Dạ Sắc Biên Duyên
Chương 72
Rất nhanh, khách sạn 5 sao Oliver đang ở đã bị quân đội cách ly, Kevin cũng bị đưa đến nơi khác để tiến hành quan sát, vì hắn ta là người gần Oliver nhất.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Oliver ngồi bên mép giường, thính lực của hắn vẫn siêu nhạy cảm, có thể phân rõ tiếng nhân viên đi lại ngoài phòng, tiếng dụng cụ di chuyển thậm chí cả tiếng giấy ma sát với không khí khi nhân viên lật tài liệu, và cả nhịp tim của mình.
Nhịp tim của Huyết tộc rất chậm, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang dần nhanh hơn, tốc độ máu tuần hoàn cũng càng nhanh hơn, như vậy virus Leen cũng sẽ càng nhanh chóng xâm nhập cơ thể hắn, phá tan hệ thống miễn dịch.
Josephine từ lúc lên máy bay đến lúc bị mất ý thức khoảng ba tiếng, Oliver biết mình rất nhanh cũng sẽ…
Khoang phổi một trận co rút, hắn bắt đầu ho khan.
Oliver có địa vị hết sức đặc thù trong giới huyết tộc, cơ hồ chỉ trong vòng nửa tiếng, một Huyết tộc mặc đồ phòng hộ tiến vào, hướng hắn hành lễ, một chiếc xe màu đen dừng ở cửa khách sạn, trên xe có một giá chữ thập bị gai hoa hồng quấn quanh.
Sau khi Oliver lên xe, cả chiếc xe đều được tiêu độc từ bên ngoài.
Hắn ngồi trong xe, hơi nắm chặt nắm tay, bên ngoài cửa kính xe, ánh đèn lướt qua mặt hắn tựa như làn nước.
Feldt đứng trước cửa sổ, nhận cuộc điện thoại của Kevin.
Lilith ngày càng kiêu ngạo, thậm chí ngay cả ‘Người nắm giữ kiếm’ là gia tộc Larsson cũng không để vào mắt. Không, nàng chọn Larsson chính là để hạ một đòn vào toàn bộ giới Huyết tộc, nếu ngay cả Oliver Larsson cũng không thể thoát khỏi tay virus Leen, vậy thì mục tiêu kế tiếp của Lilith sẽ là… ta… và cả Rolin?
Xoay người sang chỗ khác, Feldt hiểu vì sao cuộc điện thoại này lại gọi cho mình mà không phải Rolin, Oliver đang ám chỉ mình rằng nhất định phải bảo vệ tốt Rolin.
Chiếc xe màu đen lao thẳng về phía trước, cảnh đêm của Washington ngày càng xa ở gương chiếu hậu
Oliver được đưa đến sở nghiên cứu đặc biệt của Huyết tộc ở ngoại ô thành phố, mà căn cứ này cũng chính do tự tay hắn thành lập sau chiến tranh thế giới thứ hai, chuyên dùng để nghiên cứu về Huyết tộc, đương nhiên trong đó có không ít học giả nhân loại.
Có điều hắn thật không ngờ rằng sẽ có một ngày chính mình lại trở thành tư liệu sống để nghiên cứu ở đây.
Báo cáo về virus Leen của Rolin đã được chuyển về đây, mà huyết hệ của Oliver cũng được bí mật gọi đến căn cứ này, dựa theo báo cáo của Rolin, họ bắt đầu trị liệu cho Oliver.
Hai giờ đêm hôm sau, theo tiếng hoan hô của Melanie và Albert, đối với loại enzym gây nghiện cho Huyết tộc, phòng nghiên cứu của Rolin cuối cùng đã tìm ra thuốc giải.
“Được rồi, xét thấy mọi người vất vả như vậy, đêm nay tôi mời mọi người ăn khuya.” Rolin lấy áo khoác, nhướn nhướn đuôi mày nhìn hai người trợ thủ đang ngốc lăng.
