Dạ Ngưng Tịch

Chương 57 : Chia lìa

(Nếu chúng ta có thể cùng nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Đông, điều đó có phải là chúng ta đang cùng đón bình minh không?) Hắn đang tắm, tiếng nước trong phòng tắm róc rách chảy… Tôi quỳ rạp xuống mặt đất ghép miếng cuối cùng, thở dài nặng nề, nhìn kết quả mấy ngày khổ cực vừa rồi của mình, vừa lòng khẽ gật đầu. Sau đó xoay người nằm luôn xuống sàn nhà, ngẩn ngơ nhìn trần nhà đến xuất thần. Mấy hôm nay, chúng tôi lúc nào cũng ở bên nhau… Uống trà, ăn cơm, tán gẫu, ngủ, làm tình Giống như một đôi vợ chồng bình thường nhất, làm những chuyện bình thường nhất, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn khóc. Đúng, muốn khóc… Những người khác khi hạnh phúc sẽ cười tôi lại muốn khóc. Khẽ lắc đầu, trước giờ tôi thật không ngờ bản thân lại là một người kì quặc và bi quan đến thế. Hạnh phúc tới thật nhanh nhưng lại chần chừ không biết theo ai. Thì ra, một khi trái tim đã u buồn quá lâu, nó sẽ bị hạnh phúc làm tổn thương… Vuốt vuốt khóe mắt chua xót, tôi dùng mu bàn tay che lên mắt mình Vũ, anh nói tình yêu sẽ khiến con người ta kiên cường, vì sao em lại càng ngày càng yếu đuối? Tiếng nước ngừng hẳn, hắn từ phòng tắm đi ra, “Sao lại nằm trên mặt đất?” Hắn đi tới, kéo tay tôi xuống, hắn cởi trần, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn có những hạt nước rơi xuống, “Ghép được rồi, mệt quá…” Tôi than thở rồi chỉ vào tấm ghép hình bên cạnh, thứ này là hắn cầm về nhưng luôn nằm trong tay tôi. Tròn năm nghìn miếng ghép, hoa văn là tấm hình tôi và hắn lúc ở khu vui chơi. Trước vòng tròn bánh xe cao trọc trời muôn sắc màu, hắn ôm tôi, tôi dựa vào hắn. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên người chúng tôi, nụ cười của chúng tôi rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác tan nát cõi lòng. “Đẹp lắm, vất vả cho em rồi…” Hắn hôn nhẹ lên trán tôi, nước trên tóc rơi cả xuống mặt tôi “Anh phải giúp em treo nó lên đấy!” Tôi vòng tay quanh cổ hắn “Ừ…” Hắn ôm tôi lên, dịu dàng đặt lên giường, sau đó tay bắt đầu cởi quần áo của tôi Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm bên ngoài dày đặc, hai cây đinh hương cao lớn vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa yếu ớt rực rỡ rơi xuống, biến mất không dấu vết. Chợt phát hiện, mất đi cũng là một loại đẹp đẽ, một loại đẹp đẽ toàn vẹn… Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi nhắm mắt lại, Bây giờ mới biết, tình yêu lại có thể khiến người ta không còn là chính mình nữa Gần đây rất cảm tính và dễ xúc động Tôi bắt đầu nghĩ đến chiều dài của sinh mệnh, bắt đầu sợ hãi sự chia lìa Mở mắt, nhìn người ở phía trên Trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là say đắm, phát hiện tôi đang nhìn, cúi hắn cúi đầu hôn tôi thật sâu, hết lần này tới lần khác, rất mạnh mẽ, rất tham lam Sau đó động thân một cái, dục vọng tiến vào, làm cơ thể tôi căng cứng, cảm giác kì lạ lan tỏa khắp trái tim tôi Chợt phát hiện, sự chiếm hữu của hắn không còn cần phải kiềm chế nữa, dục vọng của hắn cũng không hung ác đáng sợ nữa, rốt cuộc là hắn đã thay đổi hay là trái tim tôi đã thay đổi? Có lẽ, chúng tôi đều đã thay đổi… Tôi nằm dưới thân hắn, ngón tay quanh quẩn trên mặt hắn, đi đi lại