Dạ Sắc Biên Duyên
Chương 69
Sau khi tỉnh lại, Feldt nâng tay che khuất hai mắt mình.
Toàn thân vô lực, tựa như vừa trải qua cả một thế kỉ.
Hơi cử động cơ thể, lúc này mới phát hiện Rolin đang nằm giữa hai chân mình, đầu gối lên bụng mình, vẻ mặt mệt mỏi.
Feldt nuốt một ngụm nước bọt, anh phải thừa nhận cảnh tượng này thật sự rất kích thích trái tim anh.
Cố gắng hồi tưởng lại lúc mình lâm vào cơn mê loạn, anh hít sâu một hơi, liền hiểu được Rolin đã vì mình mà làm những gì.
Từ tốn ngồi dậy, cảm giác được gò má Rolin trượt trên da bụng mình, Feldt có chút bất đắc dĩ, chính mình lại có xúc động… Anh duỗi tay vòng qua nách Rolin, kéo cậu lên ôm vào lòng, ngón tay luồn vào mái tóc sau gáy cậu, Feldt nhẹ giọng nói, “Xin lỗi…”
“Ừ…” Rolin cau mày, nỉ non một tiếng.
Feldt ôm cậu, cảm thụ hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Phải gần cả ngày sau, Rolin mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Feldt đang ngắm nhìn mình, giống như bị giật điện, cậu liền chuyển tầm mắt, phát hiện mình đang tựa vào ngực đối phương, còn eo mình đang nằm giữa hai chân Feldt.
“Em… muốn uống nước…” Rolin giãy giụa rời khỏi ngực anh, đi qua bên cạnh rót cho mình một ly nước, bàn tay cầm ly nước run rẩy vì đau nhức.
Feldt nhìn hình dáng đối phương, anh biết tiến sĩ D luôn cố chấp và bảo thủ sau khi ‘phục vụ’ mình như vậy, thì có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhìn thẳng vào mình rồi.
Uống liền một hơi nước, Rolin mới nhớ tới mình đã ăn không ít dịch thể của Feldt, liền đặt ly nước xuống rồi chạy vào phòng tắm xúc miệng. Càng bi thảm chính là, lớp da mỏng trong khoang miệng đều bị rách, kem đánh răng vừa chạm vào, Rolin liền đau đến khóc không ra nước mắt.
Cửa phòng tắm không đóng, Feldt có thể thông qua gương nhìn thấy bộ dáng cúi đầu giậm chân của Rolin, anh chậm rãi đưa tay lên ngực, giải phóng quả tim bị khống chế, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Em đói rồi, em đi ăn cơm.” Roiln lướt nhanh qua người Feldt, kéo theo áo khoác, giống như chạy trốn ra khỏi phòng.
Feldt giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Rolin đi tới nhà ăn, ngẫm lại khoang miệng mình không thể chạm vào bất cứ cái gì, cậu thật muốn hét lên đến nhà ăn cũng bằng thừa, không bằng mua nước dinh dưỡng mà uống.
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, hiển nhiên là Feldt gọi tới.
Rolin nhíu mày, nghĩ thầm, mình chỉ mới vừa ra khỏi cửa, người này có thể có chuyện gì.
“Em còn chưa nói cho tôi biết, có phải tôi đã gần cai nghiện?”
Rolin nhìn trời, xem thường nói: “Lần đầu là lần khó khăn nhất, anh đã vượt qua lần đầu tiên đó rồi, về sau không đáng kể chút nào. Hơn nữa anh nghiện cũng không lâu, nếu còn tái phát thì anh có thể xem phim hay chơi game gì đó để phân tán lực chú ý, rất nhanh sẽ qua cơn thôi.”
“Như vậy em sẽ làm tình với tôi sao?” Ngữ điệu Feldt đều đều, nghe vạn phần hiển nhiên.
Rolin sửng sốt, khóe miệng run rẩy, “Cái gì – ”
“Tôi nói” Thanh âm Feldt hàm chứa ý cười, “Cạy được miệng của Osbourne rồi.”
“Thế nào? Ai sai sử cô ta?”
“Lilith, rất rõ ràng rằng nàng ta muốn loại enzym này để khống chế các Huyết tộc khác. Osbourne giúp nàng ta thí nghiệm.”
“Vân Liên thuyết phục Osbourne?” Nói chuyện rất dùng sức nên khóe miệng đã ẩn ẩn đau.
