Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 17
Dư thị nhìn sắc mặt Tô Nhược Nhị không có chút thay đổi nào, mới nói: “Thành nhi nói nó muốn đến Như Ý phường”. Bà cũng biết trước kia con mình đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ gây ra hậu quả nghiêm trọng, từ xưa đến nay làm gì có tiểu nhị nào lại phách lối như vậy, lo lắng Tô Nhược Nhị không đồng ý, Dư thị lật đật nói thêm: “Thành nhi nói, lần này nó chắc chắn sẽ làm tốt, nhất định sẽ không làm tiểu thư người mất mặt!”
Tô Nhược Nhị nhìn thật sâu vào mắt Dư thị, rốt cuộc mấy năm nay lòng nàng vẫn mềm yếu như vậy.
“Nhũ nương, người cũng biết quy tắc của ta, nơi đó huynh ấy không thể vào. Chuyện này ai đúng ai sai trong lòng người cũng đã biết rõ, nếu huynh ấy có ý hối cải, ta sẽ nói với chưởng quỹ một tiếng, huynh ấy ngoan ngoãn đến nhận sai với chưởng quỹ, sau này an tâm làm việc trong cửa tiệm, học được bản lãnh thật sự, ta sẽ không quên huynh ấy. Nếu không...” Tô Nhược Nhị mỉm cười nhìn Dư thị: “Tô gia không thiếu một hai gã sai vặt.”
Đợi Dư thị đi rồi, Chanh Tâm bước vào hầu hạ không khỏi nói một câu: “Tiểu thư, người như vậy Dư ma ma có thể hay không....”
Tô Nhược Nhị bình tĩnh: “Sẽ cảm thấy ta tàn nhẫn phải không?”
“Tiểu thư”, Chanh Tâm vội vàng nói: “Người biết rõ nô tỳ không có ý này...”
Lý Thành là loại người gì, các nàng còn hiểu rõ hơn tiểu thư, nếu không nể tình Dư thị, người không biết điều như y không biết đã bị đánh bao nhiêu lần rồi. Lần này lại gây ra tai họa lớn như vậy, còn muốn vào Như Ý phường của tiểu thư, sao không nhìn một chút xem bản thân mình có đức hạnh gì. Như Ý phường chính là tâm huyết của tiểu thư, sao có thể cho phép người như thế vào giở trò ngang ngược? Vốn dĩ Lý Thành là do tiểu thư sắp xếp, bây giờ y gây họa, làm mất thể diện tiểu thư, tiểu thư còn có thể cho Lý Thành trở về thì đã không tệ rồi.
Nhưng Chanh Tâm cũng biết, xưa nay tiểu thư rất ỷ lại Dư thị, giờ tiểu thư làm như vậy, bề ngoài là cho Dư thị mặt mũi, thật ra là không phải đang giúp Dư thị dạy dỗ Lý Thành à? Có điều mấy năm nay tiểu thư đối với Dư thị có thể nói là muốn gì được nấy, lúc này không biết trong lòng Dư thị nghĩ gì, nếu Dư thị không hiểu ra, không phải sẽ làm tiểu thư đau lòng sao?
Nha hoàn ngốc này, mỗi ngày trêu chọc một chút cũng vui vẻ không ít, Tô Nhược Nhị kiềm chế không được đưa tay chọc chọc hai gò má trắng nõn của Chanh Tâm, không hổ là cô nương trong viện nàng, xúc cảm đúng là không tệ “Chanh Tâm, vậy muội nói xem, ở trong mắt muội ta là người thế nào?”
Vẻ mặt Chanh Tâm thành thật: “Ở trong mắt nô tỳ, tiểu thư là người tốt nhất thiện lương nhất trên đời này.” Nói xong làm như nhớ tới điều gì, Chanh Tâm chớp chớp đôi mắt ngấn nước, tiếp tục nói: “Tiểu thư cũng là người đẹp nhất trên đời!”
Nụ cười trên mặt Tô Nhược Nhị càng sáng lạn hơn, hai tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt tiểu nha hoàn nhà mình, miệng không tự giác cảm thán: “Tại sao lại có tiểu nha hoàn đáng yêu như vậy chứ? Rốt cuộc là nhà ai vậy....”
Bị tiểu thư nhà mình trêu chọc xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chanh Tâm đỏ ửng vội vàng lui ra khỏi phòng, “Tiểu thư, nô tỳ nhớ hôm nay phòng bếp có làm món bánh khoai tím củ từ người thích ăn nhất, để nô tỳ đi lấy cho người.”
