Dạ Ngưng Tịch

Chương 50 : Quyết liệt

Hôm nay trời đặc biệt tối nhanh, chớp mắt, vầng thái dương nơi chân trời đã tan biến trên mặt biển… Trăng khuyết nhô cao, sao trời thưa thớt, ánh sáng yếu ớt, đêm nay so với bình thường càng thêm mờ mịt, tăm tối… Ngẩng đầu nhìn lên trời cao mênh mông sâu thẳm đen như mực, bầu trời đêm tối tăm, gió biển mát lạnh thổi tứ tung, khiêu khích biển rộng xao động không yên… Đêm âm u, điềm báo mưa bão sắp kéo tới… Trời sắp mưa chăng? Tôi thầm nghĩ, khẽ nhíu mi… Chẳng biết vì sao, nhiều ngày nay đặc biệt sợ tối, nỗi sợ hãi không tên theo bóng đêm kéo đến, cứ chiếm giữ trong lồng ngực, ngày càng sinh sôi, đem tôi từng chút từng chút nuốt trọn… Tại sao lại như vậy? Tất cả mọi chuyện đều như ý tôi tiến hành, không lâu sau, Truyền Chi chắc chắn sẽ cho tôi thứ mình hằng mơ ước, mà tôi cũng có thể bỏ lại mọi thứ ở nơi này mà trải nghiệm một chút cuộc sống của người bình thường. Đây chẳng phải là điều tôi chờ đợi bấy lâu sao? Tại sao lại co thể cảm thấy bất an? Là bởi vì tất cả đều tiến hành thuận lợi, quá đơn giản, giá dễ dàng, cho nên khiến tôi có cảm giác không chân thật sao? Ai……Tôi khẽ thở dài, nhìn biển xanh bao la sâu thẳm dưới bầu trời đêm, lại nhớ tới đôi mắt so với biển khơi còn xanh hơn của Truyền Chi… “Hạnh phúc, tin tưởng anh đi Ngưng Tịch, anh sẽ cho em……” Hạnh phúc? Tôi nhìn lòng bàn tay của mình, nó thật sự ở trong tay tôi sao? Khép lại ngón tay, bắt lấy nó! Tôi có bắt được nó không? Mở tay ra, cái gì cũng không có…. Số mệnh của tôi, thật sự sẽ tồn tại hạnh phúc sao? Tiếng kèn ôtô cắt ngang suy nghĩ của tôi, quay người nhìn xa, vài chiếc xe hơi đen đạng chạy về hướng biệt thự. Tôi cười ảm đạm, xoay người đi ra ngoài…. Đứng ở cửa, đợi người đàn ông trở về, giống như một nữ chủ nhân bình thường..,, Bởi vì anh từng nói, thích tôi ở đây đợi anh, có cảm giác gia đình…. Người đàn ông vào cửa, nhìn thấy tôi, lộ ra khuôn mặt tươi cười ấm áp…. Nhận lây dép lê từ tay người hầu, cúi người xuống, thay người đàn ông đổi giày xong xuôi, nâng mặt lên nhìn thấy ánh mắt si mê của anh, tôi phảng phất cười… Kéo cánh tay tôi, người đàn ông cúi đầu khẽ hôn trán tôi, sau đó bế tôi vào lòng, không chút nào để ý đến ánh mắt kinh ngạc phía sau…. “Ngưng Tịch….” Anh thỏa mãn than nhẹ bên tai tôi Dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, được hơi thở tươi mát của hắn bao trùm, loại cảm giác này, thật sự rất thoải mái…… Đột nhiên phát hiện bản thân nhưng lại có chút tham luyến thứ ấm áp này, vì sao? A, phụ nữ chung quy là thích có người yêu thương, xem ra tôi cũng không thể ngoại lệ….. Lướt qua bờ vai anh, vô tình nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn quen thuộc, mà chủ nhân của gương mặt lại hung tợn trừng mắt nhìn tôi, Truyền Việt….. Thương thế của cậu ta lành rồi sao? Còn có sức trừng tôi, chứng tỏ khả năng hồi phục của cậu ta không