Trương Hoàn và Triệu Trăn ở chung với nhau quá thư sướng, cậu thậm chí đã quên đêm nay là đêm nào, còn luôn không nghĩ cậu nên về nhà, thẳng đến khi Tiết Lộ gọi điện thoại qua nhắc cậu một trận. Tiết Lộ bên kia điện thoại nhắc nhở, “Anh, anh xem một chút hôm nay là ngày mấy? Anh thật không về sao?” Trương Hoàn trầm mặc một chút, nhẹ giọng đáp lại. Tiết Lộ tiếp tục nói, “Mấy ngày nữa là Tết rồi, mua đồ Tết anh cũng không về. Bất quá, em mua không ít thứ anh thích ăn, anh về đi, vừa vặn ăn được, anh nói anh đang bận cái gì diễn đàn chỗ đàn anh Đường, đến bây giờ còn chưa xong sao?” (đàn anh Đường nào @@?) Trương Hoàn nói, “Đang làm sửa chữa sau cùng, còn phải thí nghiệm mới được.” Tiết Lộ không quá hiểu rõ mấy thứ kia của cậu, sau đó đành không hỏi lại cái này, nhưng lại nhỏ giọng hỏi thăm, “Anh, anh đang ở nhà Sưởng Sưởng sao?” Trương Hoàn vì câu hỏi của cô tâm hoảng một chút, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh tiếp lời, “Em làm sao lại nghĩ anh ở nhà cô ấy, anh không có.” Tiết Lộ nói, “Em tới nhà trọ chỗ trường học tìm anh rồi, anh không ở đó, hơn nữa dì bên cạnh phòng anh nói anh từ lúc nghỉ đông chưa từng qua. Vậy anh bây giờ ở đâu?” Trương Hoàn nói, “Anh đang ở đường XX.” Tiết Lộ biết anh trai cô không muốn nói cho cô biết chuyện của cậu, bất quá, cô thật sự rất muốn biết, hơn nữa, cô cảm thấy Trương Hoàn cũng nên cho biết tình huống người kia một chút, chí ít khi cậu gặp chuyện gì, có thể nhờ giúp đỡ. Bất quá, cô không tiện hỏi kỹ qua điện thoại, đành dặn dò vài câu bảo Trương Hoàn mau về nhà, liền cúp máy. Tiết mẫu đang lau nhà, thếy Tiết Lộ từ trong phòng đi ra, liền hỏi, “Lộ Lộ, Hoàn Hoàn có nói khi nào về không?” Tiết Lộ nói, “Phỏng chừng hai ngày nữa sẽ về. Anh ấy nói diễn đàn ảnh đang làm còn phải sửa chữa và thí nghiệm, không biết lúc nào mới xong!” Tiết mẫu nói, “Cái gì diễn đàn, Tết lớn như vậy còn muốn vội vàng làm! Anh con mau chóng về, sắp mừng năm mới rồi, thế nào cũng phải mua cho anh hai bộ quần áo, đến lúc đó thăm người thân, anh còn mặc quần áo cũ đi, người khác cho là chúng ta bạc đãi nó, đứa nhỏ này, không suy nghĩ cho chúng ta một chút, luôn luôn tuỳ hứng, chúng ta nuôi nó như thế, thật không biết là nuôi tốt, hay là nuôi sai rồi…” Tiết mẫu lầm bầm, Tiết Lộ tuy rằng trong lòng phi thường hiểu khổ cực của mẹ, đồng thời yêu bà, còn khuyên bảo chính mình phải thông cảm bà và làm bà vui vẻ, nhưng, luôn nghe bà nhắc mãi, không khỏi phiền não, không khống chế được sẽ chọc bà mất hứng, nhưng sau mỗi lần khiến mẹ mất hứng, trong lòng lại rất hối hận, rồi lại không muốn mất mặt mà xin lỗi. Tiết Lộ cảm giác chính mình rất kém cỏi, cha mẹ yêu cô như vậy, cái gì đều lo lắng cho cô, vì tốt cho cô, thế mà cô lại là một đứa nhỏ được nuông chìu bốc đồng… Tiết Lộ suy nghĩ những điều này, mới nhịn xuống được sự càm ràm của mẹ, bảo trì tâm bình khí hoà nói với bà, “Mẹ, anh đã lớn, luôn làm chuyện của mình, có ý nghĩ của riêng mình. Mẹ nói trước mặt con như vậy thì thôi, mẹ không nên luôn nói trước mặt anh, nếu không anh thật không muốn về…” Tuy Tiết Lộ tận lực làm giọng mình bình tĩnh, nhưng lời này làm cho mẹ nóng giận lên, Tiết mẫu đem khăn trong tay ném lên bàn, chính mình ngồi xuống ghế salon, sau