Hôm nay là thứ bảy, Thời Việt liền theo chiến đội Thiên Hoàn tới Thượng Hải. Phù Âm cùng Uống nước nhớ nguồn hẹn thứ bảy ăn cơm, trước hỏi thăm: "Còn hai người bạn nữa, có thể không?" Đối phương hoàn toàn không thể ý: "Có thể nha! Âm tý muốn xem mèo của em không? Em đem bọn chúng theo." Phù Âm mấy ngày nay đều lướt vòng bạn bè xem hình của ba con mèo, sớm là muốn tận mắt nhìn bọn chúng, thấy lời này lập tức trả lời: "Qúa tốt rồi! Cậu mang mấy con qua?" Uống nước nhớ nguồn: "Ba con đều mang đi." Phù Âm tuy rằng rất muốn nhìn toàn bộ, nhưng một lần mang ba con thì quá bất tiện, kết quả cô vẫn chưa nói ra nghi hoặc, đối phương đã chủ động giải thích: "Em có xe đẩy nhỏ, lúc ra cửa có thể một lần mang theo cả ba, rất tiện lợi." Phù Âm: "............" Cậu so với việc nuôi con không kém rồi! Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng món Thượng Hải, vừa lúc chính là nhà hàng Thời Nhan lần đầu mới Phù Âm tới đây ăn, hoàn cảnh tương đối an tĩnh, thuận tiện để bàn việc. Bởi vì hôm nay Tiêu Minh Hiên phải đi máy bay tới đây, Thời Việt bèn lái xe tới sân bay đón sư phụ, Phù Âm và Thời Nhan cùng nhau bắt xe tới nhà hàng. Hai người trước gọi món, đang nói chuyện, liền nghe phục vụ dẫn theo một người tới: "Phòng bao do Phù tiểu thư đặt ở bên này, mời vào." Cửa bị đẩy ra, một thiếu niên xuất hiện trước mặt hai người. Cậu cao tầm một mét bảy, cùng Thời Nhan ngang nhau, Phù Âm nếu như mang cao gót có thể sẽ cao hơn cậu một chút. Trên mặt cậu có chút vẻ trẻ con, đôi mắt đặc biệt to, trong rất đáng yêu. Càng làm Phù Âm phấn khích là, cậu quả thực mang theo ba con mèo tới---- mèo được đặt trong xe đẩy trẻ em, dùng dây kéo đi, ba con mèo cùng kêu meo meo, tựa hồ đang cãi nhau, cậu cào tôi một cái, tôi lại cào cậu một cái, Phù Âm nhìn đến tim đều nở hoa. Thời Nhan kích động đứng dậy nói: "Cậu chính là Uống nước nhớ nguồn sao! Chào cậu, chị là Nhan tỷ đây." Phù Âm giơ tay ra: "Chào cậu, chị là Âm Phù, tên thật là Phù Âm." Thiếu niên có chút ngại ngùng gãi đầu, cùng hai người chào hỏi: "Hai vị tỷ tỷ đều là đại mỹ nhân!" Phù Âm cười nhẹ nói: "Tiểu Nguyên thật biết nói chuyện. Trước ngồi xuống đi, còn hai người bạn đang trên đường tới đây." Thiếu niên ngồi xuống, Phù Âm liền bắt đầu chơi đùa với mèo của cậu. Một con trắng, một con đen, còn một con vằn trắng đen, phân biệt gọi là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và Lấm Tấm. Ba con mèo tựa hồ rất thích Phù Âm, cô đưa tay ra, ba còn đều dùng đầu ủi vào lòng bàn tay cô, cảm giác mềm mềm, làm Phù Âm thích chết đi được, dứt khoát ôm lên nghịch. Hai con còn lại ganh tỵ meo meo kêu, Phù Âm đưa tay ra, đem bọn chúng ôm lên chân, cười nói: "Mèo cậu nuôi đặc biệt ngoan." Thiếu niên nói: "Bọn chúng lúc ở nhà lại không