Phù Âm, Thời Nhan và Lưu Tư Nguyên nhận được tin tức liền cùng nhau đi, người xem quá đông, bọn họ từ nơi tổ chức thi đấu đi ra đã sắp mười giờ rưỡi rồi, ba người lập tức đi tới nhà hàng mà Thời Việt nhắc, nhà hàng này nằm gần nơi thi đấu, đi qua một con đường là tới. Khung cảnh đặc biệt tốt, phòng bao lầu hai đã được đặt trước, Thời Việt và Lục Thanh Vũ một trước một sau từ lối ra sau hậu đài rời đi, bởi vì không cần lo lắng bị fan hoặc phóng viên phát hiện. Diệp Phong là người cuối cùng tới, hắn vừa đẩy cửa phòng bao số 1, nháy mắt bị cảnh tượng trong phòng dọa cho nhảy dựng. Trừ bỏ Thời Việt và Lục Thanh Vũ hắn quen biết, bốn người khác là người nào? Hai cô gái, một người đàn ông mặc tây trang rất ra dáng, còn có một thiếu niên mặt tròn? Thời Việt chủ động chào hỏi: "Phong Tử, qua đây ngồi." Lục Thanh Vũ không khách khí trào phúng: "Cái ID này của cậu, mỗi lần nghe người khác gọi, đều có cái ảo giác đang mắng người vậy." Diệp Phong ha ha cười, đi qua bắt tay với hai vị đại thần: "Đã lâu không gặp, hôm nay sau lại nhiều người như vậy? Việt thần không giới thiệu một chút sao?" Thời Việt gật đầu, ngữ khí bình thản giới thiệu: "Vị này là Minh thần, sư phụ tôi." Mắt Diệp Phong liền trừng lớn: "Minh thần trong truyền thuyết? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Hắn lập tức đi qua bắt tay với Minh thần, hắn làm chủ bá cũng mới có một năm, gần đây mới nổi tiếng, thời gian tham gia vương giả không tính là quá dài, đối với sư phụ của Thời Việt, đội trưởng trước của Thiên Hoàn, hắn chỉ là nghe tên chứ chưa thấy người, hôm nay lần đầu gặp mặt, tự nhiên tâm tình kích động. Tiêu Minh Hiên mỉm cười, đứng dậy bắt tay: "Phong Tử." Diệp Phong ngại ngùng gãi đầu, đáp: "Cái tên này, hiện tại nghe lại thực sự không dễ nghe a!" Lục Thanh Vũ nhấc mày: "Cậu mới ngày đầu phát hiện sao? Phong Tử?" Diệp Phong tính tình tốt cười nói: "Vũ thần anh đừng cười nhạo tôi nữa. Tôi tên thật là Diệp Phong, mọi người vẫn là gọi tôi Tiểu Diệp hoặc Tiểu Phong đi." Hắn rất thích cười, lại thêm lớn lên đẹp trai, lại thêm sự thân thiết mười phần, dù là lần đầu gặp cũng có thể cùng mọi người vây quanh trò chuyện. Phù Âm vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn, Diệp Phong quan sát thấy ánh mắt của cô bé này, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Thời Việt: "Việt thần, còn ba vị này?" Xem tuổi tác, chắc không phải là trưởng bối giống như Minh thần trong truyền thuyết này. Cũng không phải là chủ bá, chủ thí hay là tuyển thủ, sao lại cùng tới đây hội họp? Thời Việt chủ động giải thích: "Đây là Thời Nhan, em ruột tôi. Phù Âm, là ...!bạn của tôi. Lưu Tư Nguyên là tuyển thủ phụ trợ của chiến đội chúng tôi." Thời Nhan và Lưu Tư Nguyên cùng hắn không quá quen, chỉ đơn giản cười một cái xem như chào hỏi. Đến lượt Phù Âm tự mình giới thiệu: "Chào anh, ID trong game của em