Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 21
Ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, Hứa Tinh vừa lo lắng vừa buồn rầu, đã đến lúc y phải làm quen với bạn bè mới rồi, thiếu niên tự hỏi y nên vui hay buồn đây. Bất quá nếu như vậy làm Hứa Biên hài lòng, Hứa Tinh cũng không nên làm trái ý, chỉ cần được an toàn, cuộc sống bình yên được trở lại, y đã thỏa mãn lắm rồi.
Bước chân đến cổng trường S, Hứa Tinh thở dài trong lòng, cố gắng mỉm cười thật tươi, hãy quên hết những truyện trong quá khứ đi, phải thân thiện với bạn bè và thầy cô giáo, tôn trọng các anh chị khóa trên.
Hứa Tinh bước vào lớp, không khí ồn ào sôi nổi bấy giờ liền im phăng phắc, mọi ánh mắt soi mói đặt hết lên người y, thiếu niên không biết phải xử sự ra sao, y đột nhiên làm quen với ngôi trường mới, bạn học mới cư nhiên vào giữa học kì thế này, mọi người thấy lạ cũng là lẽ đương nhiên.
- Các em, lớp chúng ta từ bây giờ sẽ có một bạn học mới, vì lý do cá nhân nên em ấy chuyển đến trường của chúng ta. Các em cố gắng thân thiện với bạn được không?........
Mãi không thấy ai trả lời, vị giáo viên ngại ngùng, gượng cười nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của Hứa Tinh.
- Em đừng lo lắng quá. Chẳng qua các bạn thấy không quen thôi. Hảo, bên kia có chỗ trống, em có thể ngồi bên đó.
- Dạ.. Cảm ơn cô...
Hứa Tinh cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn, chờ vị giáo viên kia rời khỏi, thiếu niên mới chậm rãi bước chân đến chỗ trống phía trước.
- A! - " Bịch" một cái, Hứa Tinh cảm giác như bản thân vướng phải bàn chân của ai đó, liền mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất. Ngay lập tức, cả lớp bỗng nhiên phá lên một trận cười lớn, Hứa Tinh ngơ ngác nhìn mọi người, mông đau quá, tại sao ai cũng cười nhạo y vậy.
- Này nhóc... mày là nam hay nữ vậy... hay là... mày bị 3d..... Hahahaha!!! - Một nam sinh mập mạp đứng trước mặt Hứa Tinh miệng không ngừng trêu chọc y, thiếu niên không hiểu gã đang nói gì, chỉ biết bản thân đang bị mọi người cười nhạo, theo thói quen liền cúi thấp đầu.
- Nó là đực hay cái vậy tụi bây??!! Ranh con, mày rốt cuộc là trống hay mái, hay mày chuyển đổi giới tính?!!
- Hahahaha..
Một lần nữa cả lớp cười lớn ra tiếng, Hứa Tinh xấu hổ cúi đầu, y là nam nhân mà, tại sao mọi người ai cũng hỏi như vậy chứ.
- Mình... thực là nam..... - Thiếu niên nhỏ giọng hướng nam sinh trước mắt nói.
- Gì cơ?! Mày nói sao? Tao nghe không rõ?? Mày mới nói mày là nữ hả???..... Tụi bây, nó bảo nó là nữ kìa.... Hahaha!!!
Tại sao lại như vậy, y chỉ là học sinh mới, chưa hề quen biết ai ở đây, như thế nào bọn họ lại muốn trêu chọc y. Hứa Tinh không thể kìm hãn tiếng cười đùa của mọi người, nước mắt liền rơi xuống. Y nhớ Mạch Quai, nhớ Hoành Thư và cả Tiểu Nhàn nữa, y thực sự muốn gặp bọn họ lắm.
- Gì đây??? Khóc rồi!!! Hahahaha!!! Tụi bây chọc cô gái này khóc rồi kìa, tao không biết gì đâu a... - Nam sinh không ngừng nói lời đùa bỡn Hứa Tinh, khiến y cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự ti. Hứa Tinh cố gắng tư hồi lại tinh thần, gượng đứng dậy, đi đến chỗ ngồi còn trống gần cửa sổ.