lại Tư Dạ, anh biết không? Có lẽ là em đã yêu anh từ rất lâu rồi, lâu đến mức ngay cả chính em cũng không ngờ Có điều, anh còn có thể sống được bao lâu? Ba mươi năm? Bốn mươi năm? Em thì sao? Năm nay? Mười năm? Rõ ràng là đã hứa sẽ ở bên anh cả đời, nhưng em lại quên mất Cả đời của em và cả đời của anh, làm sao có thể giống nhau được chứ? “Em sao thế?” Hắn đột nhiên dừng động tác lại nhìn tôi “Lại làm em đau sao?” Tôi lắc lắc đầu, giơ tay ra ôm hắn “Ngưng Tịch, đau thì phải nói, nếu không anh chẳng biết đâu.” “Vâng…” Tôi gật đầu đáp lời Nhưng tôi vẫn không chịu nói, gần đây thực sự có chút ngần ngại khi làm tình với hắn, không phải vì hắn không đủ dịu dàng, cũng không phải vì tôi chán ghét. Mà là tôi đang lo lắng, sức khỏe của tôi có còn chịu đựng được những đòi hỏi của hắn hay không. Cơ thể này càng lúc càng suy nhược rồi. Rất hay cảm thấy choáng váng đầu óc, hoa mắt, nhịp tim không đều. Mạng sống đã tiêu hao gần hết, bây giờ chỉ có thể dùng sức khỏe để bù vào thiếu hụt thôi. Tôi bắt đầu hâm mộ những người có sức khỏe dồi dào kia, Nếu như tôi cũng có một cơ thể khỏe mạnh, không cần quá xinh đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi, thì đã có thể khiến hắn thỏa mãn, có điều… Thả lỏng cơ thể, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, duy trì nhịp tim bình thường, rất không muốn bị hôn mê trên giường hắn, làm hắn càng thêm lo lắng vô ích. Nhưng, luật động của hắn càng lúc càng gấp gáp hơn, ý thức mỏi mệt đã bắt đầu rã rời, hơi thở càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng khó khăn, Tư Dạ không nhìn thấy, hắn cứ tưởng hơi thở dồn dập của tôi là vì kích tình. Mọi thứ trước mắt đầu trở nên mơ hồ, không rõ. Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng xa… “Tư Dạ…” Trước khi hôn mê, tôi khẽ gọi tên hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến một câu hắn từng nói, đừng sợ, trên thế giới này chẳng có gì đáng sợ cả. Hắn đúng là kiên cường vô cùng…. Cho nên, chỉ cần có hắn bên cạnh, tôi chẳng còn gì đáng phải sợ nữa… Một thế giới không có ánh sáng, bóng tối giống như một vòng xoáy khổng lồ, tôi không biết chừng mực lao xuống đó. Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp siết chặt tôi lại… “Ngưng Tịch, Ngưng Tịch…” Tiếng gọi nôn nóng vút cao Mở to mắt, thấy một khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột, trong tay chủ nhân của khuôn mặt đó còn cầm một chiếc khăn nóng “Tư Dạ…” Hắn khẽ ôm lấy tôi, vẫn chưa kịp hoàn hồn, “Ôi trời, cuối cùng em cũng tỉnh…” Cảm giác được hắn đang run lên, tôi vô về lưng hắn, “Em không sao…” “Cũng chẳng phải lần đầu tiên vậy mà còn cố chấp nói không sao. Anh đi tìm bác sĩ…” Hắn nói rồi lập tức định đứng dậy “Không!” Tôi khẩn thiết giữ chặt hắn, hắn kéo tay tôi ra, xuống giường “Tư Dạ…” Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng đôi chân bải hoải tê dại, lúc này tôi mứoi phtá hiện sức khỏe tôi còn chưa phục hồi, một chút khí lực cũng không có, ngã sấp xuống giường… “Ngưng Tịch…” Hắn vội vã quay lại nâng tôi dậy, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt, “Tại sao ngay cả đứng cũng không vững?” Tôi ôm chặt hắn, “Anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình…” Hắn vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ giọng an ủi “Không đâu, anh chỉ đi tìm bác sĩ tới khám bệnh cho em…” Tôi vẫn ôm chặt hắn, sợ hãi nói “Không, em không cần bác sĩ, em chỉ cần anh, đừng đi…” Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm lại tôi, “Được, không đi.” Tôi dựa vào hắn, nhìn qua bờ vai hắn, tôi lại thấy tấm ghép hình của chúng tôi nằm dưới đất đã vỡ tan tành, nụ cười của chúng tôi tan nát, vỡ thành nhiều mảnh vụn. “Tấm ghép hình của em!”Tôi rất đau lòng, tâm huyết mấy ngày liền của tôi lại biến mất như vậy sao… Hắn quay đầu lại nhìn, “Anh vừa rồi không cần thận làm vỡ mất rồi.” “Em đã phải cố gắng rất lâu…” Tôi cắn cắn môi, nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, ánh mắt đầy trách móc Hắn đành chịu, hôn khẽ lên chóp mũi tôi, đặt tôi lên giường, dịu dàng nói “Anh sẽ giúp em ghép tấm khác.” “Ừ” Tôi gật gật đầu, chui vào trong chăn. Hắn cởi áo ra, ôm lấy tôi từ phía sau, trong chăn có nhiệt độ cơ thể của hắn đột nhiên trở nên ấm áp Hắn nắm tay tôi đặt trước ngực tôi, ngón tay giao triền quấn quýt với ngón tay tôi Tôi cười, cầm tay hắn đặt lên môi, hung dữ cắn nó, hắn bị đau, nhưng vẫn cố chấp không chịu bỏ tay ra. Tôi càng buồn cười hơn, mấy hôm trước từng nói bới hắn, kiểu đan mười ngón tay vào nhau thế này chỉ có những đôi yêu nhau mới làm , có nghĩa là mong muốn được mãi mãi, không ngờ hắn lại tưởng thật. Bỗng nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất ngu ngốc, “Tư Dạ, mãi mãi là bao xa?” Hắn cười, hôn lên vai tôi một cái “Xa như cả một cuộc đời.” “Thiên trường địa cửu dài bao nhiêu?” “Dài bằng cả cuộc đời.” “Vậy cuộc đời của anh có dài không? Dài bao nhiêu?” “Bằng với của em.” Tôi im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng im lặng, chỉ ôm tôi, không nói bất cứ điều gì nữa. Không biết đã qua bao lâu, màn đêm dần lui xuống, ánh rạng đông đã lờ mờ, đỉnh mây phía trên trời rất cao, mặt trời sắp mọc rồi. Bình minh, rất muốn đi xem. Chỉ là, mí mắt đúng lúc này lại trở nên nặng nề Trung mơ màng, tôi khẽ nói “Tư Dạ, nếu em không thể theo anh cả đời, làm bạn với anh cả đời, anh có thể đau buồn, nhưng không được tuyệt vọng. Bởi vì, chỉ cần mặt trời vẫn mọc từ đằng Đông, linh hồn em sẽ xuyên qua ánh hào quang rực rỡ đó, nhìn anh ở dưới nhân gian, cho nên, anh mãi mãi không cô đơn. Hắn ôm tôi rất nhẹ nhàng, “Nếu em không thể theo anh cả đời, làm bạn với anh cả đời, anh sẽ không đau buồn, cũng sẽ không tuyệt vọng. Anh sẽ đi cùng với em, xuyên qua hào quang quan sát thế giới này…” Tôi hôn lên ngón tay anh, mơ hồ nói “Đừng như vyậ, chúng ta không cần thiết phải sống chết cùng nhau. Nếu anh chết, em sẽ bắt bản thân càng sống tốt hơn…” Hắn thở dài bên tai tôi , “Anh biết chứ, nhưng anh không làm được. Không có em, một ngày anh cũng không thể sống nổi…” Sau đó hắn nói những gì tôi cũng không nghe được nữa, gần dây tôi cảm thấy cực kì mệt nhọc, chỉ muốn ngủ… Nhưng ý tứ của anh, tôi đã hiểu. Trước khi đi hẳn vào giấc ngủ, tôi vẫn nghĩ… Nếu chúng ta có thể cùng nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Đông, điều đó có phải là chúng ta đang cùng đón bình minh không? Tư Dạ, rất muốn cùng anh đi xem, đáng tiếc… Nhưng không sao, thời gian chúng tôi vẫn còn. Một ngày cũng được, cả đời cũng được, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau, đối với anh mà nói, đó chính là thiên trường địa cửu, phải không? Vậy thì cần gì phải nghĩ đến cuộc đời dài hay ngắn? Chỉ cần chúng tôi được ở bên nhau, như vậy là đủ rồi… Sau đó, tấm ghép hình kia vẫn không thể hoàn hảo được, thiếu một miếng, nằm trên ngực hắn. Tôi cứ cảm thấy như vậy không may mắn, hắn lại trêu tôi mê tín. Tôi cứ cảm thấy gần đây mình trở nên tầm thường quá. Chẳng biết tại sao lại đau buồn, bất an, suy tính hơn thiệt. Hắn nhìn thấu sự sợ hãi của tôi, cười nói với tôi, mấy ngày nữa, hắn sắp xếp mọi chuyện xong, chúng tôi lập tức có thể rời xa nơi này. Rời xa tất thảy hỗn loạn, đi đến một nơi không ai biết chúng tôi là ai, thưởng thức hoàng hôn đẹp nhất trên đời. Tôi hy vọng mọi chuyện thực sự có thể đơn giản như thế. Kế hoạch của Tư Dạ là, chúng tôi giả chết, sau đó để Xích Vũ tiếp quản Thiên Nhất Minh. Tất nhiên quá trình này không hề đơn giản, ngay cả hắn không còn trên đời, Thiên Nhất Minh cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự bày bố của Xích Vũ, ắt phải giết thêm mấy viên tướng có sức ảnh hưởng lớn nữa. Nhưng từ lúc đó, hắn đã không còn có đường lui. Cũng đã từng hỏi qua hắn, có hối hận không. Hắn bán đứng Thiên Nhất Minh, phản bội gia tộc, bất kể là chuyện này có ai biết hay không, hắn cũng là một người gánh tội trên cổ. Hắn lại nói, vì tôi, kể cả bắt người toàn thế giới này phải chết hắn cũng làm được. Nhìn thấy đôi nhãn cầu đen láy thâm thúy như đêm của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết là vì thái đội lạnh lùng của hắn đối với mạng người, hay là sự cố chấp của hắn với tôi Một người quá tuyệt tình, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Thấy tôi im lặng không nói gì, hắn mỉm cười, ôm chặt tôi vào lòng, sau đó lấy ra hai tờ catalogue du lịch, hỏi tôi muốn đi đâu nhất. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, tôi lại chẳng thể nói gì Có lẽ, tôi nghĩ quá nhiều rồi… Sáng sớm lúc tỉnh lại ở trên giường, bầu trời quang đãng, ánh nắng chan hòa, tôi đứng trên sân thượng, hít một hơi thật sâu, trong không khí có hương vị của ánh nắng mặt trời, Có chút kích động, bởi vì, ngày mai chính là ngày đã bàn bạc trước của chúng tôi. Hắn đã sắp xếp xong mọi chuyện, chúng tôi giả vờ rơi xuống núi, đúng lúc đó, Đằng Tuấn sẽ ra lệnh cho Ngũ Hành Nhẫn tấn công mấy viên tướng có sức ảnh hướng lớn trong Thiên Nhất Minh, sau đó hoàn toàn khống chế Thiên Nhất Minh. Dưới tình thế hắn mất đầu, mọi chuyện sẽ không quá khó khăn, chỉ cần Xích Vũ chuẩn bị thật tốt. Vũ đúng là rất cẩn thận, mỗi khả năng đều có thể nghĩ tới. Từ lâu đã biết anh là người rất thông minh, chỉ là không ngờ, anh lại có thể thăng cấp nhanh như vậy. Xem ra, tôi thực sự không cần phải lo lắng cho anh nữa. Người của Hiên Viên gia, đều rất dũng mãnh. Hôm nay, là ngày cuối cùng ở Hiên Viên gia, Cho nên hôm nay, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Vũ. Dậy từ rất sớm, tự mình xuống bếp làm một bữa sáng thật ngon. Bao năm như vậy, tôi chưa từng nấu ăn cho Vũ. Lúc sắp rời xa, lại muốn làm cho anh rất nhiều thứ. Hài lòng nhìn thức ăn bày trên bàn, sandwich, chân giò hun khói, trứng rán, hoa salad trái cây, còn có sữa nóng, tôi cũng