“Cứ coi vậy đi, nàng chỉ là con rối của Lilith mà thôi, tôi cũng suýt nữa trở thành con rối rồi.” Thanh âm Feldt kéo dài.
“Ở trước mặt anh, em cũng biết mình chỉ như một con rối, tâm tình luôn bị anh đem ra đùa bỡn.” Rolin khẽ hừ một tiếng, có chút tự giễu.
“Nếu vậy thì tôi cũng là con rối của em, bị em chi phối hướng đi.”
Rolin ngẩn người, điện thoại đã cúp.
Cậu nhìn món ăn nóng hổi vừa được đưa lên, nhún vai.
Trên máy bay trở về Washington, Feldt vẫn xem quyển Kinh Thánh như trước, còn Rolin chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong bóng đêm, nửa khuôn mặt nghiêng của Feldt phản chiếu trên mặt kính cửa sổ.
Rolin thật sự mê muội trước tâm tình của mình.
Cậu chống cự Feldt, đồng thời lại khó có thể kháng cự.
Cậu biết mình cuối cùng cũng sẽ bị sa vào.
Trở lại phòng thí nghiệm, Rolin bắt đầu nghiên cứu loại enzym này. Cậu dùng hết khả năng để tìm ra cách giúp huyết tộc thoát khỏi sự khống chế của nó.
Ban ngày có Albert và Melanie trợ giúp, đến buổi tối, Rolin chỉ còn lại một mình bận rộn phân tích trước bàn thí nghiệm, đôi khi phải đồng thời thực hiện vài phản ứng hóa học, tuy cậu là một người cực kỳ trấn định, có khi vẫn sẽ luống cuống tay chân.
Ngay lúc thiết bị thí nghiệm kêu vang báo hiệu đã hoàn thành phân tích, cậu giật mình thiếu chút nữa làm rớt ống nghiệm trong tay, nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay tiếp được ống nghiệm kia, Rolin ngẩng đầu, thấy Feldt.
“Anh… vào bằng cách nào?”
“Cửa điện tử có lưu dấu vân tay của tôi, ngoài ra tôi cũng biết mật khẩu.” Feldt đeo một đôi găng tay vào, “Tôi tới giúp em.”
“Anh?” Rolin có chút ngờ vực, liền nhớ đến lần trước Feldt giúp mình kiểm tra thi thể của Blu, nhìn cũng có vẻ khá chuyên nghiệp.
“Không phải chỉ mình Oliver Larsson mới hứng thú với khoa học kỹ thuật.” Feldt lấy dụng cụ, gắp một chút mẫu vật trong ống nghiệm đặt lên kinh hiển vi.
Rolin mỉm cười, “Em còn nghĩ trong một ngày em cuối cũng cũng có chút thời gian ngắn thoát khỏi anh.”
Feldt không trả lời, hết sức tập trung nhìn kính hiển vi, dường như đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu.
Hai người im lặng ở cùng nhau, nhưng điều Rolin cảm thấy thực kỳ diệu chính là, Feldt biết khi nào thì cậu muốn cái gì, thậm chí chỉ cần cậu liếc nhìn một ống nghiệm hay mẫu vật nào đó, Feldt liền biết chính xác Rolin cần bao nhiêu liều lượng để tiến hành thí nghiệm phản ứng hóa học. Trong một đêm này, chính xác thì hiệu suất nghiên cứu phải đạt gấp ba lần bình thường.
Thẳng đến khi trời sáng, Melanie tới phòng nghiên cứu, thấy Feldt và Rolin đang ngồi cùng nhau thảo luận kết quả nghiên cứu, thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Các anh đúng là cộng sự.” Melanie cầm một phong thư đưa cho Rolin, “Thư mời của Đại học.”
“À, hội nghị thượng đỉnh lần thứ mười hai của hội nghiên cứu virus Washington.” Rolin nhìn xuống dưới, “Ồ, có vài chuyên gia tôi thấy hứng thú.”
“Nói vậy em lại muốn rời xa tôi?” Feldt xoay người lại cười nói.
Rolin cười nói: “Vì một ngày trong tương lai, anh có thể đi lại dưới ánh mặt trời.”
Vào một buổi tối tuần sau đó, Rolin mặc tây trang đi tới phòng nghiên cứu đặc biệt của Washington ở thủ đô Livingstone.