"Reng, reng, reng" Tiết học rốt cuộc cũng đến, Hứa Tinh thở phào trong lòng, sẽ như thế nào để y mới có thể quen được không khí ở lớp học mới này, cảm giác vô cùng xa lạ đi. Bất quá y không nên yêu cầu quá nhiều, Hứa Biên đã tìm một ngôi trường mới cho y, y phải nghe theo lời anh, những gì mọi người bàn tán y sẽ cố gắng để ngoài tai. Nhiệm vụ của y bây giờ chủ yếu là học hành mà thôi.
Hứa Tinh đang chăm chú nghe giảng bài học của giáo viên, đột nhiên " bịch" một cái, có thứ gì đó ném vào đầu y, thiếu niên khẽ quay đầu xuống, chỉ thấy những nam sinh đang nhìn chằm chằm lên bảng. Hứa Tinh cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng cũng không muốn để ý nhiều, y lại tiếp tục nghe bài giảng.
Một lần nữa, "bịch", cú ném có nhẽ mạnh hơn trước đó, khiến cho Hứa Tinh cảm giác hơi đau ở đầu. Y xoay người, bên dưới các nam sinh đang nhìn nhau cười khúc khích. Thiếu niên biết rõ bọn họ là đang phá y, nhưng y lại không hiểu tại sao họ lại làm vậy, chẳng nhẽ bọn họ chán ghét y. Nghĩ đến đây, thiếu niên ngay lập tức tự ti cúi đầu, ngày đầu đi học đã như vậy rồi, sau này sẽ như thế nào đây.
- Vương, em đang làm cái gì a?!! Mau đưa cái đó cho cô!! - Giáo viên như phát hiện nam sinh ngồi cuối lớp đang loay hoay một vật gì đó, liền bước xuống mắng gã.
- Em không làm gì hết. Em đang nghe cô giảng bài mà!! - Nam sinh liên tục biện lý do.
- Không nói nhiều, cô bảo đưa là đưa. Mau lên, em đang ảnh hưởng đến lớp học đấy.. - Vị giáo viên rốt cuộc cũng nổi nóng, liền hướng nam sinh mập ù trước mắt lớn tiếng. Gã nhất thời bĩu môi, không còn cách nào khác, đưa tay vào ngăn bàn lấy ra một vật.
- Gì đây, nỏ gỗ, em mang lên lớp làm gì. Cô sẽ tịch thu!! - Vị giáo cầm lấy rồi bước lên bục đặt nỏ gỗ trên bàn, tiếp tục công việc giảng bài của mình.
Nam sinh tức tối trừng mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy phía trên, đúng là thứ đàn bà đột lốt một thằng ranh con, chốc lát, gã như nghĩ ra điều gì, liền nở nụ cười âm hiểm, quay sang mọi người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Giờ giải lao đến, nam sinh kia cùng những đồng bọn trong lớp lên tầng thượng, trên đó đã xuất hiện thân ảnh cao ráo quen thuộc của một nam nhân đang dựa người vào lan can hút thuốc.
- Anh Khải!!!! - Nam sinh mừng quýnh chạy về phía hắn.
- Sao lại lên đây?!! - Nam nhân kia chính thực là Văn Khải đi. Văn Khải cau mày nhìn đàn em trước mắt, thường ngày bọn chúng có lên tầng thượng đâu, sao hôm nay lại đến gặp hắn.
- Anh Khải, lớp em hôm nay có học sinh mới. Mà tên nhóc con đó y chang như đàn bà, nhìn chướng mắt lắm. Anh Khải!! Anh vốn có nhiều chiêu trò mà phải không, bày cho bọn em một chiêu đi. Ha?? - Gã Vương nắm lấy cánh tay Văn Khải nũng nịu.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến tao. Tụi bây tự đi mà lo liệu!! - Văn Khải cau mày, sau không thèm đếm xỉa gì đến gã.