làm, nhiều thứ như vậy, miễn cưỡng có thể coi là ngon lành. Lúc này, điện thoại đổ chuông, tôi nhận “Hiên Viên tiểu thư…” “Na La?” Nghe thấy tiếng cô ta, tôi hơi ngạc nhiên “Có thể gặp cô một chút không? Có vài chuyện muốn nói với cô, có liên quan tới Thiện Nhược Băng…” Đột nhiên lỡ mất một nhịp tim, tôi không biết bản thân có muốn nghe hay không nữa… Sau một lúc im lặng, tôi nói “Cô ở đâu?” Cô ta nói ra một địa chỉ… Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi phát hiện cơ thể mình đang run lên… Tôi ngồi trên ghế, ngây ngô nhìn sàn nhà, có muốn đi không? Nơi gặp nhau là một tiệm cafe rất vắng khách, cô ta ngồi ở một góc rất khuất, dứoi ánh đèn lờ mờ, cô ta có một loại cô đơn đến lạnh lùng… Tôi ngồi xuống đối diện cô ta, gọi một tách cafe Cô ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi vẫn khuấy cafe, chúng ta đều không mở miệng, ngồi im lặng Rất lâu sau, cô ta nói “Rốt cuộc cô có điểm nào tốt?” Tôi giương mắt nhìn cô ta, “Cô hẹn tôi tới là để hỏi câu này?” “Tôi định nói gì, tôi nghĩ cô đã đoán được. Còn cần tôi nói rõ ra sao?” Tôi nắm chặt thìa, ngón tay trắng bệch, chậm rãi tiêu hoá hàm ý trong lời nói của cô ta, một lát sau, tôi hỏi “Vì sao? Giết người thì thôi đi, nhưng sao thủ đoạn phải tàn ác như vậy?” “Không làm vậy, sao có thể khiến cô đau đớn mà ra tay với Truyền Chi kia chứ? Cả quá trình tôi đều chứng kiến, bạn của cô chết đau đớn lắm.” Thìa trong tay tôi rơi vào cốc, cafe bắn ra làm bẩn cả áo. Cô ta nhìn tôi, khóe miệng hơi cong lên. “Na La, tôi dựa vào đâu để tin cô đây?” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta Cô ta châm biếm, “Cô thật đáng thương. Biết rõ rành rành tôi nói thật, lại còn ở đó lừa mình dối người. Tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cô, nếu cô cảm thấy mạng của bạn cô chẳng đáng thì cứ coi như hôm nay tôi và cô chưa từng gặp.” Tôi dựa lưng vào thành ghế, lạnh lùng nói “Đưa ra chứng cứ đi, nếu không, tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô.” Cô ta nhìn tôi chằm chằm một giây sau đó ném một chiếc nhẫn lên bàn “Đây, vật này, cô chắc là có biết.” Tôi nhìn chiếc nhẫn trên bàn, trên nhẫn có khắc hình rồng, đó là kí hiệu của Hiên Viên gia. Là Vũ tặng cho Nhược Băng, Vũ cũng có một cái hệt thế này. Nhưng nhược băng lại bảo không thích, nữ tính quá, cho nên chưa từng thấy anh đeo. Không ngờ anh vẫn luôn giữ bên mình. Tôi muốn uống café, bưng chén lên mứoi phát hiện, tay mình đang run đến cực độ. Dúng hai bàn tay mới cầm được cốc, nhấp nhẹ một ngụm, hỏi “Vì sao lại phản bội hắn?” “Là anh ta vứt bỏ chúng tôi trước. Anh ta lại có thể vì lấy lòng cô mà bán đứng chúng tôi – những người thề chết theo hắn cho Xích Vũ. Chẳng ai không tuyệt vọng trước tình thế đó.” Tôi kinh ngạc nhìn cô ta… Cô ta lạnh lẽo cười, “Rất hiếu kì tại sao tôi lại biết hết chuyện của các người, phải không?” “Anh ta làm bất cứ chuyện gì đều không giấu tôi. Anh ta vẫn tưởng rằng tôi là một con chó trung thành nhất, mãi mãi sẽ không phản bội mình. Đáng tiếc, lần này anh ta sa rồi. Kể cả một con chó sẵn sàng chết vì chủ cũng không thể chịu đựng nổi một ông chủ vứt bỏ nó không chút thương tiếc.” “Cô có dự tính gì?” tay run đến lợi hại, không cầm ổi cái cốc, nên dứt khoát đặt xuống “Chưa biết, có lẽ bây giờ đi ra ngoài cũng sẽ bị giết. Có điều, chẳng sao hết.” Cô ta lắc lắc chén trà, bình thản nói Tôi gật gật đầu, đúng là chẳng sao cả, cô ta đã đạt được mục đích… Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó đứng lên, nhìn cô ta, sắc mặt cô ta xám ngoét, xám như màu tro tàn, đúng là sắc mặt của ngày diệt vong “Vậy thì chúc cô may mắn…” Mặc kệ cô ta ở đó, tôi xoay người rời đi, tranh thủ lúc tôi vẫn còn có thể đi được… Lúc này mới phát hiện, thì ra bầu trời là màu xám… Tôi không biết bản thân mình quay về tòa thành bằng cách nào, đầu óc trống rỗng, dường như linh hồn đang muốn bay ra khỏi cơ thể, bay lên tận trên trời nhưng lại chẳng có nơi nào có thể giấu mình. Chết lặng ngồi trên sofa, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tôi bắt đầu hối hận, tại sao hôm nay tôi lại đi gặp cô ta cơ chứ? Không biết có gì là không tốt? Lừa mình dối người lại có gì không tốt? Làm một cô gái nhỏ ngốc nghếch, im lặng trốn tránh trong lòng hắn, cho đến khi chết đi, không tốt sao? Sao có thể không tốt được? Vùi mặt xuống đầu gối, run lẩy bẩy. Bây giờ tôi nên làm thế nào đây? “Ngưng Tịch, em sao thế?” Tôi ngẩng đầu, “Anh…” Tôi khẽ ôm lấy anh, tự vùi mình vào lòng anh, rất sâu. Vũ rất ngạc nhiên, vỗ lưng tôi, dịu dàng hỏi “Sao thế, hắn chọc giận em à?” Tôi lắc đầu… “Hay là em không bỏ được anh?” Tôi không nói gì… Vũ cười, “Con bé ngốc, đâu phải em không bao giờ trở về nữa. Chỉ cần anh còn sống chắc chắn chúng ta có cơ hội gặp nhau.” Câu nói của anh càng khiến tôi run mãnh liệt hơn, tôi ôm chặt lấy anh, Cảm giác được sự run rẩy của tôi, anh nhẹ giọng an ủi “Đừng lo cho anh, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi…” Tôi ngẩng đầu, nhìn nụ cười như gió xuân của Vũ, tôi khẽ hỏi “Vũ, vậy anh thì sao?” Nụ cười của anh đượm buồn, xoa xoa tóc tôi, ” Hạnh phúc, anh đã từng chân thực có được. Đáng tiếc, anh không thể giữ nó lại bên mình…” Trái tim đau đớn, tôi nhìn vào mắt anh, hỏi “Vũ, anh sẽ quên anh ấy chứ?” Anh lắc đầu “Người mà chúng ta không thể nào có được nữa, cách duy nhất chính là nhớ cậu ấy thật kĩ.” “Làm vậy có đau khổ không?” Anh cười, “Anh đã từng nghĩ tình yêu trên đời này có thể sâu đậm đến nhường nào chứ? Sau đó phát hiện, khắc cốt ghi tâm chỉ cần một lần là đủ. Nhược Băng, anh đã khắc tên cậu ấy vào xương tủy rồi, cả đời này sẽ không quên…” Cả đời này sẽ không quên, tôi nhắc lại mấy chữ này, Tư Dạ, anh có biết anh đang làm gì không? Giờ khắc này, tôi đột nhiên rất muốn gặp anh ta, có vài chuyện, chúng tôi phải kết thúc chúng… Lúc gặp nhau đã là đêm khuya, bóng tối đã nuốt trọn ánh sáng Hắn rất vui vẻ, ôm tôi rồi không nhịn được hôn lên môi tôi, “Không phải nói hôm nay muốn ở cùng với anh trai sao? Sao rồi, nhớ anh à?” Tôi cười cười “Ừ đấy, rất nhớ anh, cả ngày chỉ nghĩ đến anh thôi…” “Ngưng Tịch…” Ánh mắt mê muội, bàn tay không an phận tham lam đi vào trong áo tôi Tôi lui về phía sau vài bước, đứng cách hắn một khoảng. Hắn nghi hoặc nhìn tôi “Sao vậy?” “Tư Dạ, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?” “Mười năm…” Nhìn mặt hắn, tôi có chút mơ hồ, nhẹ nhàng nói “Đúng vậy, mười năm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thấu hiểu đối phương.” “Ngưng