Dạ Sắc Biên Duyên
Chương 67
“Đi thôi?” Thanh âm của Feldt khiến Rolin hồi phục tinh thần.
Đám người Lena mang thi thể đi trước, Rolin ngồi vào xe, Feldt nổ máy rời khỏi Combination, con đường lớn có vẻ lạnh lẽo mà tịch mịch.
Phía trước sáng đèn, một cửa hàng tiện lợi nhỏ vẫn còn mở cửa.
“Tôi muốn mua chai nước, ở Combination chưa uống chút nước nào, giờ khát muốn chết.” Rolin cười đẩy cửa xe, vô cửa hàng tiện lợi mua một chai nước khoáng, sau khi tính tiền liền đứng trước cửa cửa tiệm mở nắp ra tu ừng ực.
Feldt ngồi trong xe, xuyên qua lớp cửa kính xe mà nhìn cái đầu ngẩng cao của cộng sự, hầu kết không ngừng rung động, trong không khí có một mùi hương ngọt ngào mỏng manh, giống như mùi máu.
Cách đó không xa, Rolin hô một hơi, từng bước một đi trở về xe.
Feldt mất tự nhiên nắm chặt tay lái, bởi dùng lực quá lớn, chỗ bị tay anh nắm lấy liền bị rạn gãy.
Mở cửa xe, ngồi vào, Rolin nhíu mày, “Trời đất, anh làm gì vậy hả?”
Hít sâu một hơi, Feldt nhìn Rolin, chỉ nói một câu, “Tôi không điều chỉnh tốt lực độ.”
Quan sát vẻ mặt anh, Rolin vươn tay vỗ vỗ vai anh, “Nè, anh không sao thật chứ?”
“Không sao…” Feldt nghiêng mặt qua, nụ cười dừng lại ở khóe miệng, anh nhìn đôi môi khẽ nhếch của Rolin, nơi đó giống như có một sức hấp dẫn vô tận đang tra tấn thần kinh anh.
Hôm nay Feldt thật sự không được bình thường, Rolin quay mặt đi, đưa tay sờ lên mặt đối phương, muốn tìm xem rốt cuộc điểm nào không bình thường, chính ở giây ấy, Feldt nắm lấy tay Rolin, điên cuồng hôn lên ngón tay và lòng bàn tay cậu, sự nhiệt tình như vậy làm Rolin không chịu nổi, muốn rút tay lại nhưng làm không được.
“Feldt! Feldt Hassing!” Rolin nổi giận, nhưng đôi môi Feldt dọc theo xương cổ tay một đường tiến lên trên, cho dù cách một lớp áo sơ mi, Rolin vẫn có thể cảm nhận được đôi môi của đối phương trên vai mình.
Rolin bắt lấy đầu anh, muốn đẩy anh ra sau, không ngờ đối phương ngẩng đầu lên, sau đó liền đánh thẳng lên môi cậu.
Giảo cắn cùng mút vào, đầu lưỡi anh điên cuồng cố chấp đảo qua khắp nơi trong khoang miệng Rolin, toàn bộ không khí trong phổi dường như đều bị người này hút đi hết, Rolin biết nếu anh không thu tay thì chính cậu sẽ quy thiên.
Rút khẩu súng lục bên hông ra, tiếng mở chốt an toàn cũng không thể thu hút được sự chú ý của tên hỗn đản đang đè trên người cậu này, Rolin tựa hồ không hề do dự, đập một cú lên vai Feldt.
“Pằng – “ một tiếng, cả chiếc xe rung động, viên đạn xuyên qua cơ thể Feldt bắn vào ghế xe.
Rolin ngây người, Feldt rời khỏi môi cậu, ghé vào vai cậu, lượng lớn dưỡng khí liền tràn vào phổi Rolin, rốt cuộc cậu cũng có thể tận tình hô hấp.
“Anh… không sao chứ…” Rolin thử nâng Feldt lên, phát súng kia cũng không phải đạn bạc, dựa vào năng lực của anh ta thì rất nhanh sẽ khôi phục.
Feldt nhanh chóng bật dậy khỏi người cậu, hai tay đặt lên tay lái, “Xuống xe.”
“A?”
“Tôi nói em xuống xe!” Feldt vươn người, mở cửa xe, đẩy Rolin xuống. Không đợi cậu đứng vững, xe liền chạy đi.