ngoan, thường một con đuổi một con chạy loạn khắp nơi, nhà em bị phá thành một bãi rác, em thực rất đau đầu đây." Đang nói chuyện, sau lưng lại truyền đến giọng nói của phục vụ, theo sau đó, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra. Thời Việt và Tiêu Minh Hiên cùng nhau tiến vào. Phù Âm lập tức thả mèo xuống, đứng lên: "Việt ca, Minh thần." Thời Nhan cũng nhiệt tình chào hỏi: "Minh thần, nhiều năm không gặp, thật là nhận không ra nha!" Tiêu Minh Hiên cười đùa: "Từ anh đẹp trai trở thành ông chú đẹp trai đúng không?" Thời Nhan tán đồng gật đầu: "Không sai, thành thục hơn nhiều!" Mà lúc này, thiếu niên lại im như chim cút, hoàn toàn cương cứng giống như một pho tượng điêu khắc. Tiêu Minh Hiên đi qua chủ động đưa tay ra: "Chào cậu, anh là Minh Thiên, trước đó ở trong game có liên lạc với em. Vị này chắc em cũng biết, Việt thần của Thiên Hoàn." Thiếu niên: "........." Trước đó Minh thần ở trong game liên lạc với cậu, xác thực có nói là "Có cơ hội gặp mặt" các loại. Nhưng cậu không ngờ, Minh thần hôm qua vừa nói xong câu đó, hôm nay liền đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn dẫn theo đồ đệ Việt thần. Minh thần sớm đã xuất ngũ, nhưng Việt thần trước mắt vẫn là ngôi sao trong giới liên minh! Đối với ánh mắt chết đứng của cậu, Tiêu Minh Hiên cười nhẹ nghĩ, ngữ khí ôn hòa nói: "Bị dọa rồi? Là anh bảo Tiểu Âm đừng nói cho cậu, anh sợ cậu biết được, lại không dám tới đây cùng bọn anh ăn cơm." Thiếu niên lúc này mới hồi thần, mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ lên, cậu nhanh chóng giơ tay ra bắt tay với Tiêu Minh Hiên, nói: "Minh thần chào anh, em thực sự là quá bất ngờ, anh chính là thần tượng lúc nhỏ của em, đúng rồi, em tên là Lưu Tư Nguyên, mọi người gọi em là Tiểu Nguyên là được." Sau đó, cậu lại muốn bắt tay cùng với Thời Việt, lại phát hiện Việt thần chỉ gật đầu chào hỏi, tựa hồ không tính cùng cậu bắt tay, cậu nhanh chóng thu tay về. Tiêu Minh Hiên và Thời Việt đến bên bàn ngồi xuống, Thời Việt nhìn đến mèo ở trong lòng Phù Âm, hỏi: "Ba con mèo ở đâu ra vậy?" Phù Âm cười nhẹ nói: "Là của Tiểu Nguyên." Thời Việt hỏi: "Em rất thích mèo sao?" Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy, rất đáng yêu, sờ còn rất mềm mại. Việt ca anh cũng sờ thử đi?" Thời Việt giơ tay ra, nhẹ điểm đầu mèo con trong lòng Phù Âm, nghe thấy một con kêu "meo" một tiếng, ánh mắt của anh không khỏi trở nên ôn hòa hơn. Mèo rất đáng yêu, ngoan ngoãn mà nằm trong lòng cô, hình ảnh này tựa hồ có loại ấm áp và tốt đẹp kỳ quái, làm tâm anh có chút mềm mại không tên. Vừa lúc đồ ăn được đưa lên, Thời Nhan bèn nhiệt tình mời mọi người mở tiệc. Mọi người đều đang đói, lúc ăn cơm cũng không tiện trò chuyện, đến khi ăn no, Tiêu Minh Hiên mới chủ động mở