Tịch, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?” Hắn nmuốn đến gần kéo tôi, tôi lùi về phía sau, lưng chạm vào tường, đã không có đường lui nữa… Tôi nhìn hắn, nói rất rõ ràng “Tư Dạ, em… không thể đi cùng anh.” Hắn nhìn tôi, xoa xoa tai, nhẹ giọng hỏi “Em nói gì?” “Em… không thể đi cùng anh.” Hắn cười, “Em đang trêu anh đấy à?” Tôi nhìn vào mắt hắn, ánh mắt này nói cho tôi biết, hắn đang sợ hãi, rất sợ hãi… Tôi hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói, “Em không đùa, em không thể đi cùng anh được!” Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, mơ hồ hỏi “Là bởi vì anh trai em à? Vì anh ta à?” Tôi chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn, vẻ mặt này, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát sợ. Ánh mắt dần dần rời khỏi mặt tôi, rời khỏi ngọn đèn, rời khỏi tất cả âm hưởng thậm chí là tất cả mọi thứ hữu hình, bay vào đêm tối, bay qua bầu trời, đi đến một nơi mênh mang và không thể chạm tới… “Sao lại như thế? Sao lại như thế?” Hắn không ngừng rên rỉ, giống như người đang nói mớ, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ ở ven đường, mờ mịt chẳng biết làm gì… Tôi không còn kiên nhẫn để nhìn tiếp nữa, quay mặt đi “Cứ vậy nhé…” Bỏ lại câu nói này, tôi lướt qua người hắn Hắn chỉ im lặng, đến khi tôi lướt qua hắn, hắn giơ tay túm chặt cánh tay tôi, “Em nói đi là đi sao? Anh làm sao có thể để em đi?” Hắn đè tôi lên giường, hôn điên cuồng, không ngừng cầu xin “Đừng đi, Ngưng Tịch, em muốn gì anh đều cho em hết, đừng đi.” Không! Tôi không ngừng lắc đầu, em đi chính là vì em sợ có một ngày em sẽ muốn mạng anh! “Hoàn Tư Dạ, buông em ra đi.” Tôi hét lên, dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng tất cả chỉ là vô ích… Hắn không quan tâm, trong mắt chỉ có điên cuồng, hung hăng xé quần áo tôi ra, “Không, anh không buông, anh không để em đi đâu, không thể để em đi…” Hắn không ngừng lặp lại câu nói này, không ngờ hắn có thể lấy thắt lưng trói tôi lên đầu giường. “Đừng như vậy, Tư Dạ” Trong giọng nói của tôi chỉ có bất lực và cầu xin, đáng tiếc, hắn không nghe được Cái gì hắn cũng không nghe được… Nhìn đôi mắt chỉ có màu máu của hắn, tôi biết, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí Hoàn Tư Dạ lúc này là đáng sợ nhất, bởi vì hắn có thể làm ra những chuyện mà ngay cả hắn cũng không ngờ tới Máu lạnh và tàn nhẫn, băng giá và vô tình, là bản tính của người trên đảo Tái Sinh… Hắn gần như điên cuồng đâm vào người tôi, khoảnh khắc đó, tôi đau, trái tim đau đến tuyệt vọng… Đau đến suýt khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không có Chỉ có thân thể đang không ngừng run rẩy, đó là linh hồn tôi đang khóc, Linh hồn sẽ khóc khi trái tim cạn khô Thế mà hốc mắt tôi còn cạn khô hơn cả trái tim. “Ngưng Tịch, đừng đi, đừng ép anh…” Hắn hung dữ cắn lên vai tôi, không ngừng nói Mồ hôi làm mờ tầm mắt tôi, qua bờ vai hắn, tôi mơ hồ nhìn thấy trần nhà, Chúng tôi so với thế giới này quả thực quá bé nhỏ, nhỏ bé đến mức không muốn đối mặt, nhỏ bé đến mức chỉ muốn trốn chạy… Tư Dạ, em mệt lắm rồi, yêu và hận đều quá nặng nề, chúng đã trở thành nỗi đau không thể thừa nhận trong cuộc đời em Bây giờ em chỉ muốn biến mất… Xin anh để em đi… “Cho em đi…” Tôi bi ai nói Ánh mắt hắn mê muội, nâng