là Âm Phù, chính là cái người gần đây cùng anh đánh năm quân đối quyết." Diệp Phong hai mắt sáng lên, lập tức đi qua: "Chào em, em chính là bạn....!gái khụ khụ khụ của Việt ca sao? Là vị chơi Hoa Mộc Lan?" Lời của hắn nữa chừng dừng lại, Thời Việt ngồi xa không nghe rõ, nhưng đôi tai mẫn cảm của Lục Thanh Vũ lại nghe đến rõ ràng, cả khuôn mặt lộ ra nụ cười càng thêm thâm ý, trong lòng cân nhắc, Việt thần có phải nên trực tiếp ăn ớt rồi? Vừa hay có thể mượn phòng trực tiếp của Phong Tử có hơn trăm vạn fan, đến lúc đó nên chọn một hủ ớt Tứ Xuyên hương vị đặc biệt chính tông. Lục Thanh Vũ ấp ủ ý đồ xấu, Thời Việt hoàn toàn không biết bản thân đang bị anh tính kế. Còn Phù Âm, nghe được lời của Diệp Phong cả mặt có chút bỏng rát, lại rất nhanh điều chỉnh vẻ mặt, mỉm cười nói: "Hoa Mộc Lan của em chơi cũng tạm thôi." Diệp Phong ngồi bên cạnh cô, khen ngợi: "Mỹ nữ em đừng khiêm tốn, anh cảm thấy Hoa Mộc Lan của em rất lợi hại." Thấy thần sắc lãnh đạm của Thời Việt, Phù Âm lại không có biểu tình đặc biệt gì, hắn vẫn cảm thấy bản thân không nên loạn gọi tên cô, liền lễ phép gọi một tiếng mỹ nữ. Người đã tới đủ, phục vụ rất nhanh đưa thức ăn khuya lên. Vốn bữa ăn khuya thường là các loại xiêng nướng, kết quả thức ăn được mang lên lại là từng đĩa bánh ngọt kiểu Quảng tinh xảo, có sủi cảo tôm óng ánh long lanh, bánh bao gạch cua thơm phưng phức, chè đậu đỏ, váng sữa, còn có các loại bánh khoai môn nhỏ, bánh đậu xanh nhỏ. Thời Việt nói: "Thanh Vũ không thích ăn xiêng nướng khẩu vị nặng, vậy nên mới chọn nhà hàng này, mọi người cứ thoải mái ăn đi." Thời Nhan tích cực hỏi thêm: "Ca, anh với sư phụ đã hẹn trước rồi sao?" Lục Thanh Vũ giải thích: "Trước đó là anh cùng Việt ca hẹn đi ăn khuya, dù sao trận thường quy cũng kết thúc, đêm nay thắng hay thua, đều sẽ ra đây ăn uống trò chuyện. Sau đó biết được mọi người đều tới xem trận đấu, dứt khoát mời mọi người qua tụ họp." Thời Nhan nhìn anh, ánh mắt mang theo vài tia bái phục: "Hôm nay trận đấu thắng rất đẹp!" Lục Thanh Vũ mỉm cười, nhìn cô: "Phải không? Có phải cảm thấy sư phụ quét ngang toàn trường tiêu sái vô địch? Có phải được làm đồ đệ của sư phụ đặc biệt kiêu ngạo?" Thời Nhan: "................." Thời Việt nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Giữ chút mặt mũi." Lục Thanh Vũ híp mắt cười: "Đều là người quen, cần mặt mũi làm gì? Lẽ nào cậu không cảm thấy tớ lợi hại?" Thời Việt nhíu đầu mày, lười để ý tới tên cuồng tự luyến này, quay đầu nhìn Diệp Phong hỏi: "Trước đó việc tôi nói với cậu, cậu xem xét thế nào rồi?" Diệp Phong vừa rồi còn đang cười nghe Lục Thanh Vũ khoe mẽ, Thời Việt vừa hỏi, hắn bèn thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi xác thực có ý muốn làm tuyển thủ, nhưng mà, trước đó, tôi vẫn muốn tìm hiểu một chút tình huống của chiến đội Việt ca." Thời Việt gật đầu: "Hôm nay hẹn cậu ra đây, vừa lúc giới thiệu kỹ càng cho cậu." Anh nhìn Tiêu Minh Hiên đáp, "Chiến đội của chúng tôi tên là AIM chiến đội mục tiêu, căn cứ đặt tại Thượng Hải, mục tiêu của chúng tôi chính là lấy được giải quán quân đỉnh cấp của KPL, sư phụ của tôi Minh thần là nhà đầu tư kiêm huấn luyện viên của chiến đội, tôi là đội trưởng, trước mắt, có Thanh Vũ cũng tham gia chiến đội, Tiểu Nguyên là chuyên môn phụ trợ quen biết trong game, vinh diệu trên 90 sao, cậu ấy vốn muốn tới câu lạc bộ Long Tộc làm thực tập sinh, nửa đường bị chúng tôi cướp mất, tham gia vào chiến đội chúng tôi." Diệp Phong càng nghe càng chấn kinh. Minh thần là một tiền bối tạo ra đội hình trọng tâm đánh dã trong truyền thuyết, Thời Việt chính là đồ đệ của anh, tuy rằng anh không có kinh nghiệm làm huấn luyện viên, nhưng chiến đội Thiên Hoàn có thể từ một chiến đội mới biến thành chiến đội có khả năng đạt giải quán quân, chính là nhờ một tay anh mang đến, hiểu biết về chiến thuật của anh rất mạnh. Thực lực của Thời Việt tự nhiên không cần nói nhiều, tuyển thủ đánh dã nhất lưu của liên minh, đánh ra vô số trận kinh điển, chẳng sợ trên mạng đối với thực lực của anh có hoài nghi, nhưng Diệp Phong lại cảm thấy mấy người mới kia của Thiên Hoàn so với anh chỉ là kẻ kém gặp người tài, địa vị của Việt thần vẫn còn bày ra đó, đánh dã của các chiến đội lớn sẽ không nhất định sợ người mới đó, nhưng nhất định sẽ kiêng dè Thời Việt. Lại thêm Lục Thanh Vũ, cái vị tuyển thủ nhất lưu trung đơn luôn phải đấu đá trong khu bảo cấp, thực lực bản than có thể xếp trong top ba nhóm tuyển thủ pháp sư của liên minh, rất nhiều câu lạc bộ đã sớm muốn có được anh ấy, không ngờ anh ấy lại có thể nhảy qua cùng Thời Việt tạo đội. Lưu Tư Nguyên tên nhóc này lớn lên rất đáng yêu nhưng Diệp Phong chưa từng tiếp xúc qua, đã là câu lạc bộ Long Tộc nhìn trúng, vậy thực lực và thiên phú chắc chắn không kém. Một đội ngũ như vậy, chính xác có đủ tinh anh, trung đơn và đánh dã trình độ nhất lưu, đồng đội khác chỉ cần ý thức không kém, có hai người dẫn nhịp, vậy tỉ lệ thắng chắc chắn sẽ không thấp, đặt mục tiêu quán quân chẳng hề nằm mơ nói mộng. Diệp Phong vốn cho rằng trong đội chỉ có một vị đại thần là Thời Việt, không ngờ đến Lục Thanh Vũ cũng gia nhập! Nếu như vậy tỉ lệ có thể đạt được giải quán quân càng tăng cao, lại thêm xạ thủ quốc phục nhất lưu như hắn tham gia, vậy thực lực của chiến đội này chính là tương đối đáng sợ nha! Nghĩ đến điểm này, tâm tình của Diệp Phong càng thêm kích động. Làm một chủ bá, đánh hơn một năm trận thủy hưu giải trí, hắn đã rất lâu không có cảm giác tim đập nhanh như vậy, cảm giác nhiệt huyết dân trào, hắn xác thực có ý muốn lấy được giải quán quân lại tiếp tục làm chủ bá, nhưng nếu như thực lực của chiến đội Thời Việt quả kém, hắn mới không lãng phí thời gian tham gia. Nhưng hiện tại xem ra, Thời Việt không hề