“Tiến sĩ… Anh mời chúng tôi ăn cơm?” Albert có chút ngẩn người.
“Tiến sĩ, sau khi mất trí nhớ anh thật dễ ở chung!” Melanie nhào tới dành cho Rolin một cái ôm, ra vẻ phải in lại dấu môi son của cô lên má cậu.
“Em nữa! Em cũng muốn đi!” Mike cũng chạy tới.
Rolin méo miệng thoát khỏi móng vuốt sói của Melanie, nắm tay dắt Mike ra mở cửa điện tử, Feldt liền xuất hiện từ nơi nào.
“Sao anh lại ở đây?”
“Bởi vì không thấy tiến sĩ D tôi sẽ lo lắng a.” Huyết tộc tao nhã khom người.
Đoàn người đi vào Mark Asim, Albert cũng không dám gọi món gì, trái lại Melanie thấy món nào mắc nhất liền gọi món đó.
Rolin đảo qua hai trợ thủ đang bận rộn gọi món, chống lại ánh mắt Feldt, nhớ lại tình cảm hôm trước khi gặp ác mộng mình đã ôm anh ta, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Feldt có thể thấy cử động nhỏ ở hầu kết của hắn, không khỏi mỉm cười. Di động trong túi anh rung lên, nhận được tin nhắn đến từ chỗ Oliver – trung tâm nghiên cứu: Phương pháp trị liệu vô dụng đối với virus Leen biến dị.
Chỉ là một câu ấy mà thôi, Feldt cảm thấy lạnh cả người. Cảnh tượng vui mừng trước mắt bỗng dưng giống như sự yên bình trước tai họa.
“Làm sao vậy?” Rolin nghiêng đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu lại có thể cảm nhận được chuyện gì đó từ nụ cười bất biến của Feldt.
“Không có gì.” Feldt vuốt cằm cười, ráng làm ra vẻ mặt tự nhiên.
Oliver lặng nghe âm thanh của thiết bị, hắn biết môi mình khô nứt, hít thở cũng không dễ dàng như trước đây.
Liên tục tiêm virus X vào người chỉ có thể trì hoãn tốc tộc tàn phá của virus Leen biến dị, nhưng lại không cách nào chữa dứt bệnh.
Toàn bộ virus đều có tính thích nghi cao, rất nhanh thôi, virus Leen cũng sẽ thích ứng, sau đó sẽ thôn tính mọi thứ.
Cửa điện tử mở ra, một thân ảnh mặc quần áo cách ly thấp hơn so với người bình thường một chút đi đến.
“Kevin.”
“Ừm” thiếu niên ngồi bên giường, xuyên qua lớp mặt nạ bảo hộ nhìn người trên giường lộ ra biểu cảm suy nhược mà trước nay chưa từng có, “Thật may mắn, lúc đó tôi không ở trong phòng.”
Oliver gật đầu, không nói gì thêm.
“Thật ra ngài rất muốn gặp hắn.”
Từ sau khi Kevin tiến vào căn phòng, đây là lần đầu tiên Oliver nhìn về phía hắn.
“Nếu cậu nói một chữ cho cậu ta biết, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”
“Vì sao?” Kevin có chút kích động đứng lên, “Anh sợ hắn thương hại anh? Anh sợ hắn thấy anh suy nhược? Larsson tiên sinh, nếu đến cuối cùng mọi người ở đây đều bó tay, khi không thể tìm ra bất kỳ biện pháp nào nữa, có phải anh cũng sẽ không dự định nói cho tiến sĩ D đúng không?”
“Không sai, nếu cậu ấy đến dây, cậu ấy sẽ chỉ là tiến sĩ D.” Oliver rũ mi mắt, cậu nhóc ngây thơ từng khao khát vòng tay và sự chú ý của hắn đã sớm không còn, mà người bóp chết cậu ấy, chính là hắn.
