Lương Dã nâng ly trà, nhẹ nhàng nhướn mày lên. “A...? Cậu có vấn đề gì, hỏi đi.” Anh ta nhấp một ngụm trà, nói với Nhiếp Minh. “Vừa rồi anh nói, luật sư Tống bị rơi xuống ban công nhà ông ấy, thế nhưng anh lại không nói - rốt cuộc là ông ấy tự sát hay là bị giết?” Kỷ Lâm đang ghi chép liền dừng bút lại, cô ngẩng đầu lên liếc Lương Dã một cái. “Rốt cuộc luật sư chết do tự sát hay bị giết - bây giờ chúng tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác được.” Lương Dã nói, “Chẳng qua, chúng tôi cho rằng khả năng ông ấy bị giết cao hơn là tự sát.” “Chưa thể kết luận chính xác? Tại sao?” Nhiếp Minh hỏi. “Sau khi nhận được hồ sơ chúng tôi lập tức chạy tới nhà của luật sư Tống, ông ta ở tầng 12. Sau khi khảo sát, chúng tôi phát hiện cửa chính và cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa trong phòng cũng không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người xâm nhập vào. Coi như cũng không mất đồ gì quý giá.” Nhiếp Minh hết sức chăm chú nhìn cảnh sát Lương, đợi anh ta nói tiếp. “Nhìn thì như vậy, dường như cái chết của luật sư là do tự sát. Thế nhưng chúng tôi lại phát hiện ra hai điểm đáng ngờ rất lớn. Thứ nhất là cuốn sổ kia, chúng tôi lục từ trên xuống dưới nhà của luật sư Tống mà cũng không tìm thấy. Hiển nhiên rằng nó đã bị người khác lấy mất. Hơn nữa tủ sách trong nhà luật sư Tống bị lục lọi vô cùng lộn xộn - nhưng vấn đề là, chúng tôi cũng không thể phán đoán rốt cuộc đống sách vở đó là do chính luật sư lục lọi hay là do người khác làm ra.” “Tôi hiểu rồi, sau khi luật sư chết, có người đã tìm cuốn sổ kia trước khi cảnh sát đến. Cho nên trong tình huống bối rối đã tìm kiếm tủ sách một lượt.” Nhiếp Minh nói, “Có lẽ, các anh hãy thử lấy dấu vân tay trên những quyển sách đó để xét nghiệm xem sao.” “Việc này, đương nhiên chúng tôi đã nghĩ tới, hơn nữa cũng đã làm rồi. Thế nhưng, chúng tôi cũng không phát hiện dấu vân tay nào khác ngoại trừ dấu vân tay của luật sư Tống và người nhà ông ta.” “Đúng rồi, người nhà của luật sư Tống có những ai? Ông ấy và bọn họ ở cùng một chỗ sao?” “Lúc trước luật sư có hai người vợ. Nhưng người vợ thứ hai đã qua đời chừng hai năm trước rồi. Bây giờ ông ấy có một cô con gái và một đứa con trai mười hai tuổi, nhưng bọn họ không ở chung một chỗ. Đa số thời gian luật sư đều ở một mình, con gái của ông ấy dẫn theo em trai ở trong một khu nhà cho thuê, bọn họ thường hay đến thăm cha - tình hình trong nhà ông ta chính là như vậy.” “Án mạng đêm đó, luật sư Tống ở nhà một mình?” “Phải. Chúng tôi hỏi con gái ông ta thì được biết rằng lúc đó cô ấy đang ở trong nhà trọ xem tivi, mà em trai cô ấy cũng đang ở trước máy tính, bọn họ hoàn toàn không biết cha mình đã bị giết hại.” “Vậy thì, cảnh sát Lương, vừa rồi anh nói anh phát hiện ra hai điểm đáng ngờ, điểm đáng ngờ thứ hai là gì?” “Điểm đáng ngờ thứ hai.” Lương Dã nói, “Cũng là điểm mấu chốt nhất, phát hiện này gần như có thể chứng minh luật