“Như vậy, bây giờ anh đều biết hết tất cả rồi, có còn vấn đề gì nữa không?” Trịnh Tiệp hỏi. “Cô bị điên rồi!” Mai Đức hét lớn, “Chỉ một mình cô thì làm sao có thể giết chết ba người đàn ông được cơ chứ?” Mai Đức nói. “Về chuyện này, tôi chuẩn bị gần mười năm.” Cô lạnh lùng nói, “Giống như anh đã nhìn thấy, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi dễ dàng dùng khuôn mặt xinh đẹp để quyến rũ Dư Huy, sau đó kết hôn cùng anh ta. Cùng lúc đó tôi lại lừa anh ta mà quyến rũ Lý Viễn. Vào ngày 13 tháng 7 năm nay, tôi cho rằng đã đến lúc...” “Tối hôm 13 đó, tôi lái xe tới, lừa Lý Viễn nói rằng tôi muốn dẫn anh ta đến một nơi có cảnh đêm rất đẹp. Lý Viễn có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện tôi sẽ dẫn anh ta đến đầm nước ở Nam Hương. Khi anh ta phát hiện là đến chỗ đó thì rất hoảng sợ. Thế nhưng đã quá trễ rồi, một tay tôi đẩy anh ta xuống dốc núi - rơi vào đầm nước kia, Lý Viễn hoàn toàn không biết bơi, mấy phút đồng hồ sau thì liền chết đuối.” “Qua vài ngày, tôi bắt đầu ra tay với Dư Huy. Buổi chiều tôi cố ý cãi nhau với anh ta, ép anh ta qua đêm ở văn phòng. Tiếp theo, tôi đổ một ít thuốc mê đã chuẩn bị trước đó vào một chiếc khăn tay, đợi đến mười giờ tối thì trèo qua cửa sau đi vào nhà máy của anh ta, sau khi tìm thấy anh ta ở trong phòng làm việc, tôi giả vờ xin lỗi, sau đó thừa dịp anh ta chưa kịp chuẩn bị thì lấy khăn tay bịt mũi anh ta lại, sau khi anh ta té xỉu, tôi tròng cổ anh ta vào dây thừng rồi thắt cổ đến chết, sau đó sắp xếp thành hiện trường một vụ tự sát. Đương nhiên, lúc chúng ta phát hiện thi thể của anh ta vào buổi tối hôm sau thì cũng đã qua hai mươi mấy giờ rồi, thuốc mê cũng đã sớm tỏa ra không khí. Cho nên cảnh sát cũng sẽ tin rằng đây chính là một vụ tự sát mà thôi.” “Nhưng mà,” Mai Đức căm hận nói, “Làm sao cô có thể tính toán đến việc tôi và Viên Tân sẽ đi tìm Dư Huy?” “Tôi chưa tính các anh sẽ đến.” Trịnh Tiệp nhướn mày nói, “Vốn tôi định dùng cách khác để giết chết hai người các anh, nhưng hai người các anh lại chủ động dâng đến tận cửa, cho nên tôi không thể không thay đổi kế hoạch giết các người. Ví dụ như, đêm qua sau khi các anh rời khỏi đây, tôi lặng lẽ theo dõi các anh đến khách sạn. Sau đó, tôi giả vờ đến đấy rồi gọi điện thoại cho Viên Tân, nói rằng tôi nhớ đến một chuyện quan trọng, nhất định phải nhanh chóng nói với một mình anh ta. Vì thế, anh ta nói cho tôi số phòng của mình, cũng không hề phòng bị mà để cho tôi vào phòng. Sau đó, tôi bảo anh ta đến ban công nói chuyện, lúc anh ta không chú ý, tôi đeo găng tay vào rồi đẩy anh ta xuống dưới lầu. Cuối cùng tôi nhanh chóng rời khỏi đó. Nói thật, việc này so với kế hoạch lúc trước còn đơn giản hơn rất nhiều.” “Nếu cô muốn giết chúng tôi, tại sao vẫn còn chọn ngày 13 tháng 7 để giết chết Lý Viễn? Cô không sợ làm cho chúng tôi cảnh giác, ngược lại lại khó cho cô ra tay sao?” Đột nhiên, cô ta như bị kích động, cười ha hả như thần kinh: “Anh không đoán ra vì cái gì mà tôi phải làm như vậy, đúng không?” Mai Đức dùng đôi mắt tràn ngập lửa giận trừng mắt nhìn người phụ nữ gần như là điên