Rolin ngu si đứng dưới đèn đường, nhìn chiếc SUV rời đi, giận không kiềm được, “Tôi thừa nhận tôi nổ súng là không đúng! Nhưng nếu tôi không bắn thì đã bị anh làm cho nghẹt chết rồi!”
Cậu lại lập tức ôm đầu, mỗi một phát súng đều phải báo cáo mục đích sử dụng với tổng cục, không lẽ mình phải viết báo cáo nói rằng vị bị cộng sự phi lễ, nên mới nổ súng tự vệ sao?!
“A – tôi sắp điên rồi – ”
Ba giờ sáng, không có giao thông công cộng, ngay cả cơ hội bắt taxi cũng không có, Rolin chỉ có thể đi bộ về.
Lúc bước vào cửa khách sạn đã là năm giờ, bầu trời đã ẩn hiện ánh nắng ban mai.
Rolin về tới phòng, lúc này mới biết Feldt hình như không có ở đây.
Không ở đây là tốt rồi, nếu có mình còn muốn hỏi một chút hắn phát bệnh thần kinh gì!
Đi tới cửa phòng tắm, phát hiện cửa bị khóa.
Rolin vặn vặn, lại đẩy, càng cảm thấy sinh khí, lão tử về tới ngươi lại dám trốn trong phòng tắm.
Thế nhưng, trong lòng cậu càng lo lắng nhiều hơn.
Này không giống Feldt.
Ở trong xe anh ta làm những chuyện như vậy bởi vì không kiềm chế được, anh ta ném mình ra khỏi xe là vì muốn bảo vệ mình.
Rolin bỗng cảm thấy mình thật ngây thơ, vì sao đến bây giờ mới nghĩ ra chứ?
“Feldt, nếu anh không mở cửa, tôi liền một cước đá văng nó.” Rolin đè thấp giọng nói.
“Đừng, tôi bây giờ rất khó coi.”
Rolin hít một hơi, dán sát đầu vào cánh cửa.
Chốc lát đó, trước mắt cậu bỗng xuất hiện hình ảnh cậu mặc quần áo bệnh nhân, tìm kiếm trên hành lang, cậu nghe thấy tiếng mình gọi chính là tên Feldt, khẩn cấp như thế, sợ hãi mất đi như thế.
Cuối cùng, cậu đi tới một phòng rửa tay, cách một ván cửa… cậu biết Feldt ở đây.
“Để tôi vào đi, Feldt… Để tôi gặp anh.” Mà giờ khắc này, Rolin cũng khẩn cấp muốn gặp anh như thế.
Trả lời cậu vẫn là một mảnh trầm mặc như trước.
“Anh rất rõ mà, tính mạng của tôi rất ngắn. Anh muốn thời gian của tôi lãng phí chỉ để chờ đợi anh mở cửa ra sao?”
“…Em không biết vừa rồi tôi nghĩ gì đâu… Giống khi tôi hút máu từ miệng vết thương của em, ý niệm trong đầu đáng sợ đó lại tới nữa. Lần trước tôi có thể dừng lại, nhưng vừa rồi, chút nữa thì tôi đã… giết chết em…”
Thanh âm Feldt rất thấp, sau khi Rolin một lần nữa trở thành cộng sự của anh, người nam tử này luôn mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, ngữ điệu tùy hứng khiến người ta phát điên.
Nhưng chưa từng suy sụp như lúc này.
“Feldt, mở cửa.” Rolin cũng đè thấp thanh âm, cậu vô tình tiếp tục đề tài lãng phí thời gian để mở cánh cửa này.
Quả nhiên, chờ đợi cậu là một trận trầm mặc.
Được rồi, Feldt, tôi biết thời gian của anh mà đem quy đổi thành tiền mặt thì có thể đè chết tôi!
Rolin nhấc chân, một cước đá bay cánh cửa.
Quả nhiên, không bật đèn, toàn bộ phòng tắm tối thui, chỉ có ánh sáng từ phòng ngủ rọi vào, Rolin có thể thấy rõ đối phương.
Feldt hít một hơi, vẫn ngồi trên nóc bồn cầu.
Hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu, trong đầu Rolin lại hiện lên hình ảnh kia, lòng cậu kinh sợ, nửa quỳ trước mặt Feldt, dùng ngón tay vén lọn tóc anh ra, nâng mặt anh lên.
Thật may… may là không bị thương.
“Em không nên vào.”
Rolin không trả lời.
Đã rất lâu rất lâu rồi chưa nhìn Feldt gần thế này, Rolin bỗng cảm thấy như vậy.