Hội nghị này vốn phải kéo dài ba ngày, nhưng Rolin chỉ định tham gia đêm cuối cùng, bởi chỉ có đêm nay, tiến sĩ Leen, học giả về virus học sẽ diễn thuyết.
Rolin có chút hưng phấn, bởi tuy lĩnh vực nghiên cứu của tiến sĩ Leen nằm song song với hướng nghiên cứu về virus trong cơ thể Huyết tộc của Rolin, nhưng ý tưởng của các học giả thường có thể gợi ý cho nghiên cứu của nhau.
Rolin tìm một vị trí ngồi vào, bỗng nhiên có một người ôm cậu từ phía sau.
“Hello, tiến sĩ D.”
Rolin quay đầu lại, thấy một cậu thiếu niên chừng mười mấy tuổi nhìn mình, cười như không cười.
“Cậu là ai?”
“A ha, sao tôi lại quên mất,” thiếu niên lấy tay làm hình khẩu súng bắn lên Thái Dương Rolin, khiến Rolin rất không thích, “Trí nhớ của anh bị Lilith lấy mất rồi a, sao có thể nhớ một người không quan trọng như tôi đây.”
Rolin tóm lấy hắn, “Sao cậu biết Lilith…”
“Kevin, đừng quậy nữa.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nháy mắt vang lên, Rolin quay đầu lại, nhìn ngũ quan như quỷ thần tạc ra của Oliver, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Đối phương thản nhiên ngồi xuống cạnh Kevin, sau lưng Rolin.
“Diễn thuyết bắt đầu rồi, tiến sĩ D.” Oliver giơ tay hướng lên sân khấu, Rolin lúc này mới quay đầu lại.
Hắn gọi mình là ‘tiến sĩ D’ mà không phải Rolin.
Xem ra mình thật sự đã làm Oliver thất vọng rồi.
Rolin hiểu rõ mục đích mình đi dự hội nghị này, lập tức đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người tiến sĩ Leen trên bục diễn thuyết.
Bất đồng với học giả khác, diễn thuyết của Leen không phải kiểu có trật tự, mà thường xuyên đưa ra những ví dụ siêu kỳ lạ nhưng cũng rất hình tượng, lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Buổi diễn thuyết đã được ba mươi phút, Rolin không đếm được mình đã gật đầu bao nhiêu lần.
Trên bục, tiến sĩ Leen đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên Thái Dương, lật tài liệu qua một tờ, thời điểm ông ngẩng đầu lên lần nữa lại đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Sau một lúc hoàn toàn yên lặng, mọi người kinh ngạc đứng lên.
Nghiên cứu sinh của tiến sĩ Leen cũng chạy qua xem xét tiến sĩ rốt cuộc bị sao.
Rolin muốn vòng qua đoàn người đi xem mình có thể giúp gì được không, mới chen lấn được vài bước, cậu đã bị giữ lại.
“Đừng qua đó.” Ánh mắt Oliver vĩnh viễn bình lặng như thế.
“Tôi chỉ muốn nhìn xem…”
Bàn tay giữ lấy bả vai Rolin của Oliver càng thêm dùng sức, cậu cơ hồ không thể chịu nổi áp lực đó, ngã ngồi lại xuống chỗ ngồi.
“Trời ạ, hôm nay tôi không có tâm tình xem kịch vui đâu.” Mặt Kevin nhăn như khổ qua, bởi một vài nhân viên bảo vệ đã chạy tới.
Phòng diễn thuyết vang lên thông báo khiến cả hội trường nhất thời xôn xao lên.
Phòng nghiên cứu của tiến sĩ Leen sáng nay đã xảy xa vụ rò rỉ virus, ba trợ thủ của ông đã bị nhiễm bệnh, hai trong số đó đã tự vong, người còn lại đã cấp cứu. Còn tiến sĩ Leen phát bệnh giữa buổi diễn thuyết.
Bởi vì không thể xác định cách virus lây truyền bệnh, nên toàn bộ mọi người ở đây đều phải tiến hành cách ly quan sát.
“Đừng a… sáng mai trên kênh Discovery có chuyên đề về Atlantis, tôi cực kỳ muốn xem a!” Kevin bẻ bẻ ngón tay.
Lúc này, nhân viên y tế đang phân toàn bộ mọi người ở đây thành nhiều tổ nhỏ để cách ly khỏi hiện trường.
Rolin lấy điện thoại gọi về phòng thí nghiệm của mình, sau đó theo đội ngũ đến phòng tiêu độc.