cuồng này. “Tôi làm như vậy là vì muốn Viên Tân ngoan ngoãn sửa đổi thời gian tử vong của Lý Viễn, do đó sẽ tạo ra bằng chứng ngoại phạm(*) cho tôi.” (*) bằng chứng ngoại phạm: chứng cứ cho thấy mình có mặt ở nơi khác khi vụ án xảy ra. “Cái gì? Những việc này đều nằm trong tính toán của cô?” Trên đầu Mai Đức toát ra mồ hôi lạnh. “Đừng ngây thơ như vậy có được hay không, Mai Đức. Đây là điều hợp logic, hoàn toàn không phải là tính toán gì cả.” Cô ta nói, “Án mạng xảy ra ở Nam Hương nhất định sẽ giao cho Viên Tân ở Cục cảnh sát xử lí, mà hiện tại Viên Tân lại là bác sĩ pháp y duy nhất ở đó. Tôi đã sớm nghĩ rằng, chỉ cần thi thể đến tay Viên Tân, với tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không để án tử mười năm trước có liên quan đến sự việc lần này, mà sẽ bóp méo thời gian tử vong của người chết, cố ý né tránh con số ‘ngày 13 tháng 7’”. “Những sai số đó chính là những chuẩn bị để chứng minh cô có bằng chứng ngoại phạm. Cô thật là một người phụ nữ đáng sợ!” Mai Đức hét lớn, “Cô giết bốn người chúng tôi mà còn có thể bình yên vô sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” “Không, tôi có thể nói cho anh biết rằng, bây giờ tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi.” Trịnh Tiệp thản nhiên nói. “Có ý gì?” “Bởi vì anh, Mai Đức. Anh đã phá hủy kế hoạch của tôi.” Cô ta nói, “Tôi không nghĩ rằng vào lúc này anh lại tìm tới cửa, thế nhưng lúc tôi pha cà phê anh lại phát hiện ra bức ảnh bí mật - cho nên tôi không thể không đánh ngất anh từ phía sau rồi trói anh lại. Anh có biết không? Vốn tôi đã có một kế hoạch hoàn mỹ để giết anh, nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể tự tay giết anh trong nhà mình mà thôi.”  Mai Đức nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cô giết tôi ở trong này, cảnh sát sẽ lập tức điều tra đến cô - cô cũng chạy không thoát đâu, mấy án tử lúc trước cũng sẽ điều tra ra là cô làm.” “Cũng không thể nói như vậy, nếu tôi thật sự giết chết anh ở trong này, hơn nữa còn hủy thi thể - chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Anh có tin không, Mai Đức?” Mai Đức nhìn cô ta, cảm thấy sau lưng là một trận rét lạnh. “Đối với những gì anh vừa nói, bây giờ tôi đều không để ý đến những thứ đó - vốn tôi muốn không để lại bất kì dấu vết nào khi giết bốn người các anh, sau đó tôi sẽ quay trở lại cuộc sống tốt đẹp lúc trước - thế nhưng từ buổi sáng hôm nay, tôi đã thay đổi ý định rồi.” “Vì sao?” “Về chuyện này, tôi không nhất thiết phải giải thích với anh.” Trịnh Tiệp đứng lên, tay cầm con dao. “Đợi một chút... Cô... Cô!” Mai Đức bắt đầu hô hấp dồn dập. Trịnh Tiệp đi đến trước mặt Mai Đức, cúi mặt nói: “Mai Đức, anh biết không? Thầy Thiện ngoại trừ dạy chúng tôi thành ngữ “Ba người thành hổ”(*)  thì còn dạy chúng tôi một thành ngữ khác.” (*) “Ba người thành hổ” ý chỉ “Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Cô ta từ từ ghé miệng vào sát lỗ tai của Mai Đức, nhẹ giọng nói: “Gọi là ‘Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’.” Lúc nói những lời này, con dao sắc nhọn kia liền cắm vào ngực Mai Đức.