Đợi Chanh Tâm đi rồi, nụ cười trên mặt Tô Nhược Nhị cũng phai nhạt dần, nàng đi đến trước mặt Đại Bạch, “Đại Bạch, ngươi nói xem nhũ nương có trách ta hay không?”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Cái loại nhi tử thối nát vô tích sự và nhũ nương không biết tốt xấu kia, lấy tiền đuổi đi đã là coi trọng bọn họ rồi, nếu còn dám gây chuyện thì trực tiếp đánh gãy chân, lần sau chắc chắn sẽ đàng hoàng hơn.
Chỉ là cảm xúc nhất thời, Tô Nhược Nhị vẫn biết rất rõ, nên làm thế nào nàng làm sao không hiểu? Dù sao đã nói ra rồi, cũng không thể hối hận, chỉ mong nhũ nương có thể hiểu nàng. Nếu như không được, Tô gia nuôi hai miệng ăn cũng không có vấn đề...
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, Tô Nhược Nhị lại khôi phục sức sống của ngày xưa.Nàng bỗng nhớ đến hôm sinh thần hồi tháng năm vừa qua phụ thân có đưa cho nàng một cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》 Tô Nhược Nhị vội vàng sai Chanh Tâm mang đến.
Cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》Đỗ nương tử thời Hạ Thái Tông viết ra . Đỗ nương tử xuất thân từ hạnh lâm thế gia, mỹ mạo vô song, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, rất thích chưng diện, lại có kiến thức uyên bác tinh thông kim cổ, khám phá khắp nơi, nghiên cứu chế tạo rất nhiều phương thuốc bôi ngoài da. Trong đó nổi tiếng nhất chính là bà căn cứ theo thời tiết bốn mùa khác nhau, thu thập các loại dược liệu, hoa cỏ, mài thành bột, chế thành các loại thuốc mỡ, chăm sóc làn da.
Sau đó bà chép những phương thuốc lại thành sách, lấy tên là 《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》, quý nữ khắp thế gian đều muốn có. Tuy nhiên《Sách bảo dưỡng của Đỗ thị》 này lại không truyền ra ngoài mà chỉ truyền cho nữ nhi của Đỗ gia làm đồ cưới, giấu dưới đáy hòm, nếu không phải trước kia Tô phụ ra ngoài buôn bán vô tình cứu được gia chủ Đỗ gia thì nàng có cầu cũng không có được.
Xưa nay Tô Nhược Nhị thích chưng diện, mở Như Ý phường cũng để bán các loại phấn son thoa mặt, nên nàng đã thèm nhỏ dãi cuốn sách này từ lâu. Tuy cuốn sách trên tay chỉ là bản sao của đời sau Đỗ gia, nhưng Tô Nhược Nhị cũng đã rất quý trọng nó.
Vài ngày trước Tô gia liên tiếp gặp chuyện không may, Tô Nhược Nhị không có thời gian nghiên cứu cuôn sách này, lúc này rảnh rỗi, một khi cầm trong tay, trong mắt Tô Nhược Nhị sẽ không còn việc khác nữa.
Do yêu thích, tuy Tô Nhược Nhị có bản lĩnh đã nhìn thì sẽ không quên được, nhưng nàng vẫn xem rất kĩ lưỡng. Chớp mắt, một canh giờ lặng yên không tiếng động trôi qua, Mẫn Hoành Duệ nhìn tiểu nữ nhân đang hết sức chăm chú đọc sách sau thư án, mặc dù có chút không quen việc nàng im lặng như vậy, nhưng thấy nàng khi thì mím môi, khi thì nhíu mi, khi lại lẩm ba lẩm bẩm, lúc này trên người Tô Nhược Nhị giống như có hào quang bao quanh, không chói mắt, song lại buộc chặt tầm mắt của hắn.
Giống như cảm giác được ánh mắt hắn, tầm mắt Tô Nhược Nhị ngẩng đầu khỏi cuốn sách nhìn về phía Đại Bạch, thản nhiên cười: “Đại Bạch, cuốn sách bảo dưỡng này quả là danh bất hư truyền, trong này có rất nhiều phương thuốc ta chỉ mới nghe được lần đầu, Đỗ nương tử thật là lợi hại!”
Nói xong Tô Nhược Nhị lại nhìn vào sách, nàng xem cuốn sách kia giống như là bảo vật vô giá, trong phút chốc Mẫn Hoành Duệ nhìn qua có vẻ như bị “bỏ rơi”, hắn bỗng thấy được trong lòng mình toát lên một cảm giác không rõ, ê ẩm, rất không thoải mái.
Bây giờ hắn nhìn cuốn sách kia rất là ngứa mắt....