tệ…. Nhìn thấy cậu ta, tôi hơi hơi nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi lướt qua khóe môi, giống như đang nhấm nháp cái gì, sau đó cong môi, chậm rãi trưng ra một nụ cười lạnh quỷ dị…. Thần sắc cậu ta lập tức đại biến, kinh hãi lui lại từng bước…. A, xem ra lần trước bị tôi dọa sợ đến mức không nhẹ nhỉ…. Tôi khẽ nở nũ cười, ánh mắt giễu cợt….. Truyền Việt bị tôi cười đến mặt đỏ tai hồng, vừa tức vừa giận, oán hận nhìn tôi chằm chằm….. Truyền Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn em trai một cái, hiểu rõ cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của tôi, oán trách nói “Em lại trêu cậu ta….” Tôi nhún nhún vai, ra vẻ vô tội nói “Em không có, chỉ là muốn chào hỏi cậu ta mà thôi…..Lâu rồi không gặp, Truyền nhị thiếu gia” Tôi vẫy tay với hắn, vẻ mặt tươi cười, cực kỳ thân mật….. “Hừ…..” Một tiếng này là từ trong mũi vọng ra, Truyền Việt một chút cũng không nể mặt “Được rồi, A Việt, lần trước cậu cũng có chỗ không đúng, chuyện qua rồi……” Truyền Chi thong dong hòa giải “Nhưng mà, anh, anh biết rõ cô ta…..” Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt rét lạnh của Truyền Chi ngăn lại. Truyền Việt ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng gương mặt vẫn không cam lòng, căm giận nhìn tôi…. Tôi vô vị cười cười, nếu Nhược Băng không chết, tôi có thể không ngại hiềm cũ, cùng cậu ta chung sống hòa bình, nếu như cậu ta đồng ý….. Ba người chúng tôi cùng ngồi trên bàn dùng bữa tối, Truyền Chi như chốn không người săn sóc tôi, thấy Truyền Việt nhìn ngơ ngơ ngẩn ngẩn…. Tôi nhướng mày với Truyền Việt, bày ra biểu tình “Cậu làm gì được tôi?”, khiến hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy….. A, tôi cười thầm trong bụng, về sau mỗi ngày trêu chọc cậu ta, thời gian trôi qua cũng không thấy nhàm chán…. Trong suốt bữa tối, thoải mái dễ chịu, đột nhiên…. Một tên thủ vệ đi đến, ở bên tai Truyền Chi nói gì đó. Truyền Chi nhìn tôi liếc mắt một cái, nói “Tôi biết rồi….” “Đêm qua…..có một người” Truyền Việt cũng quay đầu nhìn tôi chằm chằm, tôi khẽ nhíu mày…. Cuộc chiến giữa hai gia tộc đã đến giai đoạn ác liệt, vào lúc này hắn còn đến làm gì? “Cần em tránh mặt không?” Tôi hỏi Truyền Chi nhìn tôi, lắc đầu. “Không cần, anh nghĩ hắn hẳn là muốn gặp em” “Dẫn hắn đến hoa viên….” Truyền Chi căn dặn Thủ vệ nghe lệnh ra ngoài…… Trong hoa viên, tôi và Truyền Chi ngồi dưới ô che mát, nhàn nhã uống trà, phía sau Truyền Chi ngoài hai thủ vệ đang đứng ra, không có một người. . . . . . Nhưng tôi biết, những kẻ khác đã núp trong chỗ tối, sẵng sàng chờ lệnh hành động . . . . . Truyền Chi sở dĩ chọn hoa viên gặp hắn, là bởi vì nơi này, dễ dàng cho tay súng bắn tỉa nhắm mục tiêu. . . . . . Tôi không biết mục đích Hoàn Tư Dạ đơn thân mạo hiểm là gì, Mặc kệ là gì, Truyền Chi cũng sẽ không cho hắn cơ hội. . . . . . Không chỉ có như thế, chỉ sợ Truyền