Dạ Vương

Chương 11

. Hai tay Kiều Tử Việt dừng trước bụng Kiều Sanh, da Kiều Sanh bóng loáng, giống như thứ tơ lụa thượng hạng, đắc tiền. Hai mắt Kiều Tử Việt híp lại, nhiệt độ ở bụng dưới cũng ngày càng mãnh liệt. Có lẽ là vì ly rượu vừa rồi, thành ra nhiệt độ cơ thể Kiều Sanh có hơi cao. Kiều Tử Việt chỉ cảm thấy nơi bàn tay anh ta chạm vào nóng bừng, độ nóng đó như làm cháy cả dây thần kinh của anh ta, khiến anh kinh ngạc. Anh ta không phải là hạng người dễ dàng khiêu khích, trước đây, cho dù là người xinh đẹp, hấp dẫn cỡ nào, anh ta cũng không dễ gì bị ảnh hưởng. Nhưng mà, hiện tại… Kiều Tử Việt cảm thấy thứ bên dưới của mình đã phản ứng, phản ứng từ cái hôn buồn chán ban nãy. Kiều Tử Việt chau mày, dường như mọi chuyện đã vượt khỏi dự liệu của anh ta, tuy là dục vọng mãnh liệt trong cơ thể khiến anh ta khó chịu, nhưng nếu tiếp tục làm nữa, e là kết quả chẳng phải là thứ anh ta mong muốn gì. Giờ này, dù bị anh ta đè bên dưới, tuy là nửa người trên đã lồ lộ ra ngoài, nhưng Kiều Sanh không hề chật vật, y vẫn nở nụ cười thản nhiên, bình tĩnh. Mái tóc có hơi lộn xộn, vài lọn tóc mai rũ xuống trán, đôi ngươi tối tăm khúc xạ ánh sáng mờ ảo trong quán bar, sâu không thấy đáy, thần bí, rồi lại đầy sự hấp dẫn, như có như không… Quả là một yêu nghiệt. Kiều Tử Việt nhìn chằm chằm người bị mình đè bên dưới, không cách nào dời tầm mắt khỏi y. Từ lúc bước vào quán bar, nhìn thấy Kiều Sanh tới giờ chỉ mới mười mấy phút ngắn ngủi, hoặc có thể là ngắn hơn, nhưng sự kinh ngạc mà Kiều Sanh mang tới cho anh ta còn nhiều hơn hai mươi mấy năm cộng lại. Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, nhưng chàng thanh niên dịu dàng, lương thiện ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác, yêu nghiệt, nguy hiểm, sa đọa, hấp dẫn… Trong đầu Kiều Tử Việt hiện lên một loạt các từ hình dung, đều là nghĩa xấu, nhưng giờ này, dùng trên người Kiều Sanh lại trở nên thích hợp vô cùng. Tuy nhiên, không biết mấy tháng qua cậu ta đã trải qua những chuyện gì, mà giờ cảm giác Kiều Sanh mang lại cho anh ta chính là một Thiên Sứ bị đọa tới nơi sâu nhất trong Địa Ngục, đôi cánh vốn trắng tinh bị nhuộm thành màu đen, càng trở nên rực rỡ, chói mắt. Kiều Tử Việt buồn bực, nhìn nụ cười như khó như không bên khóe môi Kiều Sanh, bỗng chốc anh ta nhận ra rằng, cướp lấy chính là sự hưng phấn khó diễn tả bằng lời. Anh ta muốn chinh phục người thanh niên này. Kiều Tử Việt hạ quyết tâm, sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua những kẻ còn đang đứng nhìn bọn họ. Tức thì, bọn họ như hiểu ý, vội vàng thu hồi tằm mắt, xoay người bỏ đi. Cũng có một số người phản ứng chậm, nhưng cũng đã bị nhân viên trong quán bar lễ phép ‘mời’ ra ngoài. Dù không cam lòng, dù rất muốn tiếp tục quấn lấy Kiều Tử Việt, nhưng Bạch Phi Phi cũng đã bị kẻ thức thời Lý Duy đen mặt lôi ra ngoài…Đùa gì chứ, ai cũng có thể nhìn ra là kế tiếp Kiều Tử Việt muốn làm cái gì, dám làm trái ý anh ta sao? Tự gánh lấy hậu quả đi. Còn không tới một phút, cả quán bar trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Kiều Tử Việt và Kiều Sanh. Kiều Sanh nhìn Kiều Tử Việt bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu: “Thế nào? Đuổi những người đó đi sớm như vậy? Sợ bị bọn họ nhìn thấy sự bất lực của anh sao?” Kiều Tử Việt cong khóe môi, vươn tay xoa má y, rồi lướt ngón cái lên bờ môi mềm lại, vuốt ve, khiêu khích: “Có phải bất lực hay không, chút nữa cậu sẽ biết! Tôi sẽ cho cậu sự cảm nhận, vô cùng sâu sắc…” Kiều Sanh chỉ cười, không nói. Ngọn lửa ở bụng dưới khiến Kiều Tử Việt khó chịu, anh ta không hề lãng phí thời gian, lập tức với tay trái vào mép quần Kiều Sanh, sau đó lại cúi đầu, hôn y. Thật bất ngờ, Kiều Sanh nãy giờ vẫn luôn tùy ý Kiều Tử Việt an bày giờ lại bỗng nhiên nghiêng đầu, khiến nụ hôn của anh ta rơi vào khóe môi y…