sư Tống là bị giết hại chứ không phải là tự sát.” “A...? Là cái gì?” Lương Dã lấy từ trong chiếc cặp mang theo bên mình ra một bản ghi chép có bìa cứng bên ngoài là màu xanh lam, quơ quơ, nói: “Hiển nhiên rằng, nếu thật sự có người xông vào nhà của luật sư, hơn nữa mục đích của hắn là tìm cuốn sổ màu đen kia, vậy thì, nhất định hắn sẽ biết hình dạng của cuốn sổ kia như thế nào. Nói ví dụ như, màu sắc của nó như thế nào, nó dày bao nhiêu vân vân - như vậy, hắn sẽ bỏ qua những cuốn sổ khác trong tủ sách, ví dụ như quyển bây giờ tôi đang cầm.” Nhiếp Minh nhìn cuốn sổ màu xanh lam nói: “Đây là cuốn sổ anh tìm được trong tủ sách nhà luật sư Tống?” Cảnh sát Lương gật gật đầu: “Đây là nhật kí của luật sư Tống - cậu có muốn biết bên trong viết gì hay không?” “Nếu anh đồng ý cho tôi xem.” “Tôi có thể cho cậu xem.” Sau khi nói xong cảnh sát Lương liền đưa cuốn sổ màu lam cho Nhiếp Minh, “Dù sao chúng tôi cũng không hiểu trong đó viết gì, có lẽ cậu xem lại có thể hiểu.” Sau khi nhận lấy cuốn sổ, Nhiếp Minh liếc mắt nhìn Lương Dã một cái, anh có thể nghe ra ý tứ trong lời nói đó. “Lật thẳng đến giữa cuốn sổ, xem mấy chữ được viết ở cuối.” Lương Dã chỉ vào cuốn sổ màu lam. Nhiếp Minh rất nhanh liền tìm được chỗ mà cảnh sát chỉ, trên cuốn sổ anh thấy những nét chữ xiêu vẹo của luật sư Tống, nét chữ giống như được viết trong lúc đang run bần bật. Nhiếp Minh không thể tưởng tượng nổi, lúc viết những lời này, luật sư Tống đang có tâm trạng như thế nào... “Tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng. Tôi đã xác thực, những chuyện viết trong cuốn sổ kia đều chính xác. Người kia che giấu bí mật đó nhiều năm như vậy lại bị tôi phát hiện ra được, điều này thật sự rất đáng sợ! Trước khi tôi công khai bí mật này, có lẽ anh ta sẽ tìm đến tôi, có lẽ tôi sống không được bao lâu nữa, anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Bao lâu nay anh ta đã tự ngụy trang cho bản thân? Rốt cuộc bây giờ anh ta tính làm cái gì? Anh ta vẫn còn là con người sao? Không, đó không phải chuyện mà một con người có thể làm, anh ta đã không phải là người nữa rồi. Màn diễn này, không biết anh ta đã diễn trong bao nhiêu năm. Tôi thật sự là một ông già hồ đồ, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn giấu với mọi người bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể nhận ra anh ta. Tuệ ở trên thiên đường, có lẽ rất nhanh tôi sẽ được đến bên bà rồi. Nếu tôi chết thì hãy để cho bí mật này mãi mãi chôn vùi dưới đất. 05. 12. 23” Nhiếp Minh đọc đi đọc lại đoạn văn này nhiều lần, anh không hề tìm thấy chút đầu mối nào - không hề nghi ngờ gì nữa, những lời này được viết sau khi luật sư Tống đọc cuốn sổ kia rồi viết lại cảm tưởng của bản thân. Tuy nhiên không hiểu sao, những câu chữ để lộ sự sợ hãi trong này lại khiến cho Nhiếp Minh rùng mình mấy cái.  “Xem xong chưa?” Lương Dã hỏi, “Cậu có biết những lời luật sư Tống viết trước khi chết này là có ý gì không?” “Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ rằng, những câu chữ này cũng cung cấp cho chúng ta một chút manh mối hữu dụng.” Nhiếp Minh nói. “Hả...? Nói một chút xem nào.” “Đầu tiên, dựa theo lời anh vừa nói, sở dĩ chúng ta có thể đoán được luật sư không tự sát là bởi vì ông ấy đã viết rằng có một người sẽ đến tìm ông ấy, sẽ không bỏ qua cho ông ấy. Hơn nữa cuốn sổ này là do các anh phát hiện trong tủ sách của ông ấy - nếu luật sư Tống tự sát, hơn nữa ông ấy lại muốn chúng ta phát hiện ra cuốn sổ này, như vậy thì cuốn sổ màu lam này sẽ xuất hiện ở nơi dễ bị trông thấy nhất, ví dụ như trên bàn làm việc của ông ấy, có đúng không?” “Đúng vậy.” Cảnh sát Lương gật đầu nói, “Thế nhưng còn một tình huống khác nữa, đó chính là trước khi ‘người kia’ tới luật sư đã tự sát. Mà ông ấy cũng không muốn người khác phát hiện ra cuốn sổ này cho lắm - nếu nói như vậy, chúng ta sẽ không biết rằng có phải ông ấy đã tự sát hay không.” “Đúng thế, cho nên điều này chỉ mang tính phỏng đoán. Thế nhưng những dòng chữ trong cuốn sổ này lại có thể mang đến cho chúng ta một vài thông tin chính xác.” “Nói tôi nghe xem nào.” Lương Dã nghiêng người về phía trước, biểu hiện rất hứng thú. “Trong đoạn ghi chép của luật sư Tống chúng ta sẽ biết được ít nhất ba điểm. Thứ nhất, hung thủ là đàn ông, bởi vì trong câu văn luật sư Tống vẫn luôn gọi người đó là ‘anh ta’ mà không phải là ‘cô ta’; thứ hai, tôi có chút không rõ, luật sư Tống biết hung thủ là một người nào đó, thế nhưng tại sao ông ấy lại luôn dùng đại từ xưng hô ‘anh ta’ để thay thế cho người ấy? Tại sao lại không trực tiếp viết tên của anh ta ra? Ông ấy biết rõ người này có thể tới giết mình, tại sao lại không chuẩn bị trước? Ví dụ như, ông ấy hoàn toàn có thể báo trước với cảnh sát kia mà. Thứ ba, thời điểm viết trong cuốn sổ rõ ràng là viết sai. Phần ghi chép này chắc hẳn là luật sư Tống viết vào ngày hôm qua, cũng là ngày 12 tháng 8. Tại sao ông ấy lại viết là ngày 23 tháng 12? Điều này có phải là ông ấy muốn ám chỉ với chúng ta cái gì không?” Nghe xong lời phân tích của Nhiếp Minh, Lương Dã hơi gật gật đầu, ánh mắt lộ ra chút tán thưởng: “Ngài Nhiếp, cậu quả thực rất thông minh, mấy vấn đề vừa rồi cậu nói ra giống hệt với suy nghĩ của tôi. Vậy thì, tôi muốn nghe nhận xét của cậu đối với mấy điểm đáng ngờ này.”  “Tôi cho rằng, sở dĩ luật sư Tống không ghi rõ tên của hung thủ là có hai nguyên nhân: Thứ nhất, ông ấy biết hung thủ là ai, nhưng bởi vì một lí do nào đó mà không thể nói tên của anh ta ra, nguyên nhân thứ hai...” Nói tới đây, Nhiếp Minh ngừng lại. Anh lấy tay xoa cằm, nhíu mày. “Làm sao vậy, nói tiếp đi.” “Tôi không biết nên nói như thế nào, trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ... Hung thủ giết luật sư không phải là con người, mà là một thứ chúng ta không thể biết rõ... Cho nên, luật sư Tống mới không thể viết tên của anh ta ra, cũng hoàn toàn không thể chống cự