Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
Chương 51
Ngày thứ ba, chuyển từ biệt thự sang trọng sang một phòng trọ giá rẻ, Địch Lỵ có chút không giữ được bình tĩnh - ba ngày trôi qua, vậy mà không có ai gọi điện thoại đến để tư vấn mua nhà.
Giữa trưa sau khi Cát Lôi tan việc, Địch Lỵ tranh thủ hỏi: “Sao rồi? Có người nào liên lạc với anh chưa?”
Cát Lôi lắc đầu: “Nếu có người muốn mua phòng, trung tâm bất động sản sẽ lập tức báo cho anh, hoặc là người mua trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với anh.”
Địch Lỵ thở dài, cô cau mày ngồi xuống: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ một căn biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ có một trăm vạn thôi, mà còn có người chê đắt sao?”
“Không thể nói thế, Địch Lỵ.” Cát Lôi nói: “Một trăm vạn cũng không phải số tiền nhỏ, cho dù có người cảm thấy giá cả hợp lý, lại rất muốn mua, cũng phải có nhiều tiền như vậy mới được.”
Địch Lỵ lấy tay đỡ trán, vẻ mặt đầy u sầu: “Nói như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể nhanh chóng bán căn nhà đó đi. Hơn nữa cũng không biết còn phải ở lại nhà trọ này bao lâu nữa hả?”
“Đừng vội, Địch Lỵ. Dù sao bây giờ cũng mới qua hai ba ngày, chúng ta kiên nhẫn một chút. Bán nhà cũng không phải là chuyện nhỏ...”
Đang nói, đột nhiên điện thoại di động của Cát Lôi vang lên.
Anh và Địch Lỵ cùng liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng nhận điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Sau khi nghe đối phương nói mấy câu, trên mặt Cát Lôi đầy vẻ phấn khởi.
Anh cố gắng khống chế lại tâm trạng của mình, ra vẻ trấn định nói: “Ừm, được, lúc nào chúng ta gặp mặt... Cái gì, ngay bây giờ?”
Cát Lôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi.
“Vậy được rồi.” Cát Lôi nói: “Nếu anh đã vội vã muốn tìm nhà như vậy, thì hai mươi phút sau chúng ta gặp nhau trong căn biệt thự, tôi sẽ tới sớm mở cửa chờ anh. Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết địa chỉ rồi chứ... Vâng, được, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại xong, Địch Lỵ nôn nóng hỏi: “Là người muốn mua nhà sao?”
Vẻ mặt Cát Lôi hồng hào gật gật đầu: “Có vẻ anh ta rất hứng thú đối với căn biệt thự của chúng ta - mà nghe khẩu khí lại giống như nhà giàu - có lẽ sẽ mua nhà rất nhanh thôi!”
“Quá tốt rồi, Cát Lôi!” Địch Lỵ mừng rỡ kêu to, “Vậy anh mau đi đi!”
“Em yêu, chúc anh thành công đi.” Cát Lôi cúi người hôn lên trán Địch Lỵ một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, trong phòng khách của biệt thự, Cát Lôi gặp được người đàn ông chuẩn bị mua nhà.
“Xin chào, tôi là Hạ Khắc.” Người đàn ông chủ động giơ tay phải ra.
“Xin chào, tôi là Cát Lôi.” Cát Lôi bắt tay với anh ta, nói: “Mời ngồi.”
Hạ Khắc hơn ba mươi tuổi, người cao gầy, đôi mắt giống như cái gì cũng không nhìn thấy, lại tựa như cái gì cũng không lọt ra được. Anh ta cũng không ngồi xuống mà lại đi dạo quanh nhà, tản bộ, quan sát hết phòng này đến phòng khác.
“Vậy thì, ngài Hạ Khắc, trước tiên tôi đưa anh đi thăm nhà một chút.” Cát Lôi giơ tay lên nói: “Căn nhà này cả lầu trên lầu dưới tổng cộng là ba trăm mét vuông, một phòng khách, một phòng ăn, năm phòng...”
Đại khái khoảng mười phút, dưới sự chỉ dẫn của Cát Lôi, Hạ Khắc đã thăm hết một lượt các phòng - đương nhiên, ngoại trừ căn phòng chứa đồ kia.
Cuối cùng, bọn họ trở lại ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Hạ Khắc đến bên cái ghế sofa bằng da, sắp xếp lại cái gối của mình, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi mới ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên thành ghế, chân bắt chéo - tư thế tùy ý này của anh ta khiến Cát Lôi sinh ra một loại ảo giác - anh ta đã hoàn toàn là chủ nhân của nơi này.
“Thế nào? Ngài Hạ Khắc?” Cát Lôi hỏi.
“Căn nhà này, tôi rất hài lòng.” Hạ Khắc thành thực trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Cát Lôi mỉm cười.
Hạ Khắc đưa tay về phía trước làm động tác mời: “Bây giờ điều chúng ta cần nói, là vấn đề liên quan tới giá nhà.”
“Tôi nghĩ, anh đã biết thông qua trung tâm giao dịch bất động sản, căn biệt thư này có giá là một trăm vạn - bao gồm cả đồ dùng bên trong.”
Hạ Khắc lắc đầu, nói: “Không, tôi không nghĩ là nhiều tiền như vậy.”
Cát Lôi có chút không thoải mái hỏi: “Vậy anh cảm thấy căn nhà này nên có giá là bao nhiêu?”
Hạ Khắc dùng đốt ngón tay nhẩm tính: “Nhiều nhất là tám mươi vạn.”