Nghe phía trước truyền đến tiếng phun nước, Rolin giựt giựt khóe miệng, “Xem ra hôm nay mình sẽ thành chuột nhúng nước…”
“Đừng sợ.” Tiếng an ủi của Oliver vang lên phía sau, Rolin cảm nhận được tay hắn đã dán lên lưng mình, không có độ ấm, lại khiến người ta an tâm lạ thường.
“Cám ơn.”
Cám ơn rất nhiều, và thật xin lỗi.
Chất lỏng lạnh lẽo phun tung tóe lên người Rolin, nhân viên mặc đồ phòng hộ giội lại toàn thân cho cậu lần nữa, sau đó để cậu thay quần áo, tiến nhập khu cách ly.
Khi Rolin rời đi, Oliver vừa tiến vào quá trình ‘tiêu độc’.
Mỗi người đều được an trí độc lập trong khu cách ly, bốn phía được bao bởi lớp màn plastic đặc chế mỏng.
Thời gian cách ly là 48 tiếng, Rolin ngồi trên ghế dựa, chán muốn chết, bên ngoài màng plastic thỉnh thoảng có nhân viên mặc đồ phòng hộ đi qua, đúng hạn sẽ đến đo nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cậu.
Bỏi vì không có gì để làm, thời gian trôi qua rất chậm làm cậu muốn nổi điên.
Thoáng nhìn qua, cậu liền thấy bên ngoài màng phòng hộ có một nam tử mặc một thân tây trang lẳng lặng đứng đó nhìn mình.
“Feldt…” Rolin mở to hai mắt, nghĩ thầm, chắc là Melanie nói cho anh ta biết việc mình bị cách ly.
Feldt không nói lời nào, chỉ đặt tay lên tấm màng.
Rolin cười, cũng không đặt tay mình lên đó, “Anh tưởng mình đang đóng phim hả!”
Đối phương hơi nghiêng mặt đi, khóe miệng câu lên ý cười.
“Mau đến nhà thờ cầu nguyện với Chúa rằng tôi chưa nhiễm bệnh gì đi, bằng không e là anh thật sự phải đổi cộng sự.”
“Không gì có thể khiến em rời khỏi cạnh tôi.” Đây là câu đầu tiên anh nói sau khi đứng bên ngoài một lúc lâu.
Rolin trong lòng chấn động, những lời này rất quen thuộc, rất quen thuộc, quen đến mức làm tư duy cậu trong thoáng chốc bị chững lại. Tựa như ma xui quỷ khiến, Rolin rướn người tới trước, qua lớp màng phòng hộ, cậu đặt môi lên lòng bàn tay Feldt.
Sau khi định thần lại, cậu mạnh ngẩng đầu, đối diện với anh mắt ôn nhu của Feldt.
Rolin theo bản năng cắn cắn môi dưới, nhanh chóng lui ra sau vài bước, ngồi lại chỗ.
Hai người lại tiếp tục im lặng, nhưng Rolin biết mình không lúc nào không chú ý đến Feldt bên ngoài, ngay cả khi không nhìn anh.
Ngẫu nhiên nhịn không được, Rolin ngẩng đầu, thấy đối phương đút hai tay vào túi, thích ý đem ánh mắt dừng trên người mình như cũ. Rolin có chút không rõ, cứ nhìn mình không dời nửa bước như vậy, Feldt không cảm thấy chán sao?
Thời gian vốn dài đằng đẵng bỗng trôi qua rất nhanh, Rolin không biết có phải do Feldt hạ bùa chú gì không.
Nhân viên mặc đồ phòng hộ cuối cùng cũng đo nhiệt độ cơ thể Rolin, nhịp tim rồi xét nghiệm máu, sau đó tiến sĩ D của chúng ta quang vinh được ‘ra tù’.
Bộ tây trang ban đầu của cậu đã bị xử lý đẹp, Rolin nhìn Feldt đang đợi ở lối ra, ủ rũ nói, “Anh không mang cho tôi một bộ quần áo sao?”
Đối phương trực tiếp cời áo gió màu rám nắng của mình xuống, khoác lên người Rolin, “Đi thôi.”
Quên đi, quần áo của người này cái nào cũng quý hơn của mình!
Rolin kéo kéo áo, đi theo sau Feldt, theo anh ngồi vào trong xe.
“Nè, lúc đứng bên ngoài anh nghĩ gì vậy? Đứng suốt mấy chục tiếng mà không thấy chán sao?”
