Trương Hoàn thật muốn hành hung Thích Thường Hưng một trận, cậu nghĩ thầm mình không phải chỉ làm phục vụ ở Trầm Yên Lâu một tối thôi sao, lão dựa vào cái gì nói mình bán, hơn nữa, cho dù là chân chính ở trong đó bán, lẽ nào họ Thích bởi vì là thân phận bỏ tiền chơi gái, cho nên mới tài trí hơn người hả? Nhân cách càng cao thượng, nên càng được người coi trọng? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vì Thích Thường Hưng nói vậy, Trương Hoàn nhất thời không thể có động tác, cậu vẫn sợ Thích Thường Hưng nói lung tung, hơn nữa không biết lúc nào dì sẽ tới, bị bọn họ nghe được, vậy làm sao được. Thích Thường Hưng thấy Trương Hoàn không nói nữa, cho rằng mình xác thực uy hiếp được Trương Hoàn rồi, lão lúc này thật cao hứng. Từ lần trước gặp được Trương Hoàn, mặc dù biết Trương Hoàn là người của Triệu Trăn, nhưng lão vẫn nhớ mãi không quên, có chút cảm giác không nếm thử được liền luôn nhớ kỹ trong lòng không bỏ xuống được. Bất quá, Trương Hoàn đã là người của Triệu Trăn, lão không tiện ra tay, nếu không cùng Triệu Trăn nháo cứng rắn không ổn, liền nhẫn nhịn, thậm chí nói bóng nói gió với Triệu Trăn, nếu ông không có hứng thú với Trương Hoàn, có thể chuyển cho lão, lão sẽ tận tình đối đãi. Triệu Trăn mỗi lần đều giả vờ không nghe, chuyển hướng đề tài. Cho nên Thích Thường Hưng cũng không tiện lại đề cập với Triệu Trăn, Triệu Trăn mỗi lần đều đổi chủ đề, cho thấy ông không muốn đáp ứng đề nghị của Thích Thường Hưng, lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt người khác, cũng không phải tính cách của Thích Thường Hưng. Thích Thường Hưng có thể vô tình gặp được Trương Hoàn ở đây cảm thấy vô cùng vui vẻ, chính lão nghĩ đây là duyên phận, nếu không làm sao trùng hợp vậy. Lão lôi kéo tay Trương Hoàn, nói, “Đang xem đồng hồ? Coi trọng cái nào không?” Thích Thường Hưng thấy trên tay Trương Hoàn thật sự không đeo đồng hồ, nghĩ Triệu Trăn có phải quá keo kiệt rồi không, nuôi một mỹ nhân như thế bên người, nhưng ngay cả một thứ như đồng hồ đeo tay cũng không cho, thật sự là không hiểu luật lệ và tình thú. Trương Hoàn muốn giãy tay mình khỏi tay lão, một mực âm thầm dùng sức, nhưng thật lâu vẫn tốn công vô ích, vẫn bị Thích Thường Hưng nắm chặt cổ tay, còn bị lão kéo tới quầy chuyên bán đồng hồ. Trương Hoàn cúi đầu lạnh lùng nói với Thích Thường Hưng, “Mau buông ra. Tôi xem đồng hồ mắc mớ gì tới ông?” Thích Thường Hưng không vì Trương Hoàn đạm mạc và lạnh lùng mà tức giận, trái lại cười vui vẻ hơn, kéo Trương Hoàn tới bên người, nói, “Xem lâu vậy còn chưa mua, coi trọng cái nào, tôi tặng cậu. Tuy đồng hồ chỗ này đều giống nhau, không xứng với cậu, bất quá, nếu cậu xem ở đây, coi như vui vẻ đi.” Trương Hoàn nghĩ người này thật có bệnh, hơn nữa Trương Hoàn biết tật xấu này của lão từ đâu mà đến, nhất định là từng nuôi không ít người, đều có kinh nghiệm tặng đồ như vậy. Bất quá, cho dù người này muốn tặng, cũng phải nhìn cậu có ghét bỏ lão không, có thể nhận hay không. Trương Hoàn liếc Thích Thường Hưng, nói, “Tôi thích tự biết mua, không cần ông ở trong này giả trang người có tiền.” Thích Thường Hưng vẫn như cũ không buồn, còn cười, lại nói, “Ai đều biết tôi không giả trang mà chính là người có tiền. Nhưng còn cậu, tính tình hỏng bét thế này, thảo nào trước lão Triệu muốn giáo huấn cậu một chút, cho cậu chịu chút vị đắng, nếu không, cậu còn không ba ngày hai lần cưỡi lên đầu người ta. Quậy một hồi tính khí là tình thú, luôn như thế là cáu kỉnh, Như Lai Phật Tổ cũng chịu không nổi cậu. Cậu xem, lão Triệu không bao lâu nữa liền chịu