khoác lác. Đội ngũ này xác thực có tiềm lực lấy được giải quán quân! Nhạy bén quan sát thấy thần sắc Diệp Phong thay đổi, Lục Thanh Vũ mỉm cười nói: "Thế nào? Có muốn nhập hội không?" Thời Việt đáp: "Vấn đề lương thưởng không cần lo lắng sẽ bạc đãi cậu." Phù Âm theo sau nói: "Cơ hội cùng đồng đội giúp sức lấy được giải chỉ có một lần, nếu như bỏ lỡ sẽ rất khó gặp được lần thứ hai. Nhưng là một chủ bá, anh có thể sau khi xuất ngũ lại tiếp tục làm, hơn nữa có rất nhiều đại thần vừa đấu giải vừa trực tiếp, anh cũng giống như bọn họ, thời gian nghỉ ngơi sau những ngày huấn luyện có thể làm chủ bá, hoàn toàn không ảnh hưởng." Có nhiều đại thần trước mặt như vậy Lưu Tư Nguyên cũng ngại ngùng mở miệng, chỉ nhìn Diệp Phong cười cười. Diệp Phong bị mọi người thay phiên khích lệ, sớm đã động tâm rồi, hắn nghĩ kỹ càng, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên: "Minh thần, có vấn đề tôi muốn nói trước, tôi cùng đài trực tiếp Cá Voi hợp đồng vẫn chưa hết hạn, nếu muốn ngừng lại, khoảng tiền bôi thường một mình tôi gánh không hết. Vậy nên, liền tính sau khi gia nhập chiến đội, tôi cũng sẽ tiếp tục làm chủ bá trên đài này. Nhưng các câu lạc bộ thường đều sẽ cùng một đài trực tiếp nào đó ký hợp đồng, việc này nên giải quyết thế nào?" Tiêu Minh Hiên sáng tỏ đáp: "Yên tâm, việc này anh sẽ giúp cậu giải quyết. Đài trực tiếp Cá Voi anh có quen một người, cậu cùng bọn họ tiếp tục hợp đồng, qua vài ngày anh sẽ cùng ông chủ bọn họ nói chuyện, sau khi chiến đội chính thức thành lập, các tuyển thủ khác cũng sẽ ký hợp đồng với Cá Voi, cả đội chúng ta sẽ cùng phát sóng trên Cá Voi, cậu cũng có thể cùng đồng đội tạo nhóm đánh thứ hạng." Cách giải quyết như vậy vừa đơn giản vừa hoàn mỹ. Hắn không cần bởi vì tham gia chiến đội mà chuyển nhà, không cần từ bỏ nhân khí và đám fan mà mình đã dày công tích lũy, hắn có thể tiếp tục ở kênh phát sóng cũ, không những vậy, Việt thần, Vũ thần bọn họ cũng toàn bộ đi qua, fan của hai vị đại thần không cần khoe khoang, hai vị chỉ cần mở phát sóng, số người tuyệt đối có thể nhẹ nhàng vượt qua con số trăm vạn. Diệp Phong gật đầu, ánh mắt kiên định: "Được, vậy tôi cũng gia nhập đi!" Tiêu Minh Hiên lập tức mỉm cười, nhẹ bắt tay với hắn: "Hoan nghênh gia nhập chiến đội Mục Tiêu." Thời Việt cũng cùng hắn bắt tay: "Hoan nghênh gia nhập." Lục Thanh Vũ va Lưu Tư Nguyên cũng dùng thân phận đồng đội ôm hắn một cái. Thời Nhan thành thật làm người xem, vì anh trai và sư phụ tìm được thêm đồng đội mà vui vẻ. Phù Âm ngược lại là một bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Thời Việt phát hiện cô đang cúi đầu tựa hồ đang có tâm sự, bèn thấp giọng hỏi: "Sao thế? Có phải là không thoải mái?" Phù Âm ngẩng đầu, cười nói: "Không có, chính là đang nghĩ tới vài việc....!chúc mừng Việt ca, đội ngũ sắp đủ người rồi." Thời Việt cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn cô không khỏi dịu dàng: "Đây vẫn là nhờ có em, Tiểu Nguyên là người em quen, kéo Diệp Phong vào đội, cũng là em giúp anh kiên định dùng biện pháp này." Đối thoại của hai người đều rơi vào tai mọi người, Lục Thanh Vũ lại bắt đầu cân nhắc nên mua cho Thời Việt nhãn hiệu ớt nào, Diệp Phong đang nghĩ khi nào thì có thể gọi Phù Âm hai tiếng chị dâu, Lưu Tư Nguyên lờ mờ đơn thuần không phát hiện ra vấn đề, ánh mắt Thời Nhan vẫn từ đầu luôn dính trên người Lục Thanh Vũ. Tiêu Minh Hiên cười mà không nói--- Nhóc đồ đệ cao lãnh nhà mình, mỗi lần gặp Phù Âm đều trở nên dịu dàng, làm một người sư phụ như anh trong mắt cũng hiện vẻ vui mừng. Nhưng mà, tên nhóc này tựa hồ vẫn chưa thông suốt, sau này có cơ hội thích hợp nên chỉ điểm hai câu, một cô gái tốt như vậy, đã gặp thì nên quý trọng. Mọi người đều có tâm tư riêng, tùy tiện ăn vài miếng bánh ngọt, chủ yếu tụ tập cùng nói chuyện. Vài người đàn ông bắt đầu nói về việc của liên mình, bao gồm phân tổ trước mắt của trận lập hâu, năm nay ai có khả năng giành giải quán quân, chiến thuật của chiến đội nào xuất sắc, vân vân.. các loại chủ đề nói căn bản không hết. Thời Nhan chỉ lo ăn, Phù Âm lại một bên yên tĩnh lắng nghe, cũng rất lễ phép không chen ngang. *** Sau khi ăn xong bữa cơm, Lục Thanh Vũ và Diệp Phong gọi một chiếc xe cùng về khách sạn, nhà Lưu Tư Nguyên nằm gần đó, trực tiếp đi bộ về thuận tiện tiêu thực. Thời Việt đi lấy xe, nói sẽ chở sư phụ cùng với hai cô bé ở khá xa về. Thời Nhan đi nhà vệ sinh một chuyến, sảnh lớn chỉ còn lại Phù Âm và Tiêu Minh Hiên. Phù Âm thấy bên cạnh không còn người, mới đi tới trước mặt Minh thần, lễ phép nói: "Minh thần, em có vài việc muốn cùng anh nói, anh có thể giúp em giữ bí mật được không?" Tiêu Minh Hiên có chút nghi hoặc nhìn cô: "Nói đi." Phù Âm: "Em cũng muốn gia nhập chiến đội Mục Tiêu." Tiêu Minh Hiên: "............" Anh còn cho rằng cô bé này tới bộc lộ bản thân yêu thích Thời Việt, muốn sư phụ như anh giúp làm gián điệp các loại, Phù Âm chắc chắn thích Thời Việt, cái tâm tư nhỏ này của mấy cô bé anh đã sớm nhìn ra. Chỉ không ngờ, cô vừa lên tiếng liền là một câu khiến anh kinh sợ. Thấy cả người Tiêu Minh Hiên cứng đờ, Phù Âm không khỏi cười lên, nói: "Rất chấn động sao?" Tiêu Minh Hiên hồi thần, ho nhẹ một tiếng, sờ mũi đáp: "Liên minh không có nữ tuyển thủ." Phù Âm đáp: "Nhưng liên minh cũng không có nói, không thể tiếp nhận nữ tuyển thủ, đúng không?" Đúng là như vậy, quy định của liên minh không hề có việc con gái không thể đánh chức nghiệp, chỉ là phần lớn chủ lực các chiến đội đều là nam, con gái rất ít người có thể chịu được sự khổ cực này. Đối diện với con người nghiêm túc sáng lạng của Phù Âm, Tiêu Minh Hiên phát hiện cô tựa hồ không phải đang nói đùa, thần sắc cũng không khỏi nghiêm túc hơn, thành khẩn khuyên nhủ: "Tiểu Âm, anh biết em thích A