đó bắt đầu xoa bả vai, nói, “Không thể nói trước mặt nó? Mẹ nói cái gì, mẹ? Đều Tết đến nơi rồi, nó còn ở bên ngoài không về, còn không nói một tiếng khi nào thì về, chúng ta đây không phải là lo lắng sao. Mẹ từ sáng đến tối hầu hạ người còn hầu hạ hỏng rồi, gần đây thân thể mẹ kém vô cùng, tuỳ tiện làm chút gì xương sống thắt lưng đều đau, con nhìn mẹ một chút, một năm này, mẹ gầy thành cái dạng gì, còn không phải lo lắng cho tụi con! Cuộc sống này a, mẹ và cha con hiện tại đã có thể đủ sống tiếp rồi, nhưng còn các con, các con muốn thế nào, các con sau này sống không tốt, mẹ và cha con đã chết cũng không an lòng a! Các con chính là không suy nghĩ cho cha mẹ như vậy…” Tiết mẫu nói nói liền nức nở khóc, Tiết Lộ trong lòng hối hận muốn chết mới vừa rồi nói hai câu như vậy với mẹ, mau chóng chạy tới bóp vai cho bà, an ủi, “Tụi con đâu có không suy nghĩ cho cha mẹ. Con và anh không phải đều nỗ lực không để cha mẹ bận tâm sao?” Tiết mẫu nói, “Không để cha mẹ bận tâm? Con xem Hoàn Hoàn đó, cùng Sưởng Sưởng một mối hôn sự tốt thế, nó không thèm để bụng, nó đây rốt cuộc là muốn dạng con gái nào mới để ý? Con, con nha đầu này nữa, con suốt ngày chơi game xem tiểu thuyết, con cũng nên ra ngoài giao thiệp một chút đi, mẹ và cha con chuẩn bị cho con xuất ngoại, con cũng không muốn đi, suốt ngày làm ổ trong nhà, cha mẹ có thể không lo lắng?” Tiết Lộ nói, “Xuất ngoại có cái gì tốt? Tới đó sinh sống không quen, lại tốn tiền, ai nha, mẹ a, cha mẹ liền muốn để con ra ngoài chịu khổ sao, còn muốn tốn nhiều tiền của cha mẹ…” Sau đó Tiết mẫu cũng ngỡ ngàng, cái gì tốt bà đều hi vọng con gái có thể có được, tỷ như cơ hội xuất ngoại, hoặc có thể có được cơ hội cưới được một ông chồng tốt có tiền, nhưng mà, bà không nghĩ tới con gái có nguyện ý hay không, bà luôn cảm giác mình nghĩ mới là chính xác. Trương Hoàn sau khi nhận điện thoại của Tiết Lộ, liền nhíu mày một cái, vừa viết chương trình vừa nghĩ có lẽ thật sự cần phải về, luôn ở chỗ Triệu Trăn cũng không được, hơn nữa, đích thật sắp Tết rồi. Vì vậy, khi Triệu Trăn trở lại, Trương Hoàn liền nói với ông hôm sau cậu về. Triệu Trăn đã quen lại yêu thích cuộc sống ở chung với Trương Hoàn. Giống như câu nói kia, một người trong lòng có chốn về mới tìm được đường về nhà. Đoạn thời gian khi Triệu Sưởng xuất ngoại, Triệu Trăn mỗi ngày ở bên ngoài, không muốn về nhà, về nhà có ý nghĩa gì? Giống như ở trong công ty, ngồi trong thư phòng uống trà xem văn kiện mà thôi, những thứ khác, còn có thể có cái gì, nơi đó không có người nhớ mong, không có hơi ấm vợ có thể dành cho, cho dù nơi đó được gọi là nhà, nhưng thực chất cùng một khách sạn tuỳ ý chọn bên ngoài có gì khác nhau, thậm chí nơi đó còn không hấp dẫn ông bằng loại địa phượng như Trầm Yên Lâu, chí ít, ở mấy khu mua vui này, còn có người nói chuyện, còn có thể xem người khác náo nhiệt, mà về nhà, lại không có chuyện gì, quá nhàm chán, nhàm chán sẽ cảm thấy tịch mịch, cảm thấy khó chịu. Hiện tại không giống, có Trương Hoàn rồi, ông vô luận ở đâu, đều biết Trương Hoàn đang ở nhà chờ ông, chỉ cần ông trở lại, có thế thấy cậu, nói chuyện với cậu, bị cậu mắng, ông cũng vui vẻ chịu đựng, nói chung, trong lòng từ nay về sau có lo lắng và ký thác. Phụ nữ thích cuộc sống yên ổn, một căn phòng liền có thể là nhà, đàn ông thích phiêu bạt, nơi bình yên trong lòng chính là nhà. Bây giờ đối với Triệu Trăn, Trương Hoàn chính là nhà ông, còn đối với Trương Hoàn, Trương Hoàn chính mình không nghĩ tới vấn đề này, cậu chỉ là thích ở chỗ Triệu Trăn, không muốn đi. Trương Hoàn nói phải về, Triệu Trăn vạn phần không muốn, nhưng vẫn chỉ có thể đáp ứng cậy, để cậu về. Hơn nữa, chính ông cũng đáp ứng con gái đến nước A bồi cô, ông cũng nên đi. Triệu Trăn từ phía sau ôm lấy Trương Hoàn, ngữ khí có chút buồn buồn, “Được rồi, mai tôi đưa em về.” Trương Hoàn nghe thấy ông ủ rũ, liền quay đầu lại nhìn ông một cái, vẻ mặt Triệu Trăn bình tĩnh, con ngươi sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì, Trương Hoàn hỏi, “Ông làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì? Không có khí lực như vậy.” Triệu Trăn nghe cậu nói vậy, liền lộ ra nụ cười, cùng Trương Hoàn tựa đầu vào nhau, nói, “Tôi là không muốn thả em đi, bất quá, không thả không được, em phải về nhà họ Tiết, tôi cũng mau chóng đến thăm Sưởng Sưởng. Em xem, xa cách trên đời này, vẫn là không thể tránh.” Trương Hoàn hiện tại đã có thể phi thường bình tĩnh không có bao nhiêu tâm trạng phập phồng cùng Triệu Trăn nói chuyện Triệu Sưởng. Cậu mỗi lần nghĩ đến chuyện mình và Triệu Trăn, luôn cảm thấy thời gian hai người ở chung thật sự là ít lại còn nhanh, tựa hồ trong nháy mắt liền qua, thế nhưng, lại cảm thấy đây là một đoạn thời gian phong phú phi thường dài, bởi vì chính đoạn thời gian này, khiến những ký ức về người khác trong đầu Trương Hoàn đều trở nên mơ hồ, chỉ để lại sự tươi đẹp mà khắc cốt ghi tâm nhất của nó. Trương Hoàn nói, “Ông thế nào đột nhiên trữ tình thế, vì xa cách mới là bình thường lại không thể tránh khỏi, cho nên gặp nhau mới có vẻ trân quý!” Triệu Trăn vì lời này nhẹ cười, lại dùng sức hôn lên gương mặt Trương Hoàn một cái, nói, “Đúng, chính là đạo lý này.” Do hôm sau sẽ xa nhau, ít nhất phải hơn nửa tháng sau mới có thể gặp lại, thế là ban đêm hai người liền chung đụng phi thường triền miên. Từ nhà hàng bên ngoài trở về, hai người xem phim trong phòng ngủ, là bộ phim lúc trước Trương Hoàn vẫn muốn xem nhưng chưa xem được *. Triệu Trăn chưa bao giờ từng quấn quýt cái gì đồng chí với không đồng chí, ông chỉ dựa theo sở thích và ý nguyện của mình mà sống, cho nên, trên phương diện này, ông không như Trương Hoàn có nhiều khổ não như vậy, cũng không nhạy cảm. Đối với phim đồng tính, trừ phi là phim kích thích thị giác, nếu không, ông thật không có ý muốn xem. Bất quá, Trương Hoàn muốn xem bộ phim này, ông liền cùng cậu xem. Thiết bị chiếu phim trong này chỉ là một loại, Triệu Trăn còn kiến nghị với Trương Hoàn, nói nhà lớn bên đường XX có phòng chiếu phim chuyên dụng, hiệu ứng rất tốt, hỏi Trương Hoàn có cần tới thử xem không. Chỗ kia mà Triệu Trăn nói là căn nhà lớn kia của ông, nơi ông và con gái Triệu Sưởng sinh sống, tuy Trương Hoàn hiện tại không chú ý Triệu Trăn là ba Triệu Sưởng rồi, nhưng cậu vẫn không cách nào đồng ý đi nơi đó, cho nên trực tiếp lắc đầu cự tuyệt. Màn hình treo tường thật lớn, hiệu ứng âm thanh cũng tốt, chí ít so với Trương Hoàn xem trong máy tính tốt hơn nhiều. Cậu trực tiếp ngồi