không nổi cậu, khi đó, em đến chỗ ca ca này, anh có thể dạy em một chút.” Trương Hoàn bị lão chọc giận đến mặt đều đen, cậu cuối cùng hiểu rõ vì sao trước kia Thích Thường Hưng nói cậu bán, hoá ra lão cho rằng mình bán cho Triệu Trăn, nhưng loại chuyện này không có cách nào giải thích và phản bác, cậu vạn phần ấm ức tức giận trong lòng, lại chỉ có thể đè nén, bất quá nếu không thể nhẫn nhịn cùng Thích Thường Hưng nói chuyện được nữa, cũng không xem đây là đang ở đại sảnh, sắp ra tay đánh lão, lúc này, di động lại vang lên, rung động trong túi quần, cậu tưởng dì đi ra tìm cậu, nhất thời liền chỉ có thể nhịn Thích Thường Hưng, chỉ nói, “Buông tay, tôi nghe điện thoại.” Ngữ khí Trương Hoàn phi thường kém, trong mắt bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ trừng Thích Thường Hưng, lão lại cho đây là tình thú, cảm thấy tú sắc khả xan*, cứ như vậy thưởng thức mỗi một biểu tình của Trương Hoàn, nới lỏng tay, xem Trương Hoàn rút cổ tay từ trong tay mình, cầm điện thoại từ túi quần ra. (*dùng để miêu tả xinh đẹp tuyệt trần. Hiện tại có hai ý tứ, một là chỉ phụ nữ tư sắc mỹ lệ mê người, hai là hình dung cảnh sắc thiên nhiên ưu mỹ tú lệ, theo baike) Trương Hoàn thối lui vài bước mới nhìn điện thoại di động, phát hiện không phải dì gọi, mà là Triệu Trăn gọi tới. Bởi vì Thích Thường Hưng nói cậu bán nên cậu cũng rất giận dữ với Triệu Trăn, thậm chí trong đầu cậu nghĩ, nói không chừng Triệu Trăn ngay trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) này nói cậu hiện tại đã là của ông, bị ông đùa giỡn trong tay, cho nên thích thường mới có thể nói lời như vậy. Trương Hoàn càng nghĩ, trong ngực càng buồn càng tức giận, cái loại giận dữ này quả thực giống như muốn lao khỏi ***g ngực, làm cậu không có biện pháp áp chế. Cậu chỉ có thể vội vàng ngắt điện thoại, sau đó nhìn Thích Thường Hưng, đi đến cửa ra vào bên cạnh, cậu muốn về trước, gọi điện nói với dì một tiếng là được, không cần chờ bọn họ. Thích Thường Hưng thấy Trương Hoàn vậy mà lại mượn điện thoại bỏ trốn, cũng nhanh chạy tới muốn cản cậu, vẫn là bước chân Trương Hoàn tương đối mau, rất nhanh chạy mất, nhưng Thích Thường Hưng mang theo vệ sĩ và trợ lý, lão vội vàng bảo người đang đứng một bên chờ lão từ cửa ra vào bên kia chặn đứng Trương Hoàn. Điện thoại Trương Hoàn lại vang, là Triệu Trăn thấy cậu cúp điện thoại xong vẫn gọi cho cậu. Trương Hoàn nhìn cũng không nhìn điện thoại, phát hiện Thích Thường Hưng cư nhiên cho người đuổi theo, không khỏi tức giận vô cùng, nhưng không muốn ở nơi công cộng chống lại bọn họ, liền muốn đi bắt taxi. Nhưng một khoảng nhỏ quảng trường thương xá trước mặt bị một vệ sĩ của Thích Thường Hưng ngăn cản, Trương Hoàn không chút nghĩ ngợi ra tay tập kích phần dưới gã, đối phương vừa né, Trương Hoàn liền linh hoạt tránh gã chạy mất, quả thực như khi cậu chơi bóng qua người, sau đó cậu chạy qua đường cái, từ bên kia ngăn chặn xe nhảy lên đi mất. Thích Thường Hưng theo đi ra, thấy toàn bộ quá trình chạy trốn của Trương Hoàn, không khỏi đứng đó cảm thán, nghĩ đây thật là một yêu tinh. Lão lần trước chỉ từng thấy cậu đánh người, biết cậu cho dù đánh nhau cũng động tác đẹp đẽ, sắc bén mà đầy sức lực, né tránh linh hoạt, ra tay như gió, thật giống như một loại biểu diễn mang đầy tính nghệ thuật, bất quá, sau đó lại biết tráng hán bị cậu đánh trúng chịu thương không nhẹ, lão chỉ biết, tuy nhìn đầy nghệ thuật, nhưng lại là con đường rất thực dụng. Tuy Trương Hoàn bỏ chạy, Thích Thường Hưng cũng không ảo não, đứng trong gió đêm đầu Tháng mười hai, nhìn