Việt, nhưng mà, em không cần vì cậu ấy mà chạy đi làm cái gì tuyển thủ. Anh nói thật, thứ nhất, trình độ trước mắt của em vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp. Thứ hai, tuyển thủ chuyên nghiệp so với em nghĩ cực khổ hơn nhiều, một cô gái như em, không cần phải cùng một đám đàn ông như tụi anh chịu khổ. Em nếu như muốn theo đuổi Thời Việt cách có rất nhiều, nhưng đừng chọn cái biện pháp lấy lòng cực khổ như vậy." Thời Việt là đồ đệ do một tay anh bồi dưỡng, anh đối với Thời Việt đặc biệt hiểu biết. Cái tên nhóc này bình thường rất lạnh nhạt, đối với tất cả con gái đều không có hứng thú, ở trong mắt Thời Việt trận đấu so với bất cứ việc gì đều quan trọng hơn, nhưng Thời Việt đối với Phù Âm lại rất đặc biệt, cậu ấy nguyện ý bồi Phù Âm đánh trận phối hợp thủy hưu, nguyện ý dạy Phù Âm học, Tiêu Minh Hiên nhìn ra, đồ đệ đối với Phù Âm khẳng định cũng có cảm giác, chỉ là tên nhóc này đối với tình cảm có chút ngốc, vẫn chưa ý thức được. Anh rất muốn nhìn thấy Thời Việt và Phù Âm ở bên nhau. Vậy nên, anh đối với Phù Âm nói những lời này cũng là dùng thân phận trưởng bối chân thành khuyên bảo, anh không hi vọng Phù Âm bị tình cảm chi phối, làm ra những chuyện xúc động. Tuy nhiên, ánh mắt của Phù Âm lại rất kiên định, cô nhìn Tiêu Minh Hiên, từng câu từng chữ nói: "Không sai, là em thích Việt ca, nhưng em muốn làm tuyển thủ lại không phải vì anh ấy. Em không phải là loại con gái vì một người đàn ông mà đánh mất cái tôi của chính mình. Em muốn làm tuyển thủ, chỉ là bởi vì, em thích game, em muốn được đánh trận đấu cấp cao, em muốn được thể nghiệm cảm giác nhiệt huyết trong từng trận đấu, em muốn cùng đồng đội kề vai sát cánh--- đây là cách nghĩ của mình em, không hề liên quan đến việc em có thích Thời Việt hay không." Tiêu Minh Hiên hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ đáp lại như thế, nhất thời bị sự bình tĩnh và tự tin của cô làm chấn động. Phù Âm nói tiếp: "Anh nói đến hai vấn đề em đã sớm nghĩ kỹ, điểm thứ nhất, trình độ hiện tại của em không đạt đủ tiêu chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà, một tháng trước đây em chỉ mới là người mới, em tự dựa vào bản thân đánh lên vương giả. Anh cũng khen em đối với trò chơi rất có linh khí, em sẽ tiếp tục nỗ lực đạt được yêu cầu của chiến đội các anh. Điểm thứ hai, chịu khổ, em không hề sợ. Em từ nhỏ đã luyện đàn tranh cổ, từng luyện đến mười đầu ngón tay đổ máu, em cũng chưa từng từ bỏ." Tiêu Minh Hiên: "..........." Thực sự nhìn không ra, một cô bé có bề ngoài văn nhã, nội tâm lại như vậy cường hãn. Thời Việt chắc sẽ rất nhanh lái xe ra tới, Phù Âm bèn nói lời cuối cùng: "Minh thần, em là nghiêm túc xin gia nhập chiến đội của các anh. Có thể cho em thời gian nửa tháng? Trước khi mùa giải này hoàn toàn kết thúc, nếu như em đạt đủ yêu cầu của anh, nắm được toàn bộ tướng chiến sĩ, đem Hoa Mộc Lan nâng tới quốc phục, đến lúc đó, chiến đội của anh chừa lại một vị trí cho em, có thể không?" Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, Tiêu Minh Hiên nhất thời không thể nói ra lời từ chối. Lúc lâu sau, anh mới than nhẹ một hơi: "Em đã kiên định như vậy, anh có thể cho em một cơ hội. Nhưng mà Phù Âm, ẽm phải nghĩ thật kỹ, một khi gia nhập đội ngũ của tụi anh, anh với thân phận là huẩn luyện viên trưởng, sẽ không vì em là con gái mà đối với em hạ thủ lưu tình. Anh sẽ yêu cầu đối với em, nghiêm khắc giống như những tuyển thủ nam khác." Phù Âm trịnh trọng gật đầu: "Điểm này em đương nhiên biết, anh có thể không cần cố kỵ em là con gái, hãy đối xử bình đẳng với em." Biểu tình nghiêm túc của cô bé, làm khóe miệng Tiêu Minh Hiên không khỏi nâng lên. Thời Việt rốt cuộc là cái vận c*t chó gì, có thể được một cô bé như vậy ngưỡng mộ? Một cô bé ưu tú như vậy, thực sự là đốt đèn cũng khó tìm được. Thời Việt cái tên ngốc này lại không biết chủ động một chút, thực sự làm người bên cạnh phải thay tên nhóc này lo lắng. Tiêu Minh Hiên mỉm cười nhìn Phù Âm, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa: "Được. Vậy anh liền đợi em đạt đủ yêu cầu của anh. Anh cũng rất mong chờ chiến đội của bọn anh có một vị nữ tuyển thủ, đến lúc đó làm mù mắt chó của cả liên minh." Phù Âm bị lời nói của anh chọc cười, đáp: "Em sẽ cố gắng." Cô ngừng một chút, lại bổ sung: "Việc này, có thể trước đừng nói với Việt ca? Em muốn, đợi em có thực lực làm đồng đội của anh ấy, lại tự mình nói với anh ấy." Tiêu Minh Hiên cười ra tiếng nói: "Đã biết, anh sẽ thay em giữ bí mật." Sau đó anh lại tiến gần một bước, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Ngoài ra, em muốn bất cứ tư liệu gì của Thời Việt, cứ đến tìm anh, sư phụ đứng về phía em." Có một nàng dâu đồ đệ như vậy, anh thực sự thích chết đi được. Tên nhóc Thời Việt cao lãnh kia, liền giao cho Phù Âm thắng thắn lưu loát xử lý. Hai người trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thanh âm nghi hoặc sau lưng truyền đến: "Sư phụ, hai người đang nói cái gì vậy?" Tiêu Minh Hiên: "Không có gì." Phù Âm: "Không có gì." Hai người ăn ý cùng trả lời, sau đó nhìn nhau cười, tự biết mà giữ bí mật. Thời Việt cả mặt đều là vẻ vi diệu, nhẹ nhíu đầu mày, nói: "Đi thôi, em lái xe chở mọi người về." Trên đường, Thời Việt mắt không chuyển tập trung lái xe, Tiêu Minh Hiên cả quả đường đều bảo trì vẻ mặt vui vẻ của trưởng bối, Thời Nhan ngã đầu về sau ngủ gật, Phù Âm kế bên thần sắc bình tĩnh. Ngoài cửa là ánh đèn rực rỡ của thành phố phồn hoa, ánh đèn như có như không chiếu lên khuôn mặt ôn hòa của cô, Phù Âm nhìn cảnh đêm ngoài cửa, nhẹ nắm chặt tay, lòng tin càng thêm kiên định. Nửa tháng sau, là kỳ hạn cuối cùng cô đặt cho bản thân. Cô nhất định sẽ làm được. ~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~