mặt tôi lên nhìn thật kỹ, sau đó hôn tôi thật sâu, chặn tất cả những điều tôi muốn nói. “Cho em đi, Tư Dạ” Thừa dịp hắn quanh quẩn trước ngực tôi, tôi tiếp tục cầu xin, Hắn ngậm trọn vẹn nhũ hoa trong miệng, sau đó, cắn rất mạnh… “Cho em đi, xin anh đấy…” Tôi gần như thét lên Đêm hôm đó, tôi không ngừng lặp lại câu nói kia, lần nào nói ra cũng bị hắn ôm rất chặt, tiến vào rất sâu… Sau cùng hắn đưa tay bịt miệng tôi, lập tức tôi không thể nói gì nữa. Lúc trời tờ mờ sáng, hắn mới tỉnh táo, thả tự do cho cánh tay tôi. Tôi kéo chăn lên, che đi cơ thể trần trụi đầy thương tích của mình, đưa lưng về phía hắn, nghiêng người, cuộn tròn trên giường, sau đó nhắm mắt lại… Nhắm mắt lại, có phải lập tức sẽ không nhìn thấy gì nữa? Bịt tai lại, có phải lập tức sẽ không nghe thấy gì nữa? Cứ ngủ say như thế, có phải sẽ quên được tất cả mọi chuyện vừa xảy ra? Tôi muốn quên, thật sự rất muốn quên… Hắn đưa tay vén mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của tôi lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi, tiếng hổ thẹn đầy đau lòng của hắn vọng lại Tôi chẳng có hơi đâu mà đi tìm hiểu thứ ngôn ngữ hắn dùng bàn tay truyền tới tôi chỉ muốn ngủ, muốn ngủ và không tỉnh lại nữa… Một giọt nước lạnh buốt rơi xuống cổ tôi, sau đó, tôi nghe thấy hắn nói, “Xin lỗi, anh…” Hắn không nói gì nữa, từng giọt nước cứ thể chảy vào cổ tôi, nóng bỏng, lạnh buốt… Tôi cắn mu bàn tay chính mình, cắn rất mạnh Phụ nữ đúng là vô cùng yếu đuối, vào những lúc thế này lại càng yếu đuối hơn. Phụ nữ đúng là dễ dàng thỏa mãn, một câu xin lỗi còn chưa nói xong đã đủ khiến thành lũy sụp đổ hoàn toàn Chỉ là tôi hiểu được câu nói chưa nói xong của người đó, nhanh lại không thể đáp lời hắn ta Nếu như anh chỉ tổn thương tôi, tôi có thể tha thứ cho anh, Bởi vì yêu, cho nên lưu luyến, vì lưu luyến nên có thể quên đi tổn thương. Nhưng anh lại hại chết Nhược Băng, phá hủy hạnh phúc cả đời của Vũ, anh bảo tôi phải đối mặt với anh thế nào đây? Ngoài cửa sổ là từng luồng sáng rực rỡ, ánh nắng lại xé rách bầu trời, lại là bình minh. Đáng tiếc, chúng tôi lại bỏ lỡ. Không ngờ cùng nhau đón bình minh với chúng tôi lại là một chuyện khó khăn đến thế… Nhìn từng đám mây ngoài cửa sổ, trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi tắn đầy yêu chiều của Truyền Chi, nghĩ đến hoàn cảnh trước khi anh ra đi, cũng nghĩ đến kí ức mà tôi cố gắng vùi lấp kia. Lúc đó, máu tràn ra hai bên khóe miệng anh, anh áp sát tai tôi, nói rát nhỏ, “Bởi vì yêu em cho nên thành toàn cho em. Không hy vọng em ghi nhớ, chỉ mong em không hối hận…” Tôi cười phá lên, anh ngốc thật, ngốc quá mức Hạnh phúc, làm sao có thể dùng mạng sống để thành toàn được? Thì ra con người thông minh là anh đã hiểu được tất cả mọi chuyện, vậy anh có đoán trước được kết quả của ngày hôm nay không? Mệt quá, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh, ánh sáng mặt trời tươi đẹp, bị bóng tối vây quanh, rơi vào một không gian không tiếng động, không hình ảnh. Nếu có thể khiến tôi không thấy, không nghe, tôi mong bản thân không bao giờ tỉnh lại nữa… Tôi nguyện chia lìa như vậy… Vì bạn nấm đã làm xong cả truyện nên bạn nấm sẽ post nguyên 1 chương, bạn nấm lại chuẩn bị đào hố mới, cả nhà tung bông đeeeeeeeeeeeeee….