trên thảm dưới đất xem, khoanh chân, nhìn chằm chằm màn hình. Triệu Trăn bưng sữa tươi lên lầu, lúc vào phòng, phim mới bắt đầu phát hình, cảnh hai nam diễn viên trên giường phía trước đương nhiên chỉ là cảnh giả, nhưng Triệu Trăn vẫn nhìn vài lần. Ông đưa sữa tươi cho Trương Hoàn, lấy một tấm thảm tới đắp lên chân Trương Hoàn, sau đó mới ngồi xuống bên người Trương Hoàn, đối diện màn hình bình luận, “Cái giường này thật giống cái giường trong nhà trọ em, mặc dù nhỏ, nhưng vừa vặn ôm nhau ngủ.” Trương Hoàn đang rất nghiêm túc, thậm chí mang theo trang trọng xem bộ phim này, Triệu Trăn nói vậy, cậu không thèm nhìn ông, chỉ là chậm rãi uống sữa, liền đặt cái ly sang một bên, nghiêng đầu tựa trên vai Triệu Trăn xem. Trương Hoàn một mực trầm mặc, không nói một lời, Triệu Trăn biết cậu muốn nghiêm túc xem phim, liền đồng dạng an tĩnh lại, ôm eo cậu, cùng cậu xem. Cho dù là người yêu xem phim, đối với cùng một bộ phim cảm xúc đều không giống nhau. Triệu Trăn cảm thán vợ chồng nghèo khổ trăm sự bi thương, may là ông không cần để Trương Hoàn theo mình chịu khổ, mà Trương Hoàn lại càng thêm chú ý tính chất tinh thần bên trong, cũng xem cách xử sự trong phim. Hai người cứ như vậy lẳng lặng xem bộ phim một tiếng rưỡi, chân Trương Hoàn đã tê rần, cậu không đổi tư thế, xem đến cuối, hai nam diễn viên cũng không cùng một chỗ, trong lòng cậu không cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng lại có một cảm giác mất mác ưu thương quấn quýt không ngừng. Cậu đưa tay vòng lên vai Triệu Trăn, nhẹ giọng nói, “Anh ta quá tuỳ hứng.” Triệu Trăn biết cậu là nói Hà Bảo Vinh, ông biết Trương Hoàn nói những lời này không cần câu trả lời của ông, vì vậy, ông chỉ là đồng dạng ôm cậu, nhẹ vỗ về lưng cậu, hôn lên trán cậu một chút. Hai người cứ như vậy ôm thật lâu, cảnh tượng trong phim bồi hồi trong đầu Trương Hoàn thật lâu, khi ngủ, lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy Triệu Trăn ngủ, cậu nghĩ, cho dù có tình yêu, có duyên phân, cũng sẽ bị tuỳ hứng, không thông cảm mài mòn mất, sau cùng chỉ có thể xa nhau, cậu không muốn giống Hà Bảo Vinh sau này hối hận, cậu ôm lấy Triệu Trăn thật chặt. — Chú thích: *Xuân quang xạ tiết (春光乍泄) là một bộ phim của HongKong phát hành năm 1997. Đạo diễn Vương Gia Vệ, với hai diễn viên chính là Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vĩ. Tóm tắt siêu cấp ngắn gọn: đây là một câu chuyện về 1 cuộc tình tan rồi hợp, hợp rồi tan mà nguyên nhân là do Hà Bảo Vinh (Trương Quốc Vinh đóng) quá bốc đồng, “thích thì về, không thích thì đi”, sau cùng Lê Diệu Huy (Lươn Triều Vĩ đóng) chịu không nổi nữa, bỏ đi mất, kết thúc BE. Để tìm hiểu thêm, nhấn vào đây => https://vi.wikipedia.org/wiki/Xuân_quang_xạ_tiết/ Muốn hiểu rõ ý tưởng sâu sắc trong phim thì phải coi rồi mới cảm nhận được:3 — Tiểu Bảo: sau khi tham khảo ý kiến, rồi thì đắng đo suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ khi Trương Hoàn hoàn toàn chấp nhận số phận làm thụ rồi hẳn để bạn ấy xưng ’em’ (tui thiệt mệt cái chuyện này) từ đây cho tới đó sẽ xưng ‘tôi’ gọi ‘ông’, vì 2 người đã thân mật quá rồi mà còn ‘ngài’ thì khách sáo quá, với lại tui thấy các cặp vợ chồng (lớn lớn) cũng gọi thế, nên thôi kệ nó luôn đi. |||orz