Ngón tay cậu lướt qua mi mắt đang cụp xuống của Feldt, lông mi tao nhã in xuống một bóng mờ tinh xảo, vô số suy nghĩ trong lòng bỗng trào ra, môi cậu tiến lại gần.
Feldt cơ hồ hoảng sợ nghiêng mặt đi.
Rolin cảm giác chóp mũi anh lướt qua da mình, cảm giác mất mát làm cậu không thể hô hấp.
“Anh xem… tôi thấy tôi mới là thuốc độc của anh…”
Feldt nở nụ cười buồn, hai tay đặt lên vai Rolin, do dự trong chốc lát, vẫn là nhẹ giọng nói, “Ra ngoài đi, tôi sẽ khỏe ngay thôi.”
Rolin nhìn anh, “Không thể nào, nếu bình thường tôi tỏ ra ‘yêu thương nhớ nhung’ anh, anh sẽ rất hạnh phúc a.”
Feldt trầm mặc.
Điều này làm Rolin cảm thấy siêu cấp nghẹn khuất, lò mò đứng lên, chỉ vừa đi tới cạnh cửa, tim đập ngày một nhanh.
Từng bước đi, cậu cảm thấy lòng mình hung hăng bị bóp chặt.
Cuối cùng, cậu quay đầu lại, một phen kéo lấy áo Feldt.
“Anh nhìn tôi đi! Tôi đáng sợ như vậy sao! Có sao!” Cậu hét to, rất nhiều năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này, cậu vẫn cảm thấy mình thật trẻ con.
Feldt nhìn cậu, Rolin lại một lần nữa dâng môi mình lên, cậu không hề nghĩ tới chính mình thế nhưng lại quên hết tất cả mà hôn môi người nam tử này.
Cơ hồ một khắc kia, Feldt ôm lấy cổ Rolin, bàn tay dùng sức ấn lưng cậu áp chặt vào người mình.
Nụ hôn này không hề đơn giản là nụ hôn môi.
Rolin thở không nổi bèn lui ra. Feldt cúi đầu thở hổn hển nhìn cậu.
“Anh xem… Tôi cũng không đáng sợ mà. Và anh cũng không đáng sợ.” Đáy mắt Rolin có vài nét ngây ngô của trẻ con.
Feldt mỉm cười, thanh âm không còn áp lực như vừa rồi.
Rolin giãy ra khỏi ngực anh, đi ra cửa, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Khi chúng ta hợp tác, cũng chỉ là cộng sự.”
“I see.” Trong mắt Feldt có một tia bất đắc dĩ, còn có lo lắng.
Rolin hùng dũng quay về giường, cuộn chăn ngủ.
Feldt ngồi bên cạnh cậu, nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, anh vươn tay, nắm lấy ngón tay ấm áp của cậu.
Tới gần trưa, độ ấm tăng lên, Rolin trở mình một cái hất chăn ra.
“Feldt.”
“Ừm?”
“Tôi muốn lấy máu anh để xét nghiệm.”
“Em hoài nghi tôi nghiện?”
Rolin chậm rãi ngồi dậy, gật đầu.
“Bằng cách nào?” Feldt cười, “Tôi không uống bất cứ thứ gì ở Combination.”
Nâng tay mình lên, Rolin nhíu mày, “Máu của tôi có tính không? Nhớ là anh đã nói, lần đó khi anh hút máu tôi thì khó có thể khống chế mình, tôi có thể đặt giả thiết máu tôi có chứa loại enzym này? Anh hút máu tôi, vì thế đã hút luôn ‘thuốc phiện.”
“Nhưng cậu đã nói loại enzym này phải nuôi giữ trong môi trường dưới mười độ.”
“Nhưng máu là môi giới tự nhiên, loại enzym này có thể duy trì sự ổn định ở hồng cầu trong cơ thể người, đương nhiên cũng sẽ bị thay thế theo thời gian…” Ngón tay Rolin mất tự nhiên chà xát môi dưới, “Nếu vật chủ của loại enzym này đã chết, mà nó không có thời gian thay thế thì sao?”
“Good point.” Feldt bóp mi tâm, “Tay em bị thương vì bị trang sức phụ tùng trên người Rali quẹt trúng. Giả thiết hắn cố ý muốn làm em bị thương, hắn sẽ để hung khí vào tủ lạnh, quét loại enzym này lên mặt hung khí. Sau đó nó sẽ xâm nhập vào cơ thể em, thành công ký sinh, mà tôi hút máu ở vết thương của em, cho nên ‘nghiện’ lần đầu tiên.”