“Không, tôi luôn ngắm nhìn em a.” Feldt tao nhã đùa nghịch tay lái, tựa như lái xe cũng giống như việc làm của quý tộc.
“Em…” Tim Rolin đập lệch nửa nhịp, “Em thì có gì đẹp chứ?”
“Tôi từng ảo tưởng rằng, trên đời này có một cái lọ có thể bắt em bỏ vào đó, sau đó để tôi cất giữ nó. Mỗi ngày mỗi đêm, chỉ tôi mới có thể thấy em, chỉ tôi mới có thể chạm vào em…”
“Được rồi, được rồi…” Rolin day day huyệt Thái Dương, ‘lời tâm tình’ của Feldt làm cậu tổng cảm thấy chịu không nổi.
“Cho nên khi đứng bên ngoài màng cách ly, tôi có một loại lỗi giác ‘mộng đẹp thành thật’.”
Rolin nhìn trời, “Vậy không bằng anh trực tiếp hút khô máu em đi, biến em thành xác ướp hay tiêu bản gì đó.”
Feldt không nói lời nào, điều khiển xe chạy như bay qua một chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên đường, tốc độ cực nhanh làm Rolin không khỏi bám lấy tay vịn, “Vừa rồi xác định anh đã vượt quá tốc độ rồi! Bị chụp hình thì chờ hóa đơn phạt đi!”
Trong chiếc xe màu đen kia, Oliver chăm chú nhìn về phía trước.
“Ai, ai, lại bị Feldt mang đi. Tôi nói này lão đại, nếu anh thật sự muốn hắn đến vậy, thì ép buộc mang hắn quay về Luân Đôn là được rồi!” Hai tay Kevin dùng tốc độ kinh hồn xoay cục rubik, mười giây mà thôi, sáu mặt liền được hoàn chỉnh, “Thật vô nghĩa!”
“Nếu… cậu ấy đơn giản như khối rubik thì tốt rồi.”
“A? Lão Đại! Hiếm khi được nghe anh cảm thán như vậy nha!” Kevin ném khối rubik vào tay Oliver, rồi lập tức giẫm chân ga, xe lao trên đường, “Nếu hắn đơn giản như khối rubik, có lẽ anh căn bản sẽ không yêu thương hắn.”
Việc đầu tiên Rolin làm sau khi trở lại phòng thí nghiệm chính là xả nước, ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ nhiệt khí, rồi hồi tưởng lại cảm giác khi bị phun thuốc tiêu độc lên người, thật quá không chân thực a.
Biết Feldt ở ngoài cửa, Rolin cao giọng hỏi, “Anh có biết tiến sĩ Leen thế nào rồi không?”
“Về với vòng tay của Chúa, Amen.”
Rolin nhíu mày, cậu biết Feldt nói tin tức thật, “Sáng nay cũng không có bản tin sao?”
“Chính phủ phong tỏa toàn diện, phương tiện truyền thông một chữ cũng không được phép công bố.”
Rolin vươn tay lấy khăn tắm, quấn quanh hông, đẩy cửa phòng tắm ra, thấp giọng hỏi, “Câu hỏi cuối cùng – vì sao anh vẫn còn ở đây?”
“Chờ em tắm ra a.”
Rolin đẩy cửa ra, tâm tư có chút hỗn loạn, nhớ tới ngày đó chính mình đã giúp người này…
Không có gì phải xấu hổ hết, mình chỉ vì muốn làm cho anh ta dời đi lực chú ý thôi!
Chúng ta là cộng sự! Chúng tà là cộng sự!
Sau khi lặp lại vài lần, chỉ kém chưa biến thành “We are party.”
Tìm được quần lót trong ngăn kéo, bỏ khăn tắm, cúi lưng mặc quần vào.
Feldt dựa vào tường, nhìn đường cong tuyệt đẹp và cái mông căng tròn cứ vậy mà xích lõa trước mặt mình, khẽ cười nói, “Em đang tự an ủi mình sao?”
“Cái gì?” Rolin xoay đầu lại.
“Em đang tự nhủ, ‘xem đi, tôi cởi hết rồi mà người này chưa nhào đến, bởi vì chúng ta là cộng sự’.”
Rolin theo bản năng gãi gãi ót, chẳng lẽ Feldt động tay động chân với tấm chip?
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
20 chương
47 chương
46 chương