Thẳng đến lúc dùng cơm tối xong, thấy Tô Nhược Nhị còn muốn đến thư phòng, Mẫn Hoành Duệ không chịu nổi nữa, buổi chiều nóng hắn có thể nhịn, nhưng lúc này là lúc nào rồi nàng vẫn dám ….không đếm xỉa tới hắn!
Mẫn Hoành Duệ liếc nhìn Tô Nhược Nhị một cái, sau đó hắn bèn xoay người đi ra ngoài.
Trong mắt, trong lòng Tô Nhược Nhị chỉ có cuốn sách bảo bối của nàng, không chú ý tới sự khác thường của Đại Bạch, nhưng Chanh Tâm đứng bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Đại Bạch trước khi đi. Lúc trước, tuy Đại Bạch không để ý đến các nàng, nếu vô tình không cẩn thận quấy rầy nó, nó sẽ làm mặt lạnh quay đi, làm các nàng sợ tới mức không dám thở mạnh. Nhưng ánh mắt Đại Bạch nhìn tiểu thư lại dịu dàng hơn rất nhiều, nó luôn thu lại sát khí của mình trước mặt tiểu thư, đôi khi Chanh Tâm thấy nó còn rất bao dung tiểu thư. Vậy nên lúc nãy Đại Bạch dùng loại ánh mắt lạnh buốt này nhìn tiểu thư thì Chanh Tâm lập tức gấp gáp không chịu nổi.
Bên này, Chanh Tâm đang gấp gáp, tuy bình thường tiểu thư nhà mình có thể rất gần gũi, nhưng lúc đọc sách nàng rất không thích có người đến quấy rầy nàng, hơn nữa hôm nay lại là cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》tiểu thư muốn có đã lâu. Theo thói quen lúc trước của Tô Nhược Nhị, Chanh Tâm có thể đoán được, trừ phi lão gia hoặc đại tiểu thư, nhị tiểu thư có chuyện tìm nàng, nếu không ngắn nhất cũng trong vòng từ ba đến năm ngày, tiểu thư tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa Thủy Tâm viện.
Nhưng Đại Bạch....
Nghĩ đến cặp mắt buồn rười rượi kia, Chanh Tâm cắn răng, dè dặt đi đến bên cạnh Tô Nhược Nhị, nhẹ giọng mở miệng : “Tiểu thư....”
Tô Nhược Nhị đang xem say mê, đột nhiên bị tiểu nha hoàn nhà mình kêu một tiếng cũng không để ý, mí mắt cũng chưa từng rời khỏi sách, mà chỉ theo bản năng đáp lại một câu: “Ừ...”
Dù sao cũng đã mở miệng, Chanh Tâm đành phải quyết tâm, nói lớn tiếng: “Tiểu thư!”
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn củaTô Nhược Nhị mới ngước lên khỏi cuốn sách trong tay, “Sao vậy Chanh tâm....” Chanh Tâm biết nàng sẽ không vui khi bị quấy rầy lúc đọc sách, chắc tiểu cô nương sẽ không phạm sai lầm này chứ.
Chanh Tâm mấp máy môi: “Tiểu thư, hôm nay người đã xem cả buổi chiều, lúc này trời mát mẻ, người có nên ra ngoài cho mắt nghỉ ngơi chút không?”
“Chanh Tâm, từ trước đến giờ ngươi đều biết quy tắc của ta, nói thật đi.”
Chanh Tâm không dám vòng vo nữa, nàng sợ hãi vội cúi người thi lễ một cái: “Tiểu thư, nô tỳ thấy ngài chỉ lo đọc sách, hình như....hình như không quan tâm đến Đại Bạch...”
Bây giờ Tô Nhược Nhị mới nhớ đến, thường ngày thời gian này nàng nên đi tản bộ với Đại Bạch rồi, hôm nay đúng là nàng đã quên mất Đại Bạch, với tính tình của nó, không biết có lại lên cơn không nữa. Tô Nhược Nhị buông sách xuống, đứng dậy nhìn chung quanh một chút: “Chanh Tâm, Đại Bạch đâu?”
May mà nàng đoán không sai, quả thực trong lòng tiểu thư Đại Bạch rất quan trọng, Chanh Tâm nhanh chóng trả lời: “Vừa rồi Đại Bạch....đi ra ngoài.” Nghĩ nghĩ, tiểu cô nương lại nói thêm một câu: “Hình như....còn rất tức giận...”
Nghe vậy, Tô Nhược Nhị cảm thấy có chút buồn cười, Đại Bạch này, có gì mà tức giận chứ? Có điều, Tô Nhược Nhị lại không tự chủ được bước nhanh hơn: “Đi, chúng ta đi tìm Đại Bạch “bỏ nhà ra đi “ nào!”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
34 chương
67 chương
14 chương
71 chương
16 chương
19 chương