Kevin nhìn trời, “Nếu anh chết, toàn bộ giới Huyết tộc sẽ nghiêng trời lệch đất, Lilith sẽ đắc ý mở vũ hội, hơn nữa anh không lo sẽ trao Rolin tới tay Feldt sao?”
Vào lúc này, thiết bị bỗng thình lình réo vang, nhịp tim của Oliver đã vượt quá tốc độ bình thường, tay hắn túm chặt ***g ngực, hô hấp hỗn loạn làm Kevin bên cạnh không biết phải làm sao.
“Tôi… Tôi không cố ý làm anh tức giận.”
Vài nhân viên nghiên cứu chạy vào quan sát thiết bị, nói một tràng, trong đó một người mở ống tiêm, tiêm vào mạch máu Oliver.
“Liều lượng thuốc không đủ!” Nghiên cứu viên nhìn thiết bị rồi quay đầu lại nói, người nghiên cứu viên kia lại vội vàng tiêm thêm thuốc, tới tới lui lui vài lần, nhịp tim của Oliver mới dần trở lại tốc độ bình thường.
Bầu không khí cực kì khẩn trương. Kevin đần người nhìn mọi người bận rộn, mãi cho đến khi thiết bị phát ra âm thanh tít tít đều đều, hắn mới thở phào một hơi quay đầu rời đi.
Được thôi, anh đã không muốn tôi nói cho tiến sĩ D, vậy thì tôi cũng sẽ không nói cho anh ta. Nhưng không có nghĩa là ‘trụ sở’ Huyết tộc không thể mời anh ta đến nghiên cứu bệnh tình của anh.
Đã rất lâu rồi Rolin chưa có được một ngày thanh nhàn.
Đặc biệt như ngày hôm nay, dưới ánh nắng mười giờ, bước chậm rãi ở ngã tư đường, tìm một quán cà phê không tồi, uống một ly trà xanh, lại cắn một miếng bánh bích quy.
Nhắm mắt lại, trong xoang mũi là mùi hương nồng đậm mà lắng đọng, hương vị của bánh bích quy cũng rất được, ngọt mà không ngấy.
Nếu như ngồi trước mặt cậu không phải là Boss.
“Lại có chuyện gì vậy?” Rolin hạ thấp vai, nhìn khuôn mặt đặc biệt chảy dài của đối phương, “Hôm nay là cuối tuần, tôi còn cho rằng ngài phải nghỉ ngơi a.”
Boss không nói gì thêm, chỉ đặt một túi hồ sơ xuống trước mặt cậu, “Sau khi xem xong, cậu có thể lựa chọn đi hoặc không đi. Tuy địa vị của đối phương hiển hách, nhưng lại không thuộc Tòa án Nhật Quang.”
Nói xong, ông liền bỏ đi.
Rolin vẫn từ tốn uống trà, một câu ‘không thuộc Tòa án Nhật Quang’ thóang chốc làm tim cậu nảy lên, có lẽ cậu nên quay lại phòng thí nghiệm rồi hãy mở hồ sơ, nhưng trái tim không yên thúc đẩy cậu rút văn kiện ra.
Oliver… bị nhiễm virus?
Hơn nữa phương pháp trị liệu cho Josephine lại không có hiệu quả với hắn?
Rolin nuốt nước miếng, ngón tay mất tự nhiên đụng đổ ly trà, phát ra tiếng ‘choang’. Nhân viên bán hàng tiến lại giúp cậu lau dọn, cậu chỉ đặt vội tiền lên bàn rồi lập tức chạy ra ngoài.
Bắt một chiếc taxi, Rolin vừa ngồi vào xe, vừa bấm số điện thoại của Feldt.
“Bây giờ em sẽ đến sở nghiên cứu của Larsson ở ngoại ô thành phố, hắn ta đã xảy ra chuyện.”
Trong gian phòng bị vây trong bóng tối, Feldt hít một hơi thật sâu, “Em đã biết?”
“Anh đã sớm biết? Hay là… cả anh cũng không muốn để em đi?”
