Dạ Vương

Chương 22

Thế lửa càng lúc càng lớn, khói đặc hoàn toàn che đi tầm mắt của Kiều Sanh. Kiều Sanh bị khói xông tới mở mắt không ra, y tông cửa, nhưng có tông mấy bận cũng không thoát được. Trong lúc kích động, y không cẩn thận hít vào mấy ngụm khói đặc, ho khan kịch liệt. Khu nhà ấm đóng kín hoàn toàn, lửa cháy cao cũng tiêu hầu hết dưỡng khí, Kiều Sanh thở ngày càng khó khăn, thần trí của y cũng dần trở nên mơ hồ. Y ngồi xuống, dốc hết toàn lực, ngừng thở. Rõ ràng là có người muốn đưa y vào chỗ chết. Y không cam lòng chết như vậy, y chỉ mới từ Italy trở về thôi. Đại não do thiếu dưỡng khí dần dần chậm chạp bắt đầu hoạt động nhanh hơn, Kiều Sanh nhớ lại cảnh tượng trước khi y đi vào nhà ấm, y nhớ, ở góc tường có một cái xẻng. Chính là chỗ này! Kiều Sanh nheo mắt, lắc mạnh đầu, cố để thần trí có chút mơ hồ của mình tỉnh táo lại. Sau đó, y lần về phía nơi để xẻng, đi tới đó. Cắn chặt răng, y cầm xẻng, dùng hết sức, đập vào lớp kính. Bức tường thủy tinh này là dùng loại thủy tinh dày làm thành, nhưng do quá nóng mà trở nên mỏng manh. Kiều Sanh chỉ đập một lát thì vỡ ra, khói đặc theo lỗ hổng, ùa ra bên ngoài. Y chạy ngay ra ngoài, dập tắt ngọn lửa cháy xém trên người mình, tựa vào cột đèn bên cạnh thở dốc. Bên ngoài có không ít người, đang chuẩn bị dập lửa. Kiều Sanh đột nhiên tông từ trong ra khiến bọn họ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ là trong nhà ấm có người. Hiện tại đúng vào giờ cơm chiều, mấy người bọn họ đều đang ở trong nhà, nếu không phải có người hầu trông thấy khói bốc lên từ phía khu nhà ấm, thì tới giờ bọn họ cũng không phát hiện là nhà ấm cháy. Những người còn lại trong Kiều gia cũng đã có mặt, Kiều Mạc Nhiên xanh mặt nhìn gian nhà ấm mình xem như báu vật bị ngọn lửa nuốt chửng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Sanh chứa đầy lửa giận. Trên mặt Kiều Tử Việt là diễn cảm khó nói thành lời, khi nhìn thấy Kiều Sanh, nơi đáy mắt của anh ta thoáng hiện một tia lo lắng. Kiều Thục Lệ vẫn bình tĩnh, giữ cảm giác không tồn tại như lúc đầu, riêng Kiều Uất Lệ thì có vẻ kinh ngạc như những người khác. Kiều Sanh lạnh lùng lia mắt nhìn những người xung quanh, tiếc là y không phát hiện ai là kẻ tình nghi cho vụ phóng hỏa lần này. Y miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nhưng y vẫn cố chấp, cố chống chịu. Vừa rồi y hít quá nhiều khói đặc, giờ cảm thấy khó thở, phổi như bị đao chém, đau đớn cực kỳ. Chú Chu phục hồi tinh thần lại, chạy ngay tới cạnh y, đỡ lấy y. “Sanh thiếu gia, cậu có sao không?” Giọng nói hơi run lên. “Không sao cả, chú Chu!” Kiều Sanh ho khan mấy tiếng, thều thào đáp lại. “Đi gọi bác sĩ, trước khi tôi hỏi được nguyên nhân nhà ấm bốc cháy, đừng để nó chết!” Một giọng nói âm trầm truyền tới, trong giọng nói không có chút độ ấm nào, đó là âm thanh của người giận tới không kiềm chế được – Kiều Mạc Nhiên. “Dạ, lão gia!” Người hầu bên cạnh ông ta sợ hãi, không dám lên tiếng, chỉ có chú Chu là đáp lại một câu. Kiều Sanh cười lạnh: Giỏi cho một người cha máu lạnh! Mới đó, bác sĩ đã tới, kiểm tra sức khỏe cho Kiều Sanh. Kiều Sanh không có gì, cũng không bị bỏng, chỉ là do hít quá nhiều khói đặc nên tổn thương tới khí quản. Ngoài ra, vẫn còn một nơi bị tổn thương, đó là lòng bàn tay y, khi y cầm xẻng. Giúp Kiều Sanh xử lý xong vết thương trên tay, bác sĩ bảo y nên đi ngay tới bệnh viện điều trị, vì tổn thương khí quản rất dễ biến chứng. Nhưng, Kiều Sanh chỉ vừa đứng dậy, Kiều Mạc Nhiên đã gọi y lại: “Chờ đã, cậu còn chưa giải thích chuyện nhà ấm bốc cháy và tại sao khi đó cậu lại ở bên trong?” Kiều Sanh quay đầu, nhìn về phía Kiều Mạc Nhiên. Đây là cha y, người đang nhìn y bằng ánh mắt căm ghét, cho dù khi nãy suýt chút nữa y đã chết bên trong. Kiều Sanh mặt không chút thay đổi, nhưng lòng lại cười lạnh, gã đàn ông máu lạnh này, xem gian nhà ấm còn quan trọng hơn cả con mình. Kiều Sanh thản nhiên, bình tĩnh hỏi: “Ông cho là tôi phóng hỏa?” Kiều Mạc Nhiên lạnh lùng hỏi lại: “Cậu nói thế nào?” Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang chất khẳng định, rõ ràng đã nhận định Kiều Sanh chính là hung thủ. Kiều Sanh đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, y nhún vai, nở nụ cười trào phúng, “Nếu ông đã nghĩ vậy thì tôi cũng hết cách, được rồi, giống như ông đã nghĩ, là tôi phóng hỏa, tôi vào nhà ấm xong, sau đó khóa trái bên ngoài, rồi ở một nơi đóng kín hoàn toàn, xung quanh là thủy tinh dày, mạo hiểm tính mạng châm lửa, sau đó cố ý lao ra trước mặt các người. Câu trả lời như vậy ông có hài lòng không? Ba ba yêu quý của tôi!”