Chi cũng vốn không tính cho hắn còn sống rời đi. . . . . . Hoàn Tư Dạ đi lại thoải mái tiêu sái tiến vào, thủ vệ đến trước mặt hắn, hiểu được ý của thủ vệ, hắn cười nhạt, rất hợp tác giơ hai tay lên . . . . . Lục soát không thấy vũ khí, thủ vệ bày ra động tác mời, dẫn hắn lại đây. . . . . . Truyền Chi bình tĩnh nhìn hắn, cũng không đứng dậy, “Mời ngồi” Đối diện Truyền Chi, hắn ngồi xuống ghế trống bên cạnh tôi. . . . . . Tôi quay mặt đi uống trà của mình, không liếc mắt nhìn hắn cái nào, hắn cũng không nhìn tôi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn người đối diện kia . . . . . “Hoàn Tư Dạ, cậu thật sự không sợ chết. . . . . .” Truyền Chi tao nhã nâng tách trà lên, nửa thật nửa đùa “Anh tính lấy mạng tôi đúng không?” Hoàn Tư Dạ vẫn một mực thoải mái Truyền Chi gật gật đầu, “Có suy nghĩ này, nhưng còn muốn xem ý Ngưng Tịch thế nào.” Hoàn Tư Dạ khẽ cười một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm sáng quắc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, “Anh tốn sức như vậy, không tiếc cùng tôi trở mặt chỉ để cô ấy vui, nói vậy cô ấy nhất định là đã hứa hẹn gì đó với anh rồi . . . . .” Truyền Chi hơi hơi nhíu mày, đôi mắt xanh thẳm đã hoàn toàn lạnh băng . . . . . Hoàn Tư Dạ cười vui vẻ “Xem ra tôi nói đúng rồi, à, cô ấy nhất định ở trên giường nói thề son sắt, chỉ cần anh thay cô ấy lật đổ Thiên Nhất Minh, cô ấy liền theo anh cả đời, phải không?” Truyền Chi liếc mắt nhìn tôi một cái, không trả lời, ánh mắt lại càng thêm âm lãnh Nhìn thấy vẻ mặt của Truyền Chi, Hoàn Tư Dạ cười đến mức càng thêm trắng trợn, một tay mân cằm, đùa cợt nói “Truyền Chi, không thể tưởng được anh lại ngây thơ như vậy. . . . . .” Hắn lắc lắc đầu, liếc ngang qua tôi, cười lạnh nói “Hiên Viên Ngưng Tịch cô ấy là dạng phụ nữ gì, lời hứa của cô ấy, có thể tin sao? Đặc biệt ở trên giường, lúc anh vì cô ấy mà dục tiên dục tử. . . . . .” “Cảm giác ôm cô ấy, rất tuyệt vời đúng không” Hoàn Tư Dạ ác ý cười cười, hơi hơi khép lại hai mắt, giống như đang nhớ lại dư vị đó “Tay chân cô ấy trắng nõn, da thịt trắng mịn óng ánh, làn mi hơi run, đôi mày vì đau đớn mà chau lại, hương thơm vương vấn trên làn tóc, tất cả mọi thứ này. . . . . . Ngay cả giọt mồ hôi trên trán cũng mê người như vậy, Ngưng Tịch thật sự có bản lĩnh này, chỉ cần cô ấy muốn, là có thể làm cho bất kì người đàn ông nào phát điên lên vì cô ấy. . . . . .” Một tiếng thở dài từ trong cổ họng phát ra, hắn mở hai mắt, liếc nhìn tôi một cái, cười ám muội “Nhìn thấy chân tay thon dài của cô ấy quấn lên người cậu, thân thể nhỏ bẻ yếu ớt vô lực dựa vào lồng ngực cậu, cậu chẳng lẽ không muốn hung hăng chiếm lấy cô ấy, chỉ cần có thể vĩnh viễn chiếm được cô ấy, có chết cũng đáng. . . . . .” Nói thì nói với Truyền Chi, vậy mà đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn tôi, khóe môi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt lại không hề có độ ấm . . . . . Truyền Chi nhìn thấy vẻ mặt ác ý của hắn, ảm đạm cười “Xác thực là vậy. . . . . . Đáng tiếc, tất cả điều này về sau cậu đều không hưởng thụ được . Ngưng Tịch cô ấy chỉ thuộc về kẻ mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể có được cô ấy, mà những gì tôi có thể làm cho cô ấy, cậu vĩnh viễn đều không làm được. . . . . .” Hoàn Tư Dạ đứng dậy nhẹ giọng cười nhạo “A, kẻ mạnh? Truyền Chi, muốn tôi nói cho anh biết không? Anh cho rằng ở tước mặt cô ấy, thật sự có kẻ mạnh sao?” Ánh mắt tìm hướng tôi, nghiến răng nghiến lợi nói “Để tôi dạy anh, cái gì gọi là kẻ mạnh, ở trong mắt cô ấy hơn dao không có nghĩa là hơn súng. Một khi để cho cô ấy lên giường của anh, anh sẽ không còn là kẻ mạnh, chẳng qua chỉ là một kẻ quỳ dưới chân cô ấy van cầu tình yêu, một kẻ đáng thương cam tâm để cô ấy lợi dụng. . . . . .” “Anh cho rằng, mình cho cô ấy tất cả là có thể có được cô ấy sao. Nói cho anh biết, cô ấy căn bản là một con sói không thể thuần dưỡng, không ăn sạch thịt anh, uống cạn máu anh, cô ấy sẽ không bao giờ thỏa mãn. . . . . .” Truyền Chi bình tĩnh nhìn hắn một lát, lạnh lùng nói “Nói xong chưa? Hoàn Tư Dạ, hôm nay cậu đến đây là để nói với tôi những điều này ?” “Ồ, lợi hại. . . . . .” Hoàn Tư Dạ giơ ngón tay cái lên, “Tôi nói nhiều như vậy, anh thế nhưng lại *bất vi sở động (không động đậy, không nhúc nhích), xem ra anh trúng độc thật sự rất sâu rồi. Ngưng Tịch, bản lĩnh mê hoặc đàn ông của em lại tiến bộ không ít. . . . . .” Tôi không có nhìn hắn, tôi không biết hôm nay hắn bị gì, chung quanh sát khí đã trùng điệp, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy sao? Truyền Chi thần sắc bên ngoài bất động, nhưng bên dưới đã sớm sóng ngầm mãnh liệt. . . . . . Chạy đến địa bàn của người ta đấu võ mồm khí thế, chuyện ngớ ngẩn như vậy, cũng không phải là việc Hoàn Tư Dạ sẽ làm. . . . . . Chẳng lẽ, hắn có ý đồ khác. . . . . . Nghĩ đến chuyện này, trong lòng tôi không khỏi sinh ra cảnh giác. . . . . . “Ngưng Tịch, em muốn cậu ta sống, hay là chết?” Truyền Chi quay đầu tới, mỉm cười hỏi tôi Chương 50.2: Quyết Liệt Không đợi tôi trả lời, Hoàn Tư Dạ liền nở nụ cười “Truyền Chi, anh thật sự nghĩ tất cả đều trong sự khống chế của mình sao? Anh nhìn xung quanh đi. . . . . .” Chẳng lẽ. . . . . . Trong lòng tôi cả kinh, Ninja mặc đồ đen, đều trong chỗ tối nhảy ra, trường đao trên tay dính đầy máu tươi, là máu của thủ vệ. . . . . Tôi nhíu mày, im lặng không một tiếng động giết hết tất cả thủ vệ, ngay cả tôi cũng không phát hiện. . . . . . Đám Ninja này trình độ nhẫn thuật rất cao. . . . . . Nhưng mà, Ninja ám tập của Hoàn Tư Dạ, phần lớn không phải đã bị Ngũ Hành Nhẫn giết rồi sao? Tại sao hắn còn có đám Ninja lợi hại như vậy? Tình thế trong chốc lát chuyển xấu, Truyền Chi liếc mắt nhìn tôi một cái, chưa nói gì, chỉ gắt gao cầm tay