“Còn tối qua thì sao? Cửa hàng tiện lợi!” Rolin đứng lên, “Anh ngồi ngốc ở đây đi, tôi đi rồi về ngay!”
Bắt một chiếc taxi, Rolin tìm thấy cửa hàng tiện lợi tối qua.
Nhưng người thu ngân không phải là người tối qua.
“Xin hỏi, vị tiểu thư trực đêm qua đâu?” Rolin hỏi.
“Mai Lê sao? Cô ấy không đến vào ban ngày.”
Rolin ngẩng dầu nhìn tủ lạnh tiện lợi, “Loại nước khoáng này được bỏ vào lúc nào?”
“Một tuần trước.”
“Một tuần trước?” Rolin nhíu mày, gọi điện thoại, cảnh sát địa phương mang theo bình giữ nhiệt đến mang toàn bộ nước khoáng đi, Rolin lấy thẻ công tác ra, mang cả băng ghi hình của của tiệm đi luôn.
Giống với Rolin đoán, trong các chai nước khoáng kia đều phát hiện enzym. Cả trong thi thể của hai cô gái kia cũng phát hiện loại enzym này, bởi vậy có thể suy đoán rằng, vào lúc Vân Liên đang thân mật với hai người kia, rất có thể cũng không ý thức được mình bị nhiễm ‘thuốc phiện’.
Trong khi theo dõi băng ghi hình, Rolin kinh ngạc khi thấy Osbourne, cô bé dùng tốc độ kinh người thay đổi toàn bộ số nước khoáng trong tủ lạnh, còn Mai Lê giống như bị thôi miên, ngơ ngác đứng ở quầy thu ngân, không có chút phản ứng nào đối với Osbourne.
Cửa bị đẩy ra, Rolin nghiêm trang bước vào, còn Osbourne bỏ chai nước khoáng cuối cùng vảo tủ, sau đó nhảy lên dán người vào trần nhà.
“Trời ạ… Là Osbourne…” Rolin vỗ vỗ đầu, hành động của Feldt khi ở trong xe hoàn toàn là do mình đã uống thứ nước khoáng có chứa loại enzym kia…
Hiện tại trời còn chưa tối, có lẽ Osbourne vẫn đang trú trong Combination.
Rolin vừa tự thay cho mình một băng đạn bạc, điện thoại của Feldt liền gọi tới.
“Em muốn đi tìm Osbourne?”
“Sao anh biết?”
“Cộng sự của Lena nói cho anh biết người đổi số nước khoáng trong cửa hàng tiện lợi là Osbourne.”
“Tên kia…” Rolin nhíu mày chặn một chiếc taxi lại, “Muốn anh nghiện.”
“Khống chế Huyết tộc thuần chủng, tôi không thể không nói đối với một huyết hệ như nàng thì kế hoạch này khá can đảm. Nhưng tôi không muốn em đi, Osbourne không đơn giản.”
“Bây giờ là ban ngày, mặt trời chưa lặn.”
“Em nổi giận, Rolin” Giữa thanh âm dịu dàng của Feldt dường như có chứa ý cười.
“Tôi đương nhiên tức giận! Cô ta dám dùng ‘thuốc phiện’ khống chế người khác!”
“Không, em nổi giận vì nàng muốn khống chế tôi.”
“Mặc kệ anh nói gì!” Rolin hít một hơi, xe dừng lại trước cửa Combination.
Quán bar chưa bắt đầu buôn bán, Rolin cầm cục đá đập vỡ kính của cửa chính dẫn vào tầng hầm, vói tay vào mở cửa. Nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, hai gã bảo vệ liền vọt ra.
Rolin rút khẩu súng bên hông ra, nhắm ngay bọn họ, tay kia lấy thẻ ngành ra, “FBI! Không muốn gặp phiền phức thì ngay lập tức biến mẹ nó hết đi!”
Hai gã bảo vệ vẫn chưa từ bỏ ý định tiến lên ngăn chặn, xem ra nhân viên Vân Liên tuyển rất có tâm!
Rolin bắn một phát súng xuống cạnh chân của một người trong đó, bạc lỏng tràn ra mặt đất, bọn họ chưa từng thấy qua viên đạn nào như vậy, sững sờ tại chỗ.
“Không muốn chết thì biến ngay!”
Rolin xuyên qua thân ảnh hai người đang đứng dại ra, hướng xuống tầng hầm.