- Anh Khải!! Van cầu anh mà. Em ghét thằng nhóc đó lắm, nó khóc chẳng khác gì đàn bà, lại còn cứ im im nhút nhát như thỏ đế. Nếu mà phá thằng nhóc đó chắc là vui cực kì.... À, hay anh Khải tham gia cùng bọn em đi!!! - Gã Vương bây giờ mới để ý, Văn Khải vốn thông minh, nếu như để hắn tham gia vào vụ này hảo sẽ rất thú vị a.
- Thôi đi!! Tao không có hứng thú!! - Văn Khải lạnh lùng cự tuyệt.
- Anh Khải!! Đi mà, coi như em cầu xin anh đi, nếu như chúng ta để thằng nhóc đó tự ra khỏi trường, khi đó em sẽ đền đáp cho anh. Đi mà anh Khải!! - Gã Vương cứ trưng bộ mặt phúng phính nũng nịu, khiến cho Văn Khải cảm thấy muốn nôn vô cùng. Thôi thì dù sao dạo này hắn cũng không việc gì làm, lâu lâu giải trí cho vui.
- Hảo hảo hảo, phiền quá!! - Văn Khải chán nản trả lời.
- Woa, anh Khải là nhất!! Đi thôi, thằng nhóc đó đang ngồi học bài trong lớp a. - Gã Vương đưa tay lôi kéo Văn Khải, hắn nhất thời chỉ thở dài trong lòng, mặc cho gã kéo hắn về lớp của gã.
Gã Vương dắt Văn Khải đứng trước cửa lớp, đưa tay chỉ chỉ thân ảnh nhỏ gầy ngồi cạnh cửa sổ, chỉ thấy được một nhóc tì đang ghì đầu chăm chú làm bài, gì chứ, thời buổi nào rồi còn có người siêng năng như vậy, cơ mà nhìn y trông thật quen mắt, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải. Thế nhưng thiếu niên kia mãi cứ cúi đầu, khiến Văn Khải không tài nào nhìn rõ được khuôn mặt của y.
- Này, cậu ta tên gì vậy? - Văn Khải mở miệng hỏi gã Vương.
- A? Tên sao? Hmm.... hình như là Hứa Tinh thì phải....
- Sao? Hứa Tinh? - Văn Khải sửng sốt kinh ngạc.
- Anh quen nhóc ta à? - Gã Vương cau mày nhìn Văn Khải.
Văn Khải đưa mắt nhìn Hứa Tinh, miệng bất giác nở nụ cười âm hiểm, không ngờ hắn và y lại có duyên như vậy, ông trời đúng là thương hắn mà. Nhưng tại sao y lại đột ngột chuyển sang trường S học vậy. Thôi thì cũng mặc kệ, quan trọng đây là trước mắt hắn là tên tiểu quỷ tử hôm đó đã khiến cho cuộc sống của hắn hỗn độn thế này, hắn nhất định phải xử lý y.
Văn Khải không thèm liếc mắt đến gã Vương, ngang nhiên bước vào lớp học của gã, hắn đưa tay lấy ghế cạnh đó, ngồi trước mặt Hứa Tinh.
- Ranh con! Lâu rồi không gặp!!
Hứa Tinh đang mải mê viết bài, bỗng nhiên một giọng nói từ đâu nghe tới, thiếu niên ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt của Văn Khải đang tà tà cười. Y hốt hoảng đến rớt cây bút xuống đất, miệng lắp bắp không nói nên lời.
- Anh... - Tại sao đến tên của hắn ta còn không nhớ, Hứa Tinh sắc mặt tái mét, như thế nào.. Văn Khải hắn lại ở đây.. chẳng nhẽ hắn ta học trường này sao.
- Sao nhóc xanh xao vậy??
- A? Dạ không... Tiểu Tinh.. không có.. - Thiếu niên cúi đầu phủ nhận, giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Anh Khải! Anh quen thằng nhóc này sao? - Gã Vương phát hiện Văn Khải và Hứa Tinh như thể hai người đã biết nhau từ trước, liền chạy tới cau mày hỏi hắn.