tôi. . . . . . “Truyền Chi, anh cho rằng Thiên Nhất Minh thật sự như vậy không chịu nổi một chiêu sao? Thất bại liên tục chẳng qua chỉ là cố ý mê muội anh, nếu không làm sao anh làm sao lại thả lỏng đề phòng, khinh địch để cho tôi tiếp cận anh như vậy . . . . . .” Truyền Chi nhíu nhíu mày, “Là tôi quá sơ suất, cậu muốn thế nào?” Hoàn Tư Dạ khẽ cười một tiếng, mân cằm dưới, ra vẻ phiền não nói “Chuyện này tôi phải cẩn thận suy nghĩ lại , Ngưng Tịch, em bảo anh nên làm gì bây giờ? Em muốn anh ta sống, hay là chết?” “Hoàn Tư Dạ, đây là chuyện giữa chúng ta, cậu đừng làm cô ây khó xử. . . . . .” “Ha ha, làm cô ây khó xử, sao lại như vậy được? Tôi làm gì có bản lĩnh làm cô ây khó xử?” Năm Ninja mặc đồ đen này lập tức tiến gần, ở bên cạnh tôi quỳ một gối xuống. “Biểu tiểu thư” Bọn họ gọi tôi. . . . . . “Ngũ Hành Nhẫn. . . . . .” Tôi kinh ngạc , tại sao có thể như vậy? Bọn họ không phải trong tòa thành sao? Như thế nào lại. . . . . . Truyền Chi vẻ mặt kinh sợ nhìn tôi . . . . . “Còn chưa hiểu sao? Truyền Chi, Thiên Nhất Minh cùng Xích Vũ đã sớm âm thầm liên kết ” Hoàn Tư Dạ không nhanh không châm nói Tôi thoáng chấn động, Xích Vũ cùng Thiên Nhất Minh liên kết, tại sao tôi không biết? Truyền Chi chậm rãi buông tay tôi, ánh mắt nhìn tôi ngày càng lạnh Bi thương nói “Em gạt anh. . . . . .” Nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của anh ấy, tôi biết, nói gì cũng đều vô dụng, hành động mạnh hơn nhiều so lời nói. Tôi không biết Hoàn Tư Dạ sau lưng tôi đã động tay động chân gì, Nhưng mà, Xích Vũ và Thiên Nhất Minh liên kết là sự thật, nếu không, Ngũ Hành Nhẫn sẽ không nghe Hoàn Tư Dạ sai bảo. . . . . . “Nói đi, các người muốn thế nào?” Truyền Chi liếc nhìn Hoàn Tư Dạ một cái, lạnh lùng hỏi Hoàn Tư Dạ khẽ vỗ tay, tán dương”Không hổ là danh môn hậu thế, rơi vào tay địch vẫn như cũ mặt không đổi sắc, có tác phong của tướng lĩnh. . . . . .” Sau đó đi tới, hắn vô cùng thân thiết kéo thắt lưng tôi, ôn nhu nó i”Mấy ngày nay vất vả cho em , em nói đi, chúng ta lấy cậu ta đổi lấy lợi lộc gì từ Gambino đây?” Tôi quay đầu, đờ đẫn nhìn hắn, một câu cũng nói không lên lời. . . . . . Thấy thế, hắn vỗ vỗ mặt tôi đem tôi áp vào lồng ngực, phủ xuống bên tai tôi, dùng thanh âm chỉ có tôi nghe được, cất giọng nói “Em có thể thả cậu ta, nhưng cậu ta đã không còn tin em nữa , nếu hôm nay cậu ta còn sống trở ra, em đoán xem, cậu ta sẽ đối phó em như thế nào?” Sau đó cười khẽ vài tiếng, lấy tay xoa nhẹ lưng tôi, lớn tiếng nói “Được rồi, biết em chịu oan ức mấy ngày nay, yên tâm, anh sẽ không thật sự thả anh ta ra, sau khi lợi dụng xong, nhất định cho em đích thân giết anh ta. . . . . .” Tôi bất đắc dĩ cười cười, Hoàn Tư Dạ, anh đã thắng rồi, cần gì phải đả kích anh ấy như vậy. . . . . . Đúng vậy, giây phút kia lúc nhìn thấy Ngũ Hành Nhẫn, Truyền Chi đã không còn tin tưởng tôi , tôi chỉ có thể đi theo con