“Không phải, là tôi đã đáp ứng với Oliver rằng sẽ không để em biết. Tuy nhiên, cho dù em muốn làm gì, tôi cũng sẽ không ngăn cản em.”
“Tốt lắm, tối nay chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
Rolin cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Xe chạy hơn hai tiếng, khi xuống xe, Rolin rút tờ tiền mệnh giá lớn nhất đặt trên ghế rồi chạy tới tòa biệt thự, sau khi ấn chuông cửa vài tiếng, một giọng nói phi thường máy móc vang lên: “Xin hỏi ngài là ai?”
“Tôi là tiến sĩ D, tôi muốn gặp Oliver Larsson.”
Đối phương im lặng vài giây, sau đó trả lời, “Thực xin lỗi, ngài tìm lộn chỗ rồi.”
Rolin hừ lạnh một tiếng, “Tôi không gạt người, cũng không thích bị người gạt. Nghe kĩ đây, là ‘trụ sở’ mời tôi tới, nếu nhóm của anh đã không cần sự trợ giúp của tôi, tôi sẽ đi ngay. Về virus Leen, tôi có thể tự nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của mình, cho dù tôi nghiên cứu ra thuốc kháng bệnh, đừng mơ tôi sẽ cấp cho Larsson!”
Đang muốn xoay người, cửa sắt liền mở ra, một thiếu niên chạy về phía cậu.
“Tiến sĩ D vẫn như xưa a, không thích nghe những lời dư thừa.”
“Kevin.” Rolin nói ra tên của hắn.
“Đợi anh lâu rồi, theo tôi.”
Rolin theo sau Kevin đi vào biệt thự, sau khi thay đồ phòng hộ, Kevin dẫn cậu vào thang máy.
Kỳ thật khi đứng trước tòa biệt thự này, cậu đã đoán được phòng nghiên cứu của Oliver phải nằm dưới lòng đất.
Toàn bộ thiết bị không thua gì thiết bị được dùng trong căn cứ quân sự, hiển nhiên không thể khinh thường tài lực của gia tộc Larsson.
Những nhân viên khác đang vùi đầu ghi chép và phân tích số liệu, không người nào ngước mắt nhìn Rolin.
Đi tới một mặt tường, Kevin nhập vào mật mã, cửa mở ra.
Đứng ở hành lang trước tấm kính cách ly, Rolin nhìn thấy Oliver đang ngồi trên giường, dường như hắn đang đọc báo cáo nghiên cứu, đôi khi đưa tay đặt lên miệng, bởi vì ho khan.
Nếu là bình thường, hắn đã sớm cảm giác được bước chân hay thậm chí là nhịp thở của Rolin, nhưng hắn hiện tại, tất cả giác quan đều suy yếu.
“Anh cần nghỉ ngơi.” Rolin vươn tay, lấy đi bản báo cáo.
Oliver ngẩng mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức nhìn về Kevin đang ở một bên.
“Tôi thề, không phải do tôi gọi anh ta tới.” Kevin nhún vai, rồi vội vàng rời khỏi.
Rolin không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy bản báo cáo, bắt đầu xem xét số liệu của các thiết bị.
“Nếu đã đến, vậy hãy nắm chắc cơ hội lần này đi, tiến sĩ D.”
“Tôi tới đây không phải vì nghiên cứu virus Leen, bởi vì dù tôi có hiểu trọn vẹn nó thì nó cũng sẽ không đổi tên thành virus Dandes.” Rolin cười khẽ một tiếng, cúi đầu.
“Cậu có biết virus Leen mà Lilith cải biến sau này có một nửa cấu tạo gen tương tự với virus X không?”
“Hơn nữa tính công kích virus X còn mạnh hơn.” Rolin bình tĩnh bổ sung, “Cho nên dựa vào virus X để bài trừ virus Leen là không có khả năng.”
“Như vậy cậu định làm thế nào?”
