“Ngươi......” “Mặc dù ta biết rõ mình ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, phong tình vạn chủng, người gặp người thích. Ngươi nhất định sẽ cảm thấy mình không xứng với ta. Mặc dù đây là sự thật, nhưng xin ngươi không nên nghĩ như vậy, bởi vì ta cũng vì ngươi. Khẳng định ngươi sẽ có cảm giác dáng dấp mình rất xấu, có thể được ta coi trọng là phúc khí ngươi tu luyện tám đời. Nhưng xin ngươi không nên nghĩ như vậy, mặc dù đây là sự thật. Ngươi chỉ cần làm mỹ nhân của ngươi là đủ, mặc dù đây là lời nói trái lương tâm......” “Đủ rồi! Viêm Bân, ngươi là muốn chết  có phải không?” ‘ khanh khách ’  bẻ đốt ngón tay, Hãn Lôi Lôi cười tà đuổi theo hắn tận cùng không buông. Dưới ánh trăng, bóng dáng một đôi người truy đuổi rọi vào trong ao, thật dài. Thật lâu sau mới dừng lại...... Sáng sớm hôm sau “Ách! ~ Đau chết ta. Đều do cái tênViêm Bân chết bầm. Đuổi theo hắn một nửa làm hại ta té ngã, ai yêu...... Đau chết.” Hãn Lôi Lôi oán trách, che cánh tay mắng đang Viêm Bân ở chỗ xa xôi nào đó. “A, không xong, không xong rồi, tiểu thư.” Nha hoàn Mạt Nhi chạy tới, trên mặt nàng tràn đầy kinh hoảng. Nha hoàn do Diệp Hạo Vũ ‘ đưa ’ cho nàng lúc Hãn Lôi Lôi bị thương. Chỉ là Hãn Lôi Lôi chưa bao giờ chú ý tới đây là nha hoàn của mình mà thôi. “Cái gì không xong chứ? Gấp gáp như vậy, núi lửa phun nham thạch nóng chảy rồi hả?” Hãn Lôi Lôi làm như không có việc gì nhìn ngang Mạt Nhi một cái. “Không phải a, chủ tử. Là Vũ vương gia được hoàng thượng hạ chỉ lệnh đi công chiếm Nam Dương, giết chết Nam Dương Vương.” “A, chuyện đó thì liên quan gì tới ta?” “Nhưng... Nhưng là...” Mạt Nhi châm chước xem có nên nói hay không, trong ánh mắt mang theo do dự. Hãn Lôi Lôi nhìn nàng một cái, “Có chuyện thì cứ nói, không có thì ta đi ngủ đây.” “Nhưng...... Nhưng là Vương gia tựa hồ rất muốn gặp lại chủ tử ngài một chút.” “Hắn nói với ngươi như vậy sao?” “Không phải......” “Vậy ngươi nói nhăng gì đó?” Hãn Lôi Lôi hơi giận, nàng ghét người khác bịa chuyện. “Bởi vì...... Bởi vì Vũ vương gia vẫn nhìn Mị Nguyệt Uyển thật lâu, tựa hồ còn đợi gì đó.” “A, vậy đi thôi.” Hãn Lôi Lôi gật đầu một cái, dẫn đầu đi ra ngoài. Hạo Thiên điện Quả nhiên, Diệp Hạo Vũ đang đứng đây, hơn nữa sau khi nhìn thấy Hãn Lôi Lôi đi ra ngoải, ánh mắt đã ấm áp nhiều, nụ cười chất đầy gò má. “Hạo Vũ, ngươi phải đi rồi?” Hãn Lôi Lôi mỉm cười hỏi. Diệp Hạo Vũ gật đầu một cái, “Ừ, nhớ nghĩ tới ta đó! ~” ^^ “Ừ, chú ý an toàn.” “Hảo, Lôi Lôi, chờ ta trở lại liền dẫn nàng đi chơi. Có được không?” “Tốt, cho nên ngươi cũng đừng chết đó, nếu không cho dù ta phải đuổi theo đến Địa phủ cũng phải đem ngươi từ đó ra.” Hãn Lôi Lôi cười ngọt ngào,  ấn xuống  một cái hôn trên gò má của Diệp Hạo Vũ. “Ách.” Diệp Hạo Vũ giật mình che mặt mình, rồi sau đó gật đầu thật sâu. Hắn vốn cũng không nghĩ sẽ chết ở chỗ đó. Chỉ là lúc này Lôi Lôi  hôn hắn, khiến ý niệm phải trở về của hắn kiên định hơn, hắn...... tựa hồ thích nàng. “Tốt lắm, cố gắng lên đi, hắc hắc! ~” Hãn Lôi Lôi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. “Thế nào, không đi cùng hắn sao?” Viêm Bân đột nhiên xuất hiện ở  sau lưng Hãn Lôi Lôi, dọa nàng giật mình. “Ngươi làm gì thế? Đi bộ cũng không có thanh âm, dọa chết người.” Hãn Lôi Lôi trách cứ  trừngViêm Bân một cái. “Vậy sao? Có phải bởi vì ngươi thấy hắn đi cho nên khổ sở hay không?” Lời nói tràn đầy ghen tức bật thốt lên làm bản thân Viêm Bân cũng sợ hết hồn. “Không có a, chỉ là tiễn biệt mà thôi.” Hãn Lôi Lôi không hiểu ý hắn. “Thật?” “Ừ! Thật, ta lừa ngươi làm gì? Ách...... Ta đói bụng, đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Hãn Lôi Lôi kéo Viêm Bân chạy đến đại sảnh. Nam Dương “Vương gia, đã vào Nam Dương rồi. Bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?” Nguyệt Kỵ nhìn về phía chủ tử vẫn như có điều suy nghĩ. “Hạ trại.” Bị cắt ngang suy nghĩ, Diệp Hạo Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều đến nàng nữa. “Vâng”