Địch Lỵ xông ra phòng ngủ, ở trong căn phòng nhỏ tìm một thanh sắt, lại giống như phát điên vọt tới trước cửa phòng chứa đồ. Đứng trước cửa ra vào, Địch Lỵ hít một hơi thật sâu - buổi tối hôm nay, cô nhất định phải biết bí mật trong phòng chứa đồ này! Địch Lỵ dốc hết sức lực, đập thanh sắt vào cái khóa kêu “Đùng” một tiếng rất vang, khóa sắt bị đập rơi xuống đất. Đột nhiên, trong lòng Địch Lỵ dâng lên một lòng dũng cảm khó hiểu, cô cảm giác mình cái gì cũng không sợ, lấy tay đẩy cửa ra... Bên trong phòng chứa đồ tối om, Địch Lỵ mò mẫm bên tường để tìm công tắc điện. “Tách” một tiếng, bật đèn. Bên trong phòng chứa đồ chồng chất những đồ vật linh tinh, tất cả mọi thứ đều phủ một tầng bụi dày. Giữa căn phòng là một bàn đọc sách kiểu cũ. Địch Lỵ chậm rãi đi đến trước bàn sách bị bụi phủ kín, cô dùng tay phủi nhẹ mặt bàn và ngăn kéo, sau đó hít một hơi thật mạnh, kéo ngăn kéo đầu tiên ra. Trong ngăn kéo là một tấm ảnh ố vàng đang nằm lẳng lặng, Địch Lỵ đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí cầm lên... Đây là hình ảnh của một đại gia đình, có hơn mười người, lấy biệt thự này làm bối cảnh để chụp. Chính giữa bức ảnh là một đôi vợ chồng tuổi già sức yếu ngồi trên hai chiếc ghế gỗ lớn. Phía sau bọn họ là một số người trung niên, người trẻ tuổi và trẻ con, hiển nhiên là con cháu của bọn họ. Góc dưới bên trái ảnh chụp có in một hàng chữ nhỏ màu trắng: ảnh gia đình năm 1962. Địch Lỵ quan sát tỉ mỉ những người trên tấm ảnh một lần, cố gắng tìm người giống Cát Lôi, ví dụ như cha mẹ của anh ta, ông nội, ông ngoại... Nhưng cô kinh ngạc phát hiện, vậy mà trên tấm ảnh không có người nào có một chút giống với Cát Lôi. Ngay lúc Địch Lỵ đang khó hiểu, cô lại thấy được một người trên tấm ảnh khiến cho cô rùng mình... Người đứng ở giữa sau lưng bà lão là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, trên gương mặt bên trái của bà ta có một vết sẹo lớn chừng bàn tay. Bởi vì là ảnh đen trắng nên không nhìn rõ khối sẹo này có màu gì. Địch Lỵ nhớ rằng, vừa nãy Hạ Khắc nói anh nhìn thấy trong gương có một người phụ nữ có vết sẹo đỏ trên mặt. Bỗng nhiên, Địch Lỵ giống như bị một dòng điện đánh trúng. Da đầu cô tê dại, toàn thân run rẩy, dường như muốn ngừng thở - chẳng lẽ, người Hạ Khắc nhìn thấy là... Cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn người phụ nữ có sẹo trên mặt nữa - đột nhiên, ở một góc không đáng chú ý trong tấm ảnh cô lại phát hiện ra một thứ khiến cô giật mình, cô trừng to mắt, không tự chủ lấy tay che miệng. Phía ngoài cùng bên trái bức ảnh, cô thấy được một con chó to có lông vàng và bạc đan xen nhau. Con chó đó, giống hệt Tạp Tư - không, đây căn bản chính là Tạp Tư! Địch Lỵ cầm bức ảnh, lùi lại mấy bước, trong đầu vang lên ong ong, một mảnh rối loạn. Đây là ảnh chụp năm 1962, Tạp Tư... Sống hơn bốn mươi tuổi? Nhưng nó chỉ là một con chó! Mà người phụ nữ kia, chẳng lẽ thật sự là linh hồn? Ít nhất thì bà ta cũng đã 80 tuổi, hiển nhiên không phải là vợ của Cát Lôi! Đúng rồi, vừa rồi trong phòng vệ sinh, rõ ràng cô nhìn thấy, Tạp Tư hoàn toàn không uống sữa bò cô đổ vào trong bát - chẳng lẽ, mỗi lần nó sủa lúc tối, đều không liên quan đến việc uống sữa bò? Thế nhưng, mỗi buổi sáng, cô đều để ý thấy bát nước của Tạp Tư trống không, cái này là vì sao? Nhiều vấn đề liên tiếp ập tới khiến Địch Lỵ không thở nổi, cô cảm thấy chóng mặt, dường như muốn bất tỉnh... Tất cả những thứ này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?