“Khi một con đường bị tắc nghẽn, thì chọn đường khác mà đi.” Rolin đứng dậy rời đi.
Lại quay về phòng nghiên cứu, những nghiên cứu viên đang bận rộn nghiên cứu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, một người trong đó lên tiếng, “Xin hỏi anh có phải tiến sĩ D đang chữa khỏi bệnh cho Josephine?”
“Là tôi.” Rolin gật đầu.
“Chúng tôi nguyện dùng hết mọi khả năng để hiệp trợ ngài, cũng xin ngài nhất định phải cố gắng hết sức.”
“Tôi sẽ.” Rolin chớp mắt.
Virus Leen đã đột phá phòng tuyến thứ hai của cơ thể người, mặc dù có thể sử dụng Interferon nhưng e là hiệu quả không cao. Nếu vậy, chỉ có thể hy vọng vào Perofin. Nhưng nếu tế bào CTL trong cơ thể Oliver không nhảy cảm, như vậy Rolin đành phải căn cứ vào đặc tính của virus Leen để sử dụng Granzyme và Perofin (Đại ý của đoạn này là Rolin phải hợp thành một loại thuốc nhằm tiêu diệt virus Leen…)
Liên tục thực hiện các tính toán và thí nghiệm, gây dựng và thất bại.
Rolin biết, nếu đặt dưới tình huống đây chỉ là một cuộc thí nghiệm thông thường trong phòng thí nghiệm thì không đáng kể chút nào, nhưng bản thân lại không khỏi nôn nóng, bởi vì Oliver không có nhiều thời gian như vậy.
Lúc này, có người thông tri Rolin có điện thoại, hơn phân nửa là Melanie gọi đến hỏi nên làm việc gì ở phòng thí nghiệm.
“Hello, tiến sĩ D.”
Trong điện thoại là giọng nói của một nữ nhân xa lạ, trong tao nhã còn mang thêm vào phần cảm giác áp bách chân thật.
“Xin hỏi, cô là ai?”
“A ha, tôi quên mất, tôi đã lấy mất trí nhớ của cậu.”
Rolin ngẩn người, mơ hồ nói ra cái tên kia, “Lilith…”
“Ừ. Thật vui khi cậu còn nhớ tên tôi. Cậu đang nghiên cứu thuốc giải à?”
“Đúng vậy.” Rolin nhíu mày.
“Đưa tôi toàn bộ tài liệu.”
“Nếu tôi giao toàn bộ tài liệu cho cô, cô sẽ lấy thuốc giải đến trao đổi sao?” Rolin thấy cách nữ nhân này đòi đồ cũng quá thẳng thắn đi.
“Sẽ không.” Lilith trả lời rất nhanh, “Thế nhưng, tôi có thể tha cho Feldt.”
Điện thoại cắt đứt, Rolin sững sờ tại chỗ.
Lilith có tính toán xuống tay với Feldt? Nếu thật là vậy, không phải mình nên đem tài liệu nghiên cứu giao ra sao? Ngay cả người cẩn thận như Oliver mà cũng bị tính kế…
“Không thể giao ra.” Thanh âm nhẹ nhàng khiến Rolin quay đầu lại.
Feldt không biết đã tới sau lưng cậu từ lúc nào, có lẽ ngay vừa rồi, có lẽ từ lúc mình bắt đầu nghe điện thoại.
“Rất tốt, Rolin, Lilith là một nữ nhân bất quy tắc, cho dù em có giao tài liệu nghiên cứu cho cô ta, thì không có nghĩa rằng cô ta sẽ từ bỏ việc đánh lén tôi.” Feldt đặt hai tay lên vai Rolin, “Chỉ cần em nghiên cứu ra thuốc giải, như vậy Lilith sẽ không thể áp chế em.”
Rolin ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn anh.
“Sao vậy? Rolin?”
“Có lẽ tiếp theo Lilith có thể lấy đi tư duy của em.”
“Em bị sao vậy? Rolin?”