miệng: "Tiểu Nguyên, chuyện anh nói với cậu trước đó, cậu suy xét như thế nào?" Lưu Tư Nguyên gãi đầu, nói: "Minh thần, em nói thật với anh, mời em đến thanh huấn doanh huấn luyện, là câu lạc bộ Long Tộc." Tiêu Minh Hiên và Thời Nhan hai mắt nhìn nhau. Long Tộc là liên minh truyền thống cường đội, trình độ của rất nhiều người mới trong thanh huấn doanh thậm chí có thể so với chủ lực của một vài chiến đội. Câu lạc bộ của bọn họ có vài người có khả năng thăm dò cực tốt, chuyên môn ở trong game tìm được nhân tài thiên phú, sau đó ký hợp đồng với câu lạc bộ huấn luyện. Lưu Tư Nguyên ở khu cũ bảng xếp hạng vinh diệu đạt tới 90 sao, xếp hạng rất cao, lại thêm hố tướng sĩ của cậu tương đối sâu, đặc biệt biết chơi nhiều phụ trợ, nhân tài như vậy, khẳng định có không ít câu lạc bộ liên hệ, mà Lưu Tư Nguyên cuối cùng chọn ra Long Tộc, hiển nhiên cũng là bởi vì Long Tộc không kể thực lực hay là danh tiếng, ở trong liên minh KPL đều thuộc câu lạc bộ mạnh. Đi đến một câu lạc bộ hào môn làm thực tập sinh, tự nhiên so với chiến đội hạng hai hạng ba tốt hơn nhiều. Thanh huấn doanh của Long Tộc ngày thường an bài huấn luyện phi thường chính quy, có thể học không ít thứ, hơn nữa Long Tộc còn có Nghị ca, Thanh Thiển, Lam Khê các tuyển thủ đại thần nhất lưu, đội viên của thanh huấn doanh ngẫu nhiên sẽ cùng vài đại thần giao lưu một chút, đối với ý thức cũng tăng lên không ít. Tiêu Minh Hiên cười nói: "Câu lạc bộ Long Tộc, xác thực là nơi rất nhiều người mới mơ ước được tiến vào, nhưng mà phụ trợ đại thần Lam Khê của Long Tộc chỉ mới có hai mươi tuổi, là liên minh KPL phụ trợ nhất lưu, cùng chiến đội đánh được ba mùa giải, cùng Lâm Nghị, Thanh Thiển và vài đồng đội khác phối hợp đặc biệt ăn ý. Có cậu ấy ở, cậu đến Long Tộc chỉ có thể ngồi ghế dự bị, hơn nữa còn phải ngồi những hai năm, bốn mùa giải." Lưu Tư Nguyên gật đầu: "Em biết, câu lạc bộ bên đó cũng nói với em như vậy. Bởi vì đại thần Lam Khê tạm thười sẽ không xuất ngũ, nếu em qua đó có thể sẽ an bài cho em vài lần đánh thường quy, trước tiên chậm rãi luyện." Tiêu Minh Hiên đáp: "Cậu nên suy xét đề nghị của anh, gia nhập đội ngũ của bọn anh, giải mùa xuân năm sau cậu liền có thể đánh chủ lực." Sắc mặt của Lưu Tư Nguyên có chút rối rắm, hiển nhiên lo lắng Minh thần kéo cậu vào một chiến đội không chính quy. Tuy nhiên vì mặt ngoài lễ phép mà không nói ra, nhưng lúc cần đưa ra quyết định chính thức cần phải xem xét tiền đồ của chiến đội. Đội ngũ chủ lực của một đội ngũ hạng ba, thực sự không bằng ngồi ghế dự bị của một đội ngũ hạng một, vì vậy cường đội hào môn không quản là quản lý chiến đội hay là huấn luyện an bài đều là bài học đặc biệt chính quy, chiến thuật lối đi phong phú, đội viên tiến bộ cũng nhanh chóng. Mà đi đội ngũ hạng