- Đương nhiên... mà còn cực kì quen nữa kìa!! - Văn Khải nhếch miệng nhìn Hứa Tinh, thiếu niên liền sợ hãi cúi đầu, hắn nói vậy là có ý gì.
Chốc lát, bỗng nhiên chiếc cằm của Hứa Tinh bị kéo lên, khiến y phải ngẩng cao đầu nhìn Văn Khải, hắn hung hăng nắm lấy chiếc cằm kia, kéo sang trái rồi kéo sang phải.
- Hmm.. Nhìn kỹ trông nhóc con giống nữ nhân thật... gương mặt cũng sắc sảo không kém đàn bà... cái này dễ đi câu dẫn nam nhân lắm a... - Văn Khải cười cười mở miệng trêu chọc thiếu niên, khiến cả lớp ai cũng dấy lên một trận cười lớn, y bị hắn chế trụ cằm cảm thấy vô cùng đau đớn, liền rơi nước mắt.
- Anh... làm ơn... Tiểu Tinh... đau.... - Hứa Tinh nức nở cầu xin Văn Khải, hắn quay sang nhìn mọi người xung quanh rồi cười ra tiếng. Thiếu niên không hiểu sao ai cũng nhạo báng y như vậy, y đã làm gì sai sao. Ngay lập tức, Hứa Tinh liền đưa ánh mắt tự ti nhìn mọi người, y thực nhớ ngôi trường cũ của y, lớp học cũ, bạn bè cũ, y nhớ Mạch Quai, Hoành Thư và cả Tiểu Nhàn nữa.
"Reng reng reng" giờ giải lao cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Tinh không khỏi thở phào trong lòng. Chết tiệt, như thế nào vào lớp lại nhanh như vậy, Văn Khải tức giận chửi mắng, sau liền cười tà nham hiểm, không sao, hắn còn có cả bộn thời gian dài sau đó nữa kia mà, không cần phải vội vàng như thế. Văn Khải bấy giờ mới chịu buông tay khỏi cằm của Hứa Tinh, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
- Hắc.... Mai gặp lại nhóc con... Đừng nghĩ rằng trốn thoát được tao... - Hắn đưa tay tát nhẹ vài cái lên mặt của Hứa Tinh rồi ly khai.
Hứa Tinh đau đớn xoa nhẹ chiếc cằm của mình, nước mắt một lần nữa rơi xuống. Sau laik phát hiện mọi người ai cũng chăm chăm nhìn vào mình cười nhạo, liền vội vã đưa tay lau sạch gương mặt, tiếp tục lấy sách vở ra học.
Hứa Tinh thu dọn cặp sách, ủ rũ bước ra ngoài. Trước cổng trường thấp thoáng bóng dáng của một nam nhân quen thuộc, thiếu niên gượng gạo nhìn anh cười nhẹ.
- Tiểu Tinh, để chú xách cho!!
- A.. Dạ không.... chú Minh cứ để Tiểu Tinh.... - Hứa Tinh lễ phép cự tuyệt, chú Minh liền cười cười xoa đầu y, đứa trẻ này ngoan như vậy, phải chi anh có một đứa con trai như y thì tốt quá rồi.
Trên đường về nhà, chú Minh mãi để ý Hứa Tinh từ nãy đến giờ cứ luôn buồn rầu, như biết được thiếu niên nghĩ gì, liền mở miệng an ủi.
- Tiểu Tinh đừng buồn. Baba của con chỉ là bận rộn công việc, nên mới không có thời gian đón con.
- A... Dạ không.... Tiểu Tinh không có.. Baba bận rộn công việc... Tiểu Tinh hiểu mà.... - Chú Minh đột nhiên nói vậy, Hứa Tinh liền xua tay phủ nhận, bất quá đã lâu lắm rồi Hứa Biên không còn đưa y đến trường như trước nữa, lại còn ít nói chuyện và gặp y, khiến y cảm thấy có chút tủi thân, mặc dù biết anh chỉ là bề bộn công việc, nhưng không hiểu sao lại buồn đến thế, y đang lo sợ rằng có phải hay không anh vẫn còn giận y chuyện trước đó.