“Read me.” Rolin nhìn thẳng vào Feldt.
Tuy tấm chip Feldt cho cậu có thể ngăn cản Huyết tộc khác đọc suy nghĩ của cậu, nhưng không bao gồm Feldt.
“Rolin, lời này em nói nghe cứ như đang bày tỏ tình yêu vậy.” Mắt Feldt chứa ý cười, nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.
“Đọc suy nghĩ của em, sau đó nhớ kĩ nó. Cho dù có một ngày Lilith lại cướp đi thành quả nghiên cứu của em, thì anh vẫn đang có nó, như vậy nguyện vọng ‘độc chiếm’ của Lilith sẽ không thể thực hiện.”
“Được rồi, được rồi, nhưng đến lúc đó em đừng có trách tôi, nói tôi rình mò chuyện riêng tư của em đó.”
Rolin nghiêng mặt, khóe miệng mang theo vài phần kiêu ngạo, “Trong não em không giấu chuyện gì mờ ám hết đâu.”
Feldt thu hồi nụ cười, hai tay phủ bên hai tai Rolin, ánh mắt dõi sâu vào đồng tử đối phương, “I am come in.”
Âm điệu ngân nga, phảng phát như làn gió từ khe nứt không gian thẩm thấu ra.
Tư duy của Rolin bị đối phương bắt giữ trong sát na ấy, nhưng cậu không kháng cự, cảm nhận ánh mắt Feldt tiến nhập vào sâu trong đại não mình, các loại phương trình, công thức toán học nhất nhất hiện ra.
Thời gian có lẽ chỉ trôi qua một giây, lại có lẽ thật lâu, khi Feldt rút ra khỏi tư duy của Rolin, anh thừa nhận, anh thực sự kinh ngạc.
Thế cho nên mãi cho đến khi Rolin chạm nhẹ lên vai anh, anh mới khôi phục lại tinh thần.
“Nè, Feldt! Anh… nhớ kĩ chưa?”
“Anh thật không ngờ… em đã sắp thành công…” Feldt thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.
“Đây là ‘thành công’?” Rolin cười nhạo một tiếng, “Không đâu, cách thành công còn rất xa.”
“Nhưng đối với tôi mà nói, em đã sắp thành công rồi.” Feldt nhìn bóng lưng Rolin xoay người đi đến phòng thí nghiệm.
Vô luận là Lilith hay Oliver, bọn họ e là đều không thể với tới độ cao hiện tại của em.
Nhưng vào lúc này, Kevin đi đến, ghé vào bên tai Rolin, nhẹ giọng nói: “Anh ta… đã không thể cử động.”
Rolin ngẩn người, lập tức lấy giọng điệu bình tĩnh nói: “Đó là bởi vì virus Leen đã bắt đầu gặm nhắm thần kinh não của hắn, chuẩn bị thuốc Correa II, nếu năng lực cử động bị tước mất, như vậy chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức cứu lại các cảm quan khác.”
Kevin ngốc lăng, bởi vì Rolin không có xu thế đến nhìn Oliver.
“Anh ta còn có biểu hiện bệnh trạng khác sao?” Rolin thấy Kevin vẫn đứng cạnh mình, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Kevin vốn đang muốn phát hỏa nhưng khi thấy Rolin vẫn đang tính toán biểu đồ, dường như hiểu ra điều gì.
Hiện tại, đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc nghiên cứu, chính là sự quan tâm chân chính dành cho Oliver.
Interferon là một nhóm các protein tự nhiên được sản xuất bởi các tế bào của hệ thống miễn dịch ở hầu hết các động vật nhằm chống lại các tác nhân ngoại lai như virus, vi khuẩn, kí sinh trùng và tế bào ung thư…
Mình không giỏi sinh nên cũng không biết giải thích Perforin và Granzyme như thế nào, bạn nào có hứng thú tìm hiểu thì vào đây.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
16 chương
30 chương
382 chương