ba, cho dù có đánh chủ lực, kỹ thuật cách đánh cũng không khá hơn được. Nhìn ra được cậu đang rối rắm, Thời Việt rất trực tiếp nói: "Đội ngũ của sư phụ tôi cũng gia nhập, tôi là đội trưởng." Lưu Tư Nguyên ngay lập tức trợn to mắt: "A?" Thời Việt theo sau bổ sung: "Còn có tuyển thủ trung đơn Lục Thanh Vũ, Vũ thần chiến đội GT." Lưu Tư Nguyên lúc này lại há hốc miệng: "A A ?" Phù Âm nhìn biểu tình kinh ngạc của cậu có chút buồn cười, chủ động giải thích: "Tiểu Nguyên, là thế này, Việt ca tình hình ở chiến đội Thiên Hoàn nếu cậu có xem giải đấu cũng biết, anh ấy cùng Thiên Hoàn không hợp nhau, vậy nên sau khi kết thúc hợp đồng, anh ấy sẽ rời khỏi Thiên Hoàn. Vừa lúc Minh thần quay về lập chiến đội, bọn họ sư đồ liên thủ lập ra một đội ngũ mới. Còn về Vũ thần, cũng là hết kỳ hợp đồng tính toán rời đi, anh ấy cũng đã đáp ứng gia nhập đội ngũ của Việt ca và Minh thần." Thời Nhan cũng nói giúp: "Vậy nên Tiểu Nguyên cậu không cần lò lắng chiến đội lừa gạt cậu, đây là chiến đội có thực lực giành giải quán quân đấy!" Lưu Tư Nguyên cả người đều xoay vòng, cậu hoàn toàn không nghĩ đến chiến đội này lại có nhiều người mạnh như vậy. Việt thần, Vũ thần, đây đều là tuyển thủ minh tinh trong top năm người có nhiều fan trong liên minh! Tuy rằng mùa giải này Việt thần gặp phải nhiều chất vấn và hoài nghi, Lục Thanh Vũ bởi vì thành tích của chiến đội GT mà bị mắng là bình hoa, nhưng người thực sự hiểu về trận đấu, chỉ cần phân tích kỹ lưỡng trận đấu của họ, đều biết thực lực của họ chẳng phải như những gì ngoại giới đã nói, ngược lại, hai người này đều là tuyển thủ tuyến một có ý thức cực mạnh. Một chiến đội chỉ cần có trên hai tuyển thủ ý thức cực mạnh, thành tích sẽ không tệ được. Vậy nên, cậu hoàn toàn có lý do tin tưởng, Minh thần nói ra câu "Chúng ta có thực lực quán quân" chẳng phải là đang khoác lác. Tiêu Minh Hiên thấy thiếu niên có chút động tâm, liền nói: "Tiểu Nguyên, anh không chỉ cho em trực tiếp tham gia trận đấu chính thức, còn cho cậu đãi ngộ tài nguyên và tiền thưởng theo tuyển thủ chủ lực. Không cần biết là sự phát triển trong tương lai, hay là đơn giản chỉ là lương thưởng, cậu chọn chúng tôi, đều tốt hơn là chọn làm thực tập sinh của Long Tộc nhiều. Cậu thấy thế nào?" Lời này giống như một đòn giáng xuống, nháy mắt đánh vỡ phòng bị trong lòng Lưu Tư Nguyên. Lưu Tư Nguyên kích động gật đầu nói: "Được, Minh thần, em sẽ gia nhập vào đội ngũ của mọi người!" Có thể làm đồng đội của Việt thần và Vũ thần, cậu cảm thấy mình nằm mơ cũng cười tỉnh! Tiêu Minh Hiên và Thời Việt đối mắt một chút, cũng mỉm cười. Cậu nhóc này cũng thật dễ dỗ... Nhưng mà, lời của Tiêu Minh Hiên cũng là thật lòng. Anh rất nhanh từ trong túi xách tùy thân lấy ra một phần hợp đồng, đưa đến trước mặt Lưu Tