng, những người bị thương hét lên, riêng Trịnh Lâm Na thì ngã ngay xuống đất, ngất xỉu. Nghe tiếng động phát ra, bảo vệ ngoài đại sảnh lập tức tiến vào. Giờ hiện trường đang hỗn loạn, bọn họ cũng lóng ngóng không biết phải làm sao. Kiều Sanh đẩy Liên Mặc Sinh đang đè trên người mình ra, ngồi dậy. Vừa rồi lúc viên đạn bắn trúng đèn treo, thật ra thì y đã phát hiện, nhưng y còn chưa kịp né thì bị Liên Mặc Sinh nhào tới. Trong lúc trượt dài trên sàn nhà, thiếu chút nữa y bị đụng vào đầu, nhìn xấc bấc xang bang, Liên Mặc Sinh nhìn y, vẻ mặt còn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, y chỉ thản nhiên nói: “Tôi không sao!” Sau đó vỗ vỗ bụi trên người, đứng lên. Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng hay tin, chạy vội ra. Trịnh Thắng vừa nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Trịnh Lâm Na, hoảng tới mức bệnh tim suýt tái phát, vội vàng bảo thuộc hạ gọi xe cứu thương. Kiều Mạc Nhiên nhìn khắp phía tìm kiếm Kiều Sanh, thấy y vẫn bình yên vô sự mới thở phào một hơi. Quản lý khách sạn lập tức chạy tới hiện trường, chỉ huy đội bảo vệ xử lý, dùng tốc độ nhanh nhất đưa các quan khách bị thương tới bệnh viện. Kiều Sanh đứng nguyên tại chỗ nhìn ngọn đèn treo đó. Trên đỉnh treo của đèn có chút biến dạng, rõ ràng là đã bị ai đó giở trò, ngoài ra những ngọn đèn ở quanh đó cũng giống như vậy… Đây rõ ràng là có người sắp xếp và mục tiêu chính là Kiều Sanh y… Ánh mắt Kiều Sanh ngày càng trầm. Ngọn đèn treo này tuy không lớn như ngọn đèn ở giữa nhà, nhưng hình thể cũng không phải nhỏ. Nếu vừa rồi Liên Mặc Sinh không cứu y, hoặc giả y tránh không khỏi, tuyệt đối sẽ chết ngay tại chỗ… Sau lại, cảnh sát đã tới nơi phong tỏa hiện trường, những vị khách kinh hoảng đều đã về nhà trước. Trên xe. Kiều Mộ Đình, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh ngồi chung một chiếc xe. Kiều Sanh bị trật chân, giờ nó đang đau ê ẩm khiến y phải nhíu mày. “Có người muốn ám sát cậu!” Liên Mặc Sinh nói. “Ừ!” Kiều Sanh gật đầu. “Anh cảm thấy người đó sẽ là ai?” Đang lái xe, Kiều Mộ Đình hỏi Kiều Sanh. Vừa rồi, Liên Mặc Sinh cũng bị thương nhẹ, cho nên đã giao nhiệm vụ lái xe lại cho Kiều Mộ Đình. “Không biết!” Kiều Sanh dừng một chút: “Nhưng tôi cảm thấy đó có thể là người chúng ta quen!” “Người nọ có thể ở ngay bên cạnh chúng ta, hơn nữa còn biết rất rõ về lộ trình lần này!” Kiều Mộ Đình nói. Nói xong, cả ba người đều trầm mặc. Không hẹn nhưng bọn họ đều nghĩ tới Kiều Tử Việt. Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã gạt đi suy nghĩ đó. Trong khoảng thời gian này Kiều Tử Việt luôn công khai chèn ép Kiều Sanh, đừng nói là Kiều thị, ngay cả người bên ngoài cũng biết hai người họ bất hòa, anh ta sẽ không ngốc tới nỗi ra tay vào lúc này, như vậy chẳng khác nào anh ta tự nói cho mọi người biết anh ta chính là hung thủ. “Là giá họa!” Kiều Sanh nói. “Hủng thủ rất cao minh!” Kiều Mộ Đình gật đầu. “Xem ra người nọ muốn cùng một lúc giải quyết tôi và Kiều Tử Việt!” Kiều Sanh nheo mắt lại, lạnh lùng nói. Liên Mặc Sinh không nói gì, cậu ta cúi đầu, như đang suy ngẫm gì đó. Trịnh Lâm Na bị thương rất nặng, phải ở lại bệnh viện hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó, Kiều Mạc Nhiên và Kiều Sanh có tới thăm cô ta mấy lần, Trịnh Lâm Na sợ trên người mình để lại sẹo, tâm trạng rất kém nên cũng không có nhắc lại chuyện đính hôn. Mối quan hệ giữa Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng bắt đầu nảy sinh vết nứt, Trịnh Thắng vẫn luôn để bụng chuyện Kiều Sanh không bảo vệ tốt cho Trịnh Lâm Na, nên luôn làm mặt lạnh với y. Tuy là Kiều Mạc Nhiên hiểu ý ông Trịnh, nhưng suy cho cùng thì Kiều Sanh cũng là con ông ta, dĩ nhiên là ông ta phải che chở cho y. Hơn nữa khi đó Kiều Sanh được Liên Mặc Sinh bảo vệ, vốn không thể chăm lo cho Trịnh Lâm Na, không thể trách Kiều Sanh được. Sau nhiều lần chủ động tới làm lành mà Trịnh Thắng vẫn không chịu tha thứ, Kiều Mạc Nhiên nổi giận, hai nhà tạm thời không lui tới. Kiều Tử Việt cũng bị Kiều Mạc Nhiên lơ sang một bên, cho dù anh ta vẫn luôn giải thích là chuyện này không liên quan tới mình, nhưng Kiều Mạc Nhiên vẫn không tin. Thế là Kiều Tử Việt chỉ biết chịu trận, ôm cục tức trong lòng. Dù là vậy, địa vị của Kiều Tử Việt ở Kiều thị cũng không bị ảnh hưởng lớn lắm, nhưng Kiều Mạc Nhiên vẫn thu hồi một phần quyền lực của anh ta. Đến thời điểm này, Kiều Sanh mới thoát khỏi sự chèn ép của Kiều Tử Việt, còn được Kiều Mạc Nhiên đề bạt làm phó giám đốc. Cũng vì sự cố lần này, kết cấu nội bộ trên trong của tập đoàn Kiều thị đã bắt đầu xảy ra biến hóa… Nửa tháng sau, cuộc sống của Kiều Sanh đã khôi phục lại như bình thường, y cũng không gặp thêm sự cố bất ngờ nào nữa. Tuy nhiên, y cũng không lơ là cảnh giác, y có dự cảm, người nọ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như thế. Lại qua thêm mấy ngày, Kiều Sanh nhận được một bức thư giấu mặt. Trên thư chỉ ghi người nhận thư, cũng chính là Kiều Sanh, ngoài ra không còn gì nữa, ngay cả tem cũng không dán, rõ ràng là bỏ thẳng vào thùng thư trong công ty. Cô thư ký Mary mang thư tới văn phòng Kiều Sanh. Kiều Sanh mở thư ra xem. Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ có một câu: “Cút khỏi Kiều thị, bằng không mày sẽ chết không toàn thây!” Những chữ trong đó đều cắt từ báo, tạp chí dán vào, chữ to, chữ nhỏ, màu chữ cũng khác nhau, bên trong còn có một ảnh xác chết đầy máu me. Mary đứng cạnh đó, liếc vào bức thư một chút mặt cô nàng đã trắng bệnh. “Phó giám đốc Kiều, dường như đây là thư đe dọa…” “Ừ!” “Nên báo cảnh sát không?” “Không cần!” “Nhưng mà, nếu không xử lý…” Mary có chút do dự. “Cô đi thông báo với mọi người, bắt đầu từ ngày mai, thư từ, bưu kiện đưa tới công ty phải kiểm tra kỹ càng, những bưu kiện không rõ lai lịch lập tức mang ra hố rác!” “Dạ!” Mary đi rồi, Kiều Sanh nhìn bức thư ấy một hồi, cười lạnh rồi ném vào thùng rác. Quyết định kiểm tra thư từ, bưu kiện của Kiều Sanh là chính xác. Ngày hôm sau, Kiều thị nhận được một gói đồ, bên trên ghi là gởi cho Kiều Sanh. Bảo vệ vốn theo lệnh Kiều Sanh mang gói đồ ra hố rác, nhưng vì có chuyện đột xuất mà chưa kịp mang đi, không ngờ phòng trực phát nổ, lúc đó trong phòng có một bảo vệ, bị nổ thành tàn phế. Chuyện lan nhanh khắp Kiều thị, thậm chí còn kinh động tới phía truyền thông. Cảnh sát nhập cuộc, nhưng cũng không tìm thấy manh mối nào khả nghi, đành phải giam lại vụ án. Toàn bộ nhân viên trong tập đoàn Kiều thị đều hoảng hốt, lo sợ. Sau khi nhận được tin, mặt Kiều Sanh vô cùng khó coi, y lập tức hạ lệnh cho bảo vệ Kiều thị tăng cường đề phòng, đồng thời cũng cho nhân viên nghỉ một ngày, coi như trấn an lòng người. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Sau sự cố gói đồ phát nổ ấy, Kiều Sanh lại bị tai nạn bất ngờ. Mỗi ngày đi làm Kiều Sanh đều đi cùng Liên Mặc Sinh, Liên Mặc Sinh phụ trách lái xe. Sáng hôm nay, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh vẫn tới công ty nhưng bình thường. Xe vừa chạy ra khỏi Kiều gia không bao lâu, Liên Mặc Sinh giật mình, phát hiện xe không ngừng tăng tốc, không chỉ thế, phanh cũng không được, bất kể Liên Mặc Sinh có cố thế nào, tốc độ xe cũng không thể giảm xuống. “Sao lại chạy nhanh như thế?” Kiều Sanh cau mày. “Dường như có ai đó động vào xe, không thể giảm tốc, phanh cũng không ăn!” Mặt Liên Mặc Sinh tái đi. Kiều Sanh nghiêm mặt, hỏi: “Còn bao nhiêu xăng?” “Hôm qua tôi vừa mới đổ đầy!” “…” Mặt Kiều Sanh cũng tái đi, nhưng mới đó đã bình tĩnh lại: “Chạy ra ngoại thành, ở đó có lối vào đường cao tốc!” Liên Mặc Sinh lập tức nghe theo. Xe chạy xuyên qua dòng xe cộ, mấy lần thiếu chút nữa đâm vào xe khác, cũng may tốc độ phản ứng của Liên Mặc Sinh rất nhanh, đã nhanh chóng thoát được. Cảnh sát giao thông chạy theo phía sau bọn họ, thổi còi không ngừng, ý bảo bọn họ dừng lại, dòng xe cộ ở phía trước cũng vội vàng tản ra, sợ bị đâm vào. Không bao lâu sau, xe đã thuận lợi chạy tới ngoại thành, đi vào đường cao tốc. Lúc này, tốc độ xe đã lên tới cao nhất, cảnh trí ngoài cửa sổ xe lướt qua vùn vụt, mơ hồ vì tốc độ quá nhanh. Mặt Kiều Sanh rất nghiêm túc, Liên Mặc Sinh nắm chặt tay lái, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Vào lúc này, di động của Kiều Sanh vang lên, trên màn hình là một dãy số nước ngoài xa lạ. Kiều Sanh ấn phím nghe, mở loa. “Là mày phải không?” Kiều Sanh lạnh lùng hỏi. “Khà, khà! Thông minh, quả nhiên không hổ là Phó giám đốc Kiều, cảm giác đua xe cực nhanh thế nào?” Giọng nói của người nói chuyện rất quỷ dị, còn mang theo điện âm, rất chói tai, rõ ràng là đã qua hệ thống xử lý âm thanh. “Rốt cuộc thì mày là ai?” “Chuyện này mày cũng không cần biết, dù sao thì chốc nữa thôi mày cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này!” “Cũng chưa chắc!” “Mày nghĩ là chỉ cần chạy trên đường cao tốc cho đến khi hết xăng thì có thể an toàn sao? Khà khà, vậy thì đúng là mày đang mơ rồi! Tao đã gài bom hẹn giờ trên xe, chỉ cần tốc độ xe giảm lại, bom sẽ tự động nổ. Cứ như thế, còn chưa tới lúc hết xăng, mày đã lên Thiên đường!” Mặt Kiều Sanh trầm xuống…