“Tám mươi vạn?” Cát Lôi giật mình nói: “Cái giá đó chỉ có thể mua một căn nhà bình thường cỡ trung thôi. Ngài Hạ Khắc, tôi phải nhắc anh - đây chính là một căn biệt thự sang trọng đó. Nói thật, nếu như không phải tôi cần tiền gấp, anh có đưa ra giá 150 vạn chưa chắc tôi sẽ đồng ý bán nó.”
Hạ Khắc trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nói: “Ngài Cát Lôi, tôi không phải kẻ ngốc.”
Cát Lôi nhíu mày: “Lời này của anh là có ý gì?”
Hạ Khắc hắng giọng một cái, nói: “Như vậy đi, chúng ta nói thẳng luôn nhé. Dưới tình huống bình thường, đương nhiên giá trị của căn nhà này không chỉ có tám mươi vạn, tôi hiểu rõ. Thế nhưng, bây giờ dưới tình huống này, chỉ sợ giá trị của nó còn giảm đi rất nhiều.”
Cát Lôi hoang mang nhìn anh ta: “Bây giờ dưới tình huống này? Có ý gì? Tình huống bây giờ là như thế nào?”
Hạ Khắc nhìn chằm chằm Cát Lôi: “Tôi nghe nói căn nhà này có ma quỷ - thường hay xuất hiện những chuyện kỳ quái, có đúng không?”
Cát Lôi hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh, giả bộ tức giận nói: “Là ai chán sống tạo tin đồn nhảm vậy? Tất cả chỉ là bịa đặt thôi!”
Hạ Khắc nhún vai nói: “Tôi thì thấy có vẻ không giống bịa đặt lắm, nếu không vì sao anh lại đưa ra giá một trăm vạn cho căn nhà này, mà ba ngày liên tiếp ở trung tâm giao dịch cũng không có ai quan tâm đến?”
Đột nhiên Cát Lôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh nói: “Anh đã nghe tin đồn nơi này có ma quỷ, vì sao lại muốn mua căn nhà này?”
“Bởi vì tôi theo chủ nghĩa vô thần.” Hạ Khắc nói: “Tôi mua căn nhà này để chứng minh tôi không sợ những cái gọi là ma quỷ.”
Cát Lôi gục đầu xuống, trầm mặc không nói - tình huống này, trước lúc anh đến đây tuyệt nhiên không nghĩ tới.
Một lát sau, anh ngẩng đầu hỏi: “Anh nghe ai nói là nơi này có ma quỷ?”
“Trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được.” Giọng Hạ Khắc đầy giễu cợt: “Có những lúc, chúng ta càng muốn giấu diếm chuyện gì thì càng dễ bị tiết lộ ra ngoài.”
Nói xong, anh ta ý tứ sâu xa nhìn Cát Lôi - Cát Lôi không biết nói gì đối với lời nói này của anh ta.
“Bây giờ chúng ta trở lại vấn đề vừa rồi.” Hạ Khắc nói: “Tám mươi vạn, anh cảm thấy như thế nào về cái giá này?”
Cát Lôi lắc đầu nói: “Quá ít, tôi không thể đồng ý.”
“Ngài Cát Lôi, có thể anh phải suy nghĩ cho kỹ, đại khái bây giờ chỉ có tôi nguyện ý mua căn nhà này. Đổi lại là người khác, chỉ sợ anh có bán cho bọn họ ba, bốn mươi vạn, bọn họ cũng không dám mua.”
Cát Lôi suy nghĩ thêm vài phút, gằn từng câu từng chữ ra khỏi miệng: “Chín mươi vạn, thiếu một đồng tôi cũng không bán.”
Hạ Khắc suy nghĩ mười mấy giây, nói: “Được, chín mươi vạn.”
“Tiền mặt.” Cát Lôi bổ sung.
“Được.” Hạ Khắc nói: “Lúc nào thì chúng ta làm thủ tục sang tên?”
“Chỉ cần anh đồng ý, chiều hôm nay cũng được.”
“Vậy được rồi.” Hạ Khắc đứng lên: “Hai giờ chiều nay, chúng ta gặp tại trung tâm giao dịch bất động sản.”
Trước khi Hạ Khắc ra khỏi cửa phòng, đột nhiên Cát Lôi nhớ ra điều gì đó, nói: “Ngài Hạ Khắc, anh có thích chó không?”
Hạ Khắc quay đầu lại: “Chó? Không tệ, tôi thích, sao vậy?”
“Là như thế này, lúc đầu tôi nuôi một con chó trong căn nhà này, là giống chó Scotland thuần chủng. Nhưng bây giờ tôi bán nhà cho anh, mà trong khoảng thời gian ngắn tôi lại không thể tìm được chỗ mới, vấn đề nuôi chó này liền trở nên tương đối phiền phức. Cho nên tôi nghĩ, nếu như anh đồng ý, tôi sẽ tặng con chó đã lớn lên trong căn nhà này cho anh, thế nào?”
Hạ Khắc nghĩ một lúc, hỏi: “Con chó này không có thói xấu gì chứ?”
“Yên tâm đi.” Cát Lôi cười rộ lên: “Nó tuyệt đối là chú chó ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, tôi cam đoàn rằng anh sẽ thích nó.”
“Vậy được rồi, sau khi làm xong thủ tục sang tên, anh có thể đưa nó tới đây.”
“Cảm ơn anh đã đồng ý nuôi nó - anh đã thay tôi giải quyết một vấn đề không nhỏ.” Trên mặt Cát Lôi đầy cảm kích nói.
“Vậy thì, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
702 chương
169 chương
228 chương
4 chương