Đã Từng, Không Cách Nào Biến Mất
Chương 17
“Viêm Bân, chàng mau đứng lên đi,có được hay không? Ta sai lầm rồi, thật xin lỗi. Khi đó ta cũng không thật sự nghĩ cứu Diệp Hạo Vũ như lời ta nói ra. Bởi vì ta biết võ công của chàng rất rất cao, nếu như ta đi cứu chàng có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của chàng. Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Ô ô......”
“Đừng khóc nữa! Lôi Lôi, người chết không thể sống lại được.” Lời nói ấm áp là thế nhưng lúc này trở thành lời nói làm người ta phẫn hận.
Hãn Lôi Lôi ngẩng đầu lên phẫn hận nhìn Diệp Hạo Vũ, quát lớn:
“Viêm Bân nói qua, muốn khóc sẽ phải thống khoái khóc. Đây chính là ta, muốn khóc sẽ khóc, chỉ có Viêm Bân hiểu rõ ta. Ngươi là người ngoài, căn bản không biết chuyện ta muốn làm là gì, cần cái gì. Chỉ có Viêm Bân biết. Nhưng giờ...... Viêm Bân chết đi đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi. Nếu không phải vì ngươi, Viêm Bân sẽ không chết. Nếu như không phải ngươi, tên hoàng thượng kia cũng sẽ không hạ thánh chỉ, Viêm Bân sẽ không phải chết...... Ô ô......”
Diệp Hạo Vũ sửng sốt, lại vẫn chỉ cảm thấy Hãn Lôi Lôi đang cáu kỉnh. Vì vậy liền ủy khuất ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve đầu của nàng, một tay khác kéo nàng, ý đồ lôi nàng đứng dậy,
“Lôi Lôi, đừng khóc. Viêm Bân như vậy chỉ là đang làm phận sự vốn có của hắn. Hắn vốn vì tiền tài mà thay ta bán mạng.”
“Cái gì?” Hãn Lôi Lôi dùng sức đánh rơi tay Diệp Hạo Vũ ra, vẫn ôm thi thể Viêm Bân như cũ, tức giận trào khắp toàn thân,
“Ngươi cho là tiền có thể mua được tất cả mọi thứ sao? Ngươi cho là thu tiền nên phải bán mạng sao? Vậy ta ra ba trăm vạn hoàng kim mua cái đầu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Diệp Hạo Vũ sửng sốt, hắn không nghĩ tới Hãn Lôi Lôi sẽ phát hỏa lớn như vậy .
“Nói a, tại sao ngươi không nói gì? Tại sao ngươi chần chờ?” Hung hăng đẩy hắn ra, Hãn Lôi Lôi lạnh lùng nói:
“Ta muốn cứu Viêm Bân, phiền ngươi tránh ra. Nếu không cẩn thận làm ngươi bị thương cũng đừng trách ta.”
Diệp Hạo Vũ gật đầu một cái, hắn biết bây giờ mình nói gì nàng cũng đều không nghe lọt, cho nên chỉ có thể rời đi.
“Viêm Bân ngoan ngoãn đó, Lôi Lôi hiện tại liền tới cứu chàng đây. Chỉ là sau khi cứu chàng rồi, Lôi Lôi sẽ biến thành nhân loại. Khi đó chàng cũng không nên cố ý ỷ vào võ công cao cường mà khi dễ Lôi Lôi đó! ~” Tái nhợt cười cười, Hãn Lôi Lôi âm thầm hô động sức mạnhtrong người. Nhất thời bầu trời biến thành một mảnh ám trầm. Gió lớn nổi lên, có chất lỏng nhàn nhạt màu lam từ trong cơ thể Hãn Lôi Lôi nhanh chóng chảy vào trong cơ thể Viêm Bân.
Xa Vân điện
“Ái phi, nàng mau nhìn bầu trời này là có chuyện gì xảy ra? Có thể dụng pháp lực tiêu trừ hay không?” Diệp Vân cau mày nhìn về phía Xảo Nhi.
“Có chuyện gì sao?” Xảo Nhi từ trong phòng đi ra, nhất thời cau mày. Bốn phương một mảnh hỗn độn, gió, dị thường lớn, trời, dị thường thầm. Xảo Nhi thầm nghĩ một lát, đột nhiên thức tỉnh, hét lớn:
“Không tốt.”
“Sao rồi?” Diệp Vân nghi ngờ.
“Lôi Lôi...... sức mạnh của Lôi Lôi bắt đầu trôi mất, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện sao?”
“Cái gì?” Diệp Vân khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới chỉ là sức mạnh của cô gái yếu ớt kia chạy mất cũng có thể đưa tới biến đổi lớn như vậy.
“Hi vọng...... Không có xảy ra chuyện gì.” Xảo Nhi âm thầm cầu nguyện.
Nam Dương
“Phốc! ~” Hãn Lôi Lôi chớp mắt, chợt phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào trong ngực Viêm Bân, nhưng trên mặt mang theo vẻ mỉm cười.
Mây khắp bốn phía, bắt đầu tan ra. Gió, bắt đầu biến mất, tựa hồ tất cả, dều biến mất, yên tĩnh đến độ làm cho người ta kinh hãi......
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
63 chương
18 chương
17 chương
24 chương