đường hắn an bài. Thật không nghĩ tới, tôi cũng có ngày bị người ta bày kế. . . . . . Tôi trăm phương ngàn kế tính toán tốt mọi thứ, lại cứ như vậy toàn bộ bị anh phá hủy. Trận chiến này, kẻ thắng lớn nhất tất nhiên là anh rồi. . . . . . Lướt qua bờ vai của hắn, tôi nhìn về phía người đàn ông dùng đôi mắt không có chút độ ấm nào đang nhìn chúng tôi, đôi mắt kia giống như hai thanh cường đao, tựa hồ muốn thiên đao vạn quả tôi. . . . . . “Thực xin lỗi. . . . . .” Nếu không phải vì tôi, anh ấy sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, Nghe câu đó, Truyền Chi cao giọng cười, sau đó nhìn tôi, cất giọng lạnh như băng “Hiên Viên Ngưng Tịch, em đã cho tôi thấy rõ người đàn bà đê tiện nhất. . . . . .” Đúng lúc này, “Tất cả đứng yên!” Một tiếng hét to, Truyền Việt không biết từ nơi nào xông ra. . . . . . Người xung quanh đang muốn tiến lên, “Đứng lại! Hoàn Tư Dạ, nếu không muốn *đồng quy vu tận (chết chung), bảo người của anh không được cử động . . . . .” Truyền Việt quơ quơ trái lựu đạn trên tay, thể tích tuy nhỏ, nhưng lực phá kinh người. . . . . . Ngũ Hành Nhẫn nhìn nhìn ta, “Lui ra sau!” Nghe lệnh của tôi, Ngũ Hành Nhẫn nhường đường cho họ. . . . . . “Anh, chúng ta đi. . . . . .” Truyền Chi đi đến, lúc bước qua người tôi, đột nhiên giữ chặt cổ tôi, móc súng lục dí vào huyệt thái dương tôi. . . . . . Tôi không ngờ anh đột nhiên gây chuyện, bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh khóa ở trước ngực. . . . . . “Truyền Chi, buông cô ấy ra, nếu không, anh đừng hòng sống sót rời khỏi đây. . . . . .” Hoàn Tư Dạ trầm tĩnh nhìn Truyền Chi “Hừ, để cô ấy chôn cùng, anh cam lòng sao?” Truyền Chi đạt được lợi thế nói “Truyền Chi, buông ra đi, hắn thà rằng anh giết em, cũng không để anh dẫn em đi. . . . . .” Tôi nhìn Hoàn Tư Dạ, bình tĩnh nói Người phía sau cười lạnh một tiếng, kiên quyết nói “Vậy chúng ta liền cùng chết!” Tôi ở trong tay Truyền Chi, Ngũ Hành Nhẫn đương nhiên không dám tiến lên, người của Hoàn Tư Dạ cũng đợi lệnh hắn. . . . . . Truyền Chi tay cầm súng dí vào huyệt thái dương tôi, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn “Lùi lại, để cho họ đi. . . . . .” Hoàn Tư Dạ cắn răng nói Người vây quanh chúng tôi tự nhường đường. . . . . . Tôi bị hai anh em họ kẹp hai bên đến bờ biển, một chiếc ca-nô đã đậu sẵn ở đây. . . . . . “Anh, giết cô ta, chúng ta đi. . . . . .” Truyền Việt hung hăng trừng mắt nhìn ta Truyền Chi lườm lạnh tôi một cái, “Đem cố ấy cùng đi. . . . . .” “Anh. . . . . .” Cậu ta còn chưa nói xong, tiếng súng chói tai cắt ngang qua bầu trời đêm, trước ngực Truyền Việt nở rộ một đóa hoa, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài…… “A Việt. . . . . .” Truyền Việt mở mắt thật to, thoáng cúi đầu nhìn ngực mình, “Anh. . . . . . Anh đi mau” Nói xong liền xoay người, hướng người đuổi theo ném đi. . . . . . “Nằm sấp xuống. . . . . .” Nhìn