Ánh sáng ngày càng mờ ảo, Rolin hiểu, tầng ngầm là lãnh địa của Osbourne.
Rolin đi tới trước quầy bar, Osbourne vẫn đứng ở nơi đó như cũ, mặt vô biểu tình pha rượu, cắm một lát chanh bên mép ly rượu, sau đó đẩy ly rượu ra.
“Bloody Marry?” Rolin nhún vai.
Osbourne luôn im lặng, hai mắt nàng trống rỗng, làm người ta đoán không ra cảm xúc của nàng. Chỉ có giây phút này, Rolin nhìn thấy một loại cố chấp.
Rolin không đón lấy ly rượu kia, “Vân Liên đâu? Mọi chuyện đều do cô ấy sai bảo cô sao?”
Osbourne lắc đầu.
“Vậy vì sao cô phải làm như vậy? Mục tiêu của cô là Feldt?”
Osbourne nghiêng đầu, không phản ứng.
“Vân Liên đâu?”
Chỉ chốc lát sau, Osbourne biến mất khỏi quầy bar, một tay đè Rolin xuống, khuôn mặt nàng lúc đó bỗng trở nên dữ tợn, “Nàng là của ta.”
Rolin đã có chuẩn bị từ trước khi bước vào tầng ngầm, cậu đã dựa vào báo cáo nghiên cứu trước đây của mình mà một lần nữa cải tiến dung dịch X-a, hiện tại cậu có sáu giây.
Rolin một phen nhấc Osbourne lên, đối phương cảm nhận được sức lực bất thường của Rolin thì liền biến mất trong nháy mắt.
Nhưng Rolin biết, cô ta vẫn còn trong tầng ngầm, tìm kiếm cơ hội, chờ đợi Rolin lơi lỏng cảnh giấc liền nhảy ra.
Trốn đâu!
Rolin ném một con dao trong tay ra, lao thẳng về phía Osbourne đang ẩn núp ở một góc của trần nhà, đối phương bắt lấy con dao muốn ném lại, Rolin lại xoay người một cước đá vào lưng nàng.
Ngay sau đó, hai tiếng súng vang lên, một viên đạn găm vào tường, một viên khác xuyên qua làn váy Osbourne nhưng không trúng nàng.
Mùi của bạc lỏng lan tỏa khắp không gian, rất hiển nhiên loại mùi này càng khiến Osbourne càng thêm thịnh nộ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Rolin, chụp lấy cổ cậu, áp cậu xuống sàn nhà, cảm giác cái ót tiếp xúc với nền xi măng thật sự rất không tốt, Rolin vươn tay bắt lấy cổ tay Osbourne, cô ta vẫn mang dáng người trẻ em nhưng mình thì đã hoàn toàn trưởng thành, so với cô ta thì tay mình dài hơn nhiều, trực tiếp vươn tay hướng về phía tim nàng, thế nhưng dược hiệu đang mau chóng suy giảm, Rolin phải dùng sức cả hai tay mới có thể tránh cho mình không bị đối phương bóp chết.
Ngay lúc ấy, “Ba –“ một tiếng, Osbourne trợn to hai mắt, bàn tay đang bóp cổ Rolin chậm rãi buông thõng.
Phía sau nàng là Feldt, mà tim nàng đang bị anh nắm trong tay.
“Anh… Sao lại ở đây…” Rolin đứng lên, nhìn anh.
“Tin tôi đi, cốp xe không phải chỗ tốt để ngủ.” Trên người Feldt khoác một tấm vải đen thật dài, theo động tác của anh mà từ từ trượt rơi xuống.
Lúc này, anh như một đóa hoa thuốc phiện trong đêm, yên lặng mà nguy hiểm.
Tay Feldt dùng sức, Osbourne càng thêm thống khổ.
“Đứa nhỏ, Vân Liên ở đâu?”
“Nàng… là của ta…”
“Nàng là… Master của ngươi.” Feldt cúi đầu, mắt ánh lên một tia thương hại.
“Nàng là của ta…”
Rolin ho khan, dùng tay mát xa cái cổ chút nữa bị bẻ gãy, lập tức nhìn quanh bốn phía, nơi này không có buổi biểu diễn thì thật trống trải đến ghê hồn.
“Dục vọng chiếm hữu của nàng với Vân Liên mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn sẽ để nàng ở nơi mình có thể nhìn thấy.”
Feldt nhìn quầy bar, Rolin hiểu ý, chạy về hướng đó.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
20 chương
47 chương
46 chương