xe cộ như nước trên đường hơi hơi bật cười, tự lẩm bẩm, “Còn có thể gặp lại…” Trương Hoàn ngồi trong xe taxi, không cần nghĩ ngợi, báo địa chỉ trường học cho tài xế, cậu thấy di động còn đang vang, liền nhanh ngắt, cậu hiện tại không muốn để ý tới Triệu Trăn, vừa nghĩ đến ông liền tức giận. Xe đi một hồi, Trương Hoàn liền nhắn một tin nhắn cho Tiết Lộ, nói mình có việc về nhà trước, PSP của cô cũng mang về dùm. Tiết Lộ có lẽ đang thử mỹ phẩm dưỡng da hoặc đồ trang điểm, nhất thời không mở điện thoại xem tin nhắn, liền không trả lời kịp thời. Trương Hoàn thấy Triệu Trăn lại gọi điện thoại tới, liền trực tiếp khoá máy. Trong lòng Trương Hoàn phi thường phiền muộn, vì sự tình trong nhà dì, vì chuyện giữa Triệu Trăn, còn có cái lão họ Thích khiến người nổi đoá kia. Chờ cậu phản ứng lại, mới phát hiện xe không phải lái về nhà dì, mà là sắp tới trường học, thương xá bọn họ vừa đến cách trường cậu còn gần hơn một chút. Trương Hoàn hỏi tài xế vì sao chở cậu tới nơi này, tài xế bị cậu hỏi không hiểu ra sao, bảo chính cậu nói đi nơi này, đại học XX, hắn không có khả năng nghe lầm. Trương Hoàn lúc này mới ý thức được mình nói sai địa chỉ, cậu nghĩ nếu đã quay về trường, vậy liền trở lại luôn, không về nhà dì nghe lải nhải càng tốt. Mấy thứ như quần áo, hoặc về sau trở lại lấy, hoặc nhờ Tiết Lộ mang giúp đến đều được, không sao cả. Cậu thanh toán tiền xe, xuống xe về phòng mình thuê, nghĩ còn phải gửi tin nhắn cho Tiết Lộ nói cậu quay về trường, nhờ cô giải thích dùm với dì, chỉ đành mở máy. Điện thoại vừa mở, cậu còn chưa kịp nhắn tin cho Tiết Lộ, điện thoại Triệu Trăn lại liền tới. Trương Hoàn nghĩ không nhận điện thoại của ông, phỏng chừng ông sẽ vẫn gọi tiếp, vì vậy đành nhận, nhưng ngữ khí lại phi thường không tốt, nói, “Ngài có chuyện gì? Luôn gọi cho tôi?” Triệu Trăn bị cậu dùng giọng điệu rất không tốt chất vấn mà không hiểu sao, nghĩ buổi trưa hôm nay ăn cơm quan hệ giữa hai người còn rất tốt, cho dù Trương Hoàn bị ông hôn, nhưng không thấy cậu thật sự tức giận mà, thế nào hiện tại lại nóng giận rồi. Triệu Trăn quen dỗ đứa nhỏ tức giận rồi, ông không vì ngữ khí rất xấu của Trương Hoàn mà tức giận, chỉ dùng thanh âm nhu hoà nói, “Cậu không ngừng ngắt điện thoại, còn tắt máy, tôi lo lắng cậu bên kia gặp chuyện không may, liền gọi hỏi một câu. Cậu xảy ra chuyện gì rồi? Tâm tình không tốt?” Giọng nóng nhu hoà của Triệu Trăn đích xác khiến Trương Hoàn bình tâm xuống một ít, không hề như vừa rồi nổi giận đùng đùng, nhưng nghĩ đến những gì Thích Thường Hưng nói, cậu vẫn tức giận Triệu Trăn không ngớt. “Tôi có thể có chuyện gì, không có gì. Bất quá, Triệu Trăn, tôi phải nhắc ngài một câu, ông đây đường đường chính chính làm người, không phải ra ngoài bán, cũng không có quan hệ gì đến ngài. Ngài cùng người khác nói lung tung chuyện tôi và ngài, là cái đạo lý gì! Tôi trước đây chưa từng nghĩ tới ngài cư nhiên không có nhân phẩm, ngài làm như vậy quả thực khiến tôi chán ghét ghê tởm.” Trương Hoàn bị khí giận công tâm (giận quá mất lý trí), cho nên mới nói ra những lời vô lễ kích động và bất lịch sự, nói xong, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi. Triệu Trăn nghe cậu nói, trong lòng đương nhiên không có khả năng dễ chịu, nhưng cũng song song hiểu được, chỉ sợ là có người nói cái gì đó với Trương Hoàn, làm cậu hiểu lầm ông. Bất quá, rốt cuộc là ai nói cái gì, Triệu Trăn trong lúc nhất thời lại đoán không ra. —- Tiểu Bảo: giống con mèo xù lông quá (ΦзΦ). Chương sau… (*≧艸≦) P/s: ‘Việt hoá’ từ “lão tử” thành “ông đây” có được không nhỉ?