thấy Truyền Việt liều chết ném về phía bọn họ, Hoàn Tư Dạ hô to một tiếng Lựu đạn nổ mạnh ,Truyền Việt ngã xuống đất, Hoàn Tư Dạ né đúng lúc, không có bị thương, mấy tên thủ hạ của hắn đứt thành từng đoạn, tứ phân ngũ liệt. . . . . . “Hoàn Tư Dạ!” Hai mắt Truyền Chi cơ hồ bốc lửa, hung hăng nghiến ra tên hắn, súng lục vốn để ở huyệt thái dương tôi hướng về phía người nằm trên mặt đất. . . . . . Thấy một màn như vậy, đại não của tôi trống rỗng, ý thức chưa kịp phản ứng, thân thể lại hành động trước . . . . . . Khóa cánh tay đang hướng về phía trước của anh ấy gập lại, tiếng súng vang , viên đạn không bay vào người Hoàn Tư Dạ, mà bay dọc qua theo sườn mặt Truyền Chi. . . . . . Máu tươi lập tức chảy ra, dọc theo miệng vết thương kia tựa như nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống trên bờ cát. . . . . . “Truyền Chi. . . . . .” Tôi không biết mình muốn nói gì, tôi không muốn tổn thương anh, nhưng, nhìn thấy người kia gặp nguy hiểm, thân thể lại không thể tự chủ hành động . . . . . . Anh chậm rãi lau vết máu trên mặt, nhìn đến tôi, hơi hơi cong lên khóe miệng, dưới ánh trăng trong trẻo mát lành, anh cười tươi quỷ dị đến lạnh người. . . . . . Không, đó không phải là cười, mà là nguyền rủa. . . . . . Tôi kinh hãi, không tự chủ lùi lại từng bước “Đây là sự lựa chọn của em? Tốt lắm. . . . . .” Thanh âm như của tự nhiên, vẫn êm tai như trước, lại mơ hồ âm lãnh làm người ta run sợ “Tôi sẽ nhớ thật kỹ ngày hay hôm nay. . . . . . Ngưng Tịch, chúng ta còn nhiều thời gian. . . . . .” . . . . . . “Aizzz, thực đáng tiếc, đã để cậu ta chạy?” Nhìn ca-nô đi xa, Hoàn Tư Dạ không cam lòng thất vọng than một tiếng “Em sao rồi?” Hắn nhìn tôi thân thiết hỏi Tôi không để ý đến hắn, một lát sau, ca-nô hoàn toàn biến mất trên mặt biển, tôi quay sang nhìn hắn “Vũ tại sao lại cùng hợp tác với anh?” Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái “Anh nói với cậu ta, Truyền Chi nhốt em. . . . . .” A, tôi cười lạnh một tiếng, khó trách, vì cứu tôi, Vũ cái gì cũng đáp ứng hắn. . . . . . “Lúc anh đi tìm Vũ, là trước lúc thấy tôi ở biệt thự hay sau đó?” Hắn chuyên chú nhìn tôi một lúc lâu, thấp giọng nói “Sau đó . . . . .” “Anh lợi dụng tôi?” Tôi nhìn hắn, bình tĩnh hỏi “. . . . . .” Hắn không nói gì, Tôi khẽ cắn môi một chút, giơ tay tát hắn một bạt tai Hắn không tránh không né, chịu đựng nhịn xuống . . . . “Biểu tiểu thư. . . . . .” Ngũ hành nhẫn vây lại xung quanh “Chúng ta đi. . . . . .” Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tôi xoay người rời đi “Ngưng Tịch, hắn ta sẽ không bỏ qua cho em. . . . . .” Người phía sau trầm giọng nói Tôi cười lạnh một tiếng, “Không nhọc anh lo lắng. . . . . .” Tôi cùng Truyền Chi thật sự quyết liệt , nhưng điều đó không có nghĩa tôi đương nhiên sẽ lao vào vòng ôm của anh. . . . . . “Ngưng Tịch. . . . . . Em giận cái gì? Giận anh bức em phản bội hắn ta sao?” Người phía sau chưa từ bỏ ý định hỏi Tôi không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước, lúc này, tôi đến xem người đang nằm trên bờ cát – Truyền Việt . . . . . Một người bình thường ngang ngược như vậy, giờ đây lại lặng yên nằm đó, đôi mắt vẫn còn mở to, giống như không cam lòng cứ như vậy rời xa thế gian này. . . . . . Tôi thở dài một hơi, cúi người xuống, khép lại hai mắt cho cậu ấy. . . . . . “Biểu tiểu thư. . . . . .” “Tìm một chỗ, đưa cậu ấy đến an táng tử tế. . . . . .” “Vâng . . . . .” Tôi đứng thẳng dậy, đón nhận cặp mắt âm lệ của Hoàn Tư Dạ, xoay người muốn đi, lại bị hắn chặn ngang giữ chặt “Em làm vậy vì hắn? Hắn có cái gì tốt, đáng để em vì hắn cùng anh trở mặt. . . . . .” “Ít nhất, anh ấy chưa từng lợi dụng tôi.” Tôi hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào hắn “Hôm nay anh đã cho tôi thấy rõ một sự thật, tôi rốt cục hiểu được,vì sao chúng ta luôn thủy hỏa bất dung. Bởi vì, chúng ta là cùng một loại người. . . . . . Vì đạt được mục đích, sẽ không từ thủ đoạn, không tiếc tổn thương bất cứ ai, đây là chuyện anh sẽ làm với tôi. . . . . .” “Ngưng Tịch. . . . . .”Hắn kinh ngạc nhìn tôi Từ trong mắt hắn, tôi thấy hiện lên một gương mặt rất xinh đẹp lại lạnh lùng đến cực điểm. . . . . . Chúng tôi cùng đến từ một nơi, cùng một cách suy nghĩ, Tôi lợi dụng anh ấy để đối phó anh, còn anh, lợi dụng tôi để đả kích anh ấy. . . . . . Đúng vậy, tôi chính là anh, anh chính là tôi, Nơi vô tình vô nghĩa, cũng tạo nên người vô tình vô nghĩa Cho nên, chúng tôi giống nhau Ích kỷ và ác nghiệt. . . . . . Tất cả đều đã định trước như vậy . . . . . Trong bóng đêm u tối, tôi tựa hồ nhìn thấy một đôi tay vô hình đang se dệt khung cửi vận mệnh, dệt nên vận mệnh chết chóc . . . . . Vận mệnh kia chính là loài yêu tinh không thể nắm bắt, tùy tiện xuyên qua sinh mệnh của con người, ác ý chi phối. . . . . . Chúng ta không tin nó có thật, nó lại nhanh nhẹn tìm tới. . . . . . Lúc chúng ta cúi đầu xưng thần trước nó, nó lại cười lớn rời đi. . . . . . Vậy thì vận mệnh của tôi đâu? Do ai đến dệt, lại do ai chi phối? Hạnh phúc. . . . . . Tôi nhìn lòng bàn tay của mình, Lại một lần nữa, nó và tôi lướt qua Hoặc là, nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng tới Tất cả bất quả chỉ là cơn ảo mộng, Như ánh trăng trên biển kia , lấp lánh rực rỡ, hời hợt chải nhẹ. . . . . . Loại hạnh phúc này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về tôi . . . . . Ngẩng đầu nhìn lên trời cao vô tận, mây đen mịt trời cùng tụ lại một nơi Ngày mai, chắc sẽ có một hồi giông bão . . . . . Đã không còn ai, thay tôi che mưa chắn gió , Bỗng nhiên quay đầu, cô độc, không khỏi lặng im thở dài Thì ra, thật sự không có thứ gì là mãi mãi không thay đổi, Yêu cùng hận, bất quả chỉ có một đường ngăn cách. . . . . . Hiên Viên Ngưng Tịch, cô nên tỉnh mộng. . . . . .