- Phải rồi a... Tiểu Tinh, hôm nay học trường mới thế nào rồi? Có quen nhiều bạn bè không? - Chú Minh sực nhớ ra hôm nay là ngày Hứa Tinh bước vào ngôi trường mới, liền hỏi y ra sao.
- Dạ... Tiểu Tinh... - Thiếu niên cúi đầu không biết nên trả lời thế nào, thực sự ngày đầu vào lớp học mới cũng chẳng hề tốt lành gì, y liên tục bị người khác chêu trọc đủ thứ, lại còn gặp Văn Khải. Hứa Tinh tự hỏi làm sao để có thể thân thiện được với bọn họ đây, và làm thế nào để Văn Khải hắn không còn tức giận chuyện quá khứ nữa, bất quá tất cả đều là lỗi của y, đã khiến hắn sinh khí đến tận bây giờ.
- Không sao... chú biết làm quen với bạn học mới sẽ rất khó khăn. Tiểu Tinh cũng đừng suy nghĩ nhiều!! - Chú Minh nhẹ nhàng an ủi.
- Dạ vâng...
Về đến nhà, Hứa Tinh không thấy xe của Hứa Biên, anh vẫn chưa đi làm về sao, thiếu niên ủ rũ bước vào phòng, chuẩn bị đồ đạc rồi tắm rửa. Xong xuôi, y ngồi vào bàn học chuẩn bị bài cho ngày mai. Cho đến khuya, Hứa Tinh đang ngồi chờ ở phòng khách, đã hơn 12h, Hứa Biên vẫn chưa về, không nhẽ anh ở lại công ty rồi. Thiếu niên cố gắng ngồi chờ thêm tí nữa, đôi mắt lim dim như muốn ngủ đi, đầu cứ gật ga gật gù trông thật khó coi. Đến khi nghe tiếng cổng mở, y biết anh đã về rồi, thiếu niên vội vàng ngồi dậy bước ra sân, vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa xe của Hứa Biên.
- Baba...
Hứa Biên gượng gạo ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại, loạng choạng bước đi.
- Baba... baba sao vậy.... - Hứa Tinh để ý gương mặt của anh đỏ ửng như lửa đốt, xung quanh toàn phát ra mùi rượu nồng nặc khiến y cảm thấy khó ngửi vô cùng.
Mãi không thấy Hứa Biên trả lời, lại còn đi chập chững chập chững gần như muốn té ngã, Hứa Tinh choàng tay anh lên cổ, dìu anh vào nhà. Y đặt anh lên ghế sô pha, chạy vào nhà bếp lấy một xô nước và khăn lau.
- Tại sao... tại sao lại như vậy.... Bạch Dương... tại sao em lại lừa dối tôi.... - Hứa Biên trong cơn say mèn, khẽ nói sảng những điều khó hiểu. Hứa Tinh quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng lấy khăn lau trên gương mặt, cổ, bàn tay của Hứa Biên.
Chốc lát, Hứa Biên tỉnh rượu, mở mắt ra thì thấy thân ảnh gầy gò của thiếu niên, không nói lời nào, anh vội vàng ngồi dậy, định bước lên phòng.
- Baba... Baba không khỏe... để Tiểu Tinh dìu baba lên phòng... A!...
Hứa Tinh tiến tới nắm lấy cánh tay Hứa Biên, đột nhiên bị anh hung hăng đẩy ngã xuống đất, y kinh hoảng nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt anh tựa hồ như rất tức giận, lớn tiếng quát.
- Đừng chạm vào tôi!!!! Cút ngay!!
Hứa Biên nói xong liền hùng hổ bước lên phòng, "rầm" một tiếng, Hứa Tinh nghe được tiếng cửa phòng bị anh đóng rất mạnh, y đã làm gì, tại sao anh lại tức giận như vậy. Hứa Tinh cảm thấy có chút sợ hãi, có phải hay không anh đã chán ghét y rồi. Theo thói quen, thiếu niên cúi đầu tự ti, nước mắt rơi xuống từ khi nào không hay, miệng liên tục lẩm bẩm những lời xin lỗi.