lại ‘anh ta’.” “Ngài Nhiếp, hẳn là cậu không muốn nói một linh hồn hay ma quỷ đã giết chết luật sư Tống chứ?” Đột nhiên vẻ mặt của Lương Dã nghiêm túc hẳn lên, “Những thứ đó chỉ là những nỗi sợ trong tiểu thuyết, bây giờ trước mặt chúng ta là một vụ án mạng thật sự!” “Thế nhưng, cảnh sát Lương, anh cũng thấy đấy. Luật sư Tống có ghi là ‘Rốt cuộc anh ta tính làm gì?’, ‘Anh ta đã không phải là người nữa rồi’. Anh giải thích những lời này như thế nào?” “Bây giờ tôi vẫn còn chưa rõ lắm, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận những giải thích ma quỷ.” Lương Dã khoát tay nói: “Vậy thì cậu cảm thấy thế nào đối với việc ghi sai thời điểm?” “Theo như toàn bộ bản ghi chép thì có lẽ tâm trạng lúc luật sư Tống viết nó tương đối căng thẳng. Cho nên, không thể loại trừ khả năng ông ấy viết sai; đương nhiên, tôi cho rằng rất có khả năng là thời điểm ấy là để ám chỉ một người nào đó. Anh cảnh sát, có lẽ anh nên hỏi con gái và con trai của ông ấy về điều này, thời điểm đó đối với cha bọn họ có ý nghĩa đặc biệt gì hay không.” “Chúng tôi đã hỏi rồi, con gái của luật sư Tống nói cô ấy không biết thời điểm đó có gì đặc biệt, em trai của cô ấy cũng nói như vậy.” “Câu cuối cùng luật sư Tống có nhắc đến ‘Tuệ’, đó là ai?” “Đó là người vợ đầu tiên của ông ta - Mạc Tuệ. Là một người phụ nữ tội nghiệp đã chết vì sinh nở quá khó khăn.” Lương Dã tạm dừng một lúc, “Được rồi, ngài Nhiếp, tôi nghĩ hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi, có lẽ sắp tới chúng tôi sẽ có thể liên lạc với cậu, xin cậu trong thời gian gần đây đừng rời khỏi nhà.” Lương Dã nói xong lời này thì liền đứng dậy cùng Kỷ Lâm. Nhiếp Minh bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra trước khi các anh phá được vụ án, tôi vẫn là người bị tình nghi.” “Xin cậu hiểu cho, chúng tôi chỉ làm theo thủ tục mà thôi.” Nhiếp Minh đưa hai vị cảnh sát tới trước cửa, trước khi Lương Dã bước chân ra khỏi phòng, anh ta đột nhiên xoay người lại, nói: “Đúng rồi, có một việc tôi phải nhắc cậu. Trước khi tới tìm cậu, chúng tôi đã nói chuyện với con gái của luật sư Tống - Tống Tĩnh Từ, trong lúc nói chuyện, cô ấy đã biết chúng tôi liệt cậu vào nhóm một trong số những người bị tình nghi. Lúc ấy cảm xúc của cô ấy có vẻ không kiềm chế được, có vẻ cái chết của cha là một đả kích rất lớn đối với cô ấy. Tôi nghĩ rằng có khả năng cô ấy sẽ đến tìm cậu...” “Đợi một chút, chuyện này nghĩa là sao? Cô ấy tới tìm tôi làm gì? Vụ án này còn chưa điều tra rõ ràng mà cô ấy đã muốn tìm tôi báo thù rồi sao?” “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Thế nhưng, nếu sau khi cô ấy tới tìm cậu mà cảm xúc vẫn không ổn định, xin cậu lập tức liên lạc với chúng tôi ngay, đề phòng cô ấy làm ra hành vi quá khích nào đó. Được rồi, tạm biệt.” Nhiếp Minh nhìn bóng lưng rời đi của hai vị cảnh sát, anh ngẩn người. Anh biết rõ mình đã bị cuốn vào một vụ án kỳ lạ khác thường, vô cùng rắc rối và phức tạp.