Sáng hôm sau, Hứa Tinh thức dậy từ rất sớm, đứng trước phòng Hứa Biên gõ cửa.
- Baba....
Mãi không thấy ai trả lời, thiếu niên mở cửa bước vào, căn phòng trống trải không một bóng người, anh đã đi làm rồi sao. Hứa Tinh thở dài trong lòng, ủ rũ đến trường.
- Ranh con!!! - Hứa Tinh cảm giác như ai đó đang gọi mình, liền quay đầu, thì thấy gã Vương và một bọn nam sinh khác chạy tới.
- Đây, đây nữa. Xách lên lớp cho bọn tao, mau lên!!! - Gã Vương đột nhiên cởi bỏ chiếc cặp, những nam sinh khác của gỡ cặp theo, dồn hết đặt lên người Hứa Tinh, cư nhiên chính là bắt y phải mang cặp lên lớp cho bọn chúng.
- Nhưng... nhưng mà.... - Hứa Tinh do dự nhìn gã, tại sao lại là y chứ.
- Nhưng gì? Định cự tuyệt bọn tao à? - Gã tiến sát đe dọa.
- A.. Không... Mình không có... - Phát hiện gã Vương có vẻ đang nổi nóng, Hứa Tinh vội vàng phũ nhận, nhỏ giọng nói.
- Hừ!! Vậy thì mau mang lên đi!! - Nói xong, gã Vương và đồng bọn cười lớn rồi bỏ đi.
Hứa Tinh hạ mi mắt nhìn đống cặp sách trên tay, vụng về mà làm rớt xuống vài cái, thiếu niên nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, chậm rãi bước lên lớp.
- Hắc... bây giờ ra ngoài mua nước đi. Để xem, một... hai.. ba... tụi tao có 10 đứa, mày phải đi mua 10 cái cho bọn tao!!! - Nhìn thấy Hứa Tinh loạng choạng khiêng một ổ cặp nặng nề trên tay, chờ y đưa cho bọn chúng, gã Vương lại tiếp tục ra lệnh.
- Nhưng mà... cái kia... mình còn phải làm bài... - Hứa Tinh ấp úng nói.
Gã Vương một phắt ngồi dậy, thân hình mập ục ịch tiến sát Hứa Tinh, đưa tay hung hăng đẩy thiếu niên nhỏ gầy trước mắt, hung tợn trừng mắt quát.
- Giờ không đi phải không??? Hả?!!! Cái thứ đàn bà bày đặt chảnh chó hả mày!!!
Hứa Tinh ngay lập tức bị đẩy ngã xuống đất, sợ hãi ngẩng đầu nhìn gã, đồng thời cũng nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng đưa ánh mắt khinh miệt nhìn y. Thiếu niên tự ti cúi đầu, miệng lắp bắp.
- Không... không có.. mình.... mình sẽ đi...
Hứa Tinh chậm rãi đứng dậy, ngây ngốc nhìn gã, ý bảo gã Vương đưa tiền.
- Đứng đó làm gì, còn không mau đi!!
- Nhưng... cái kia... cậu đưa tiền cho mình... - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Gì chứ!! Tự lấy tiền mày mà mua!! To gan dám kêu tao đưa tiền hả mày?!! - Gã đưa tay tát nhẹ lên mặt của Hứa Tinh, côn đồ quát lớn.
Thiếu niên sửng sốt ngẩng đầu, dùng tiền của y sao, nhưng mà y thực sự một xu trong túi còn không có. Hứa Biên vẫn thường bảo y đi học cần phải mang tiền theo để phòng khi y muốn ăn uống hay mua gì đó, nhưng Hứa Tinh một mực bảo không cần, tiền là do anh vất vả làm việc, y không nên sử dụng bừa bãi, vả lại y một chút cũng chẳng cần đến, Hứa Tinh luôn chuẩn bị cơm hộp khi đến trường nên đến bữa trưa y không cần phải xuống căn tin mua thức ăn. Cho nên từ đó đến giờ trong túi y một chút cũng không mang theo tiền.
- Mình... mình không có tiền.... - Hứa Tinh cúi đầu nhìn chân mình, thanh âm run rẩy nói.
- Hả?? Không có tiền?? Mày giỡn mặt tao à?? Nhìn mày cũng giàu sang lắm mà, như thế nào một đồng cũng không?? - Gã có nghe lầm không, tên ranh con này dám bảo không có tiền, y là đang đùa với gã sao.
- Nhưng... mình là nói thật... mình thực sự không có....
- Hừ!! Mày nghĩ tao tin mày chắc. Tụi bây, lục cặp nó cho tao. - Gã Vương tức tối ra lệnh, ngay lập tức, 7, 8,9 nam sinh xông tới giành lấy cặp của Hứa Tinh, hung hăng đem đồ đạc trong túi ném hết xuống đất.
- Đừng mà... Mình thực sự không mang theo tiền... - Hứa Tinh hốt hoảng nhìn đống hỗn độn phía dưới, liền khẩn cầu nhìn gã Vương, rồi cúi xuống nhặt mọi thứ.
- Lục soát trên người nó!! Đem cởi hết quần áo tìm hết mọi ngóc ngách cho tao!! - Gã nhếch miệng cười tà, một lần nữa ra lệnh.
Cả bọn hùng hổ lôi Hứa Tinh đặt y nằm trên bàn, hai tay lẫn chân của thiếu niên bị bọn chúng giữ chặt, hung hăng muốn cởi bỏ y phục của y không ngừng mò mẫm xung quanh.
- Đừng mà... làm ơn đừng mà... Mình thực sự không có tiền... Các cậu đừng như vậy...
Hứa Tinh sợ hãi giãy dụa muốn thoát khỏi, lại bị bọn chúng ghì chặt hai tay hai chân khiến y không tài nào cử động được, nước mắt không ngừng rơi xuống trên gương mặt của thiếu niên.
Ngay lập tức cả lớp nổi lên một trận cười vô cùng thích thú, thiếu niên nức nở khóc lóc, tại sao y lại bị đối xử như vậy, tại sao không ai muốn giúp y, tại sao y lại khiến mọi người chán ghét đến thế, không lẽ chỉ vì y giống một nữ hài tử thôi sao.
- Dừng lại!! Chắc nó nói thật đấy. - Gã Vương cảm thấy cứ thế này thì chán chết mất, phải dùng nhiều chiêu trò hơn mới được, liền ra lệnh đồng bọn dừng tay.
Hứa Tinh bàng hoàng ngồi dậy, kéo lấy chiếc áo khoác bị chúng cởi xuống, đưa tay lau nước mắt sụt sịt.
- Này, tiền đây. Mau đi!! - Gã Vương hung hăng ném tờ tiền trước mặt Hứa Tinh, thiếu niên run rẩy nhặt lấy, định bước ra ngoài.
- Khoan đã!! Lớp ta có ai muốn ăn uống gì không, tao sẽ bao hết, tụi bây cứ nói, để thằng nhóc này đi mua!! - Gã Vương lớn tiếng tuyên bố, chốc lát, cả lớp đổ nhào về phía Hứa Tinh sai vặt, nào là bảo y mua bánh mì, mua kem, mua nước, nào là kêu y mua thuốc lá, bla bla.....
Hứa Tinh choáng váng không nghe kịp bọn họ nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chúng phân vân.
- Còn đứng đó!! Nhanh cút ra ngoài!! - Gã Vương tức giận hướng y quát.
- A... Mình ngay lập tức đi.... - Hứa Tinh bị hắn dọa đến sợ hãi, liền xoay người, cầm lấy tiền chạy ra khỏi lớp.
HẾT CHƯƠNG 21
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
84 chương
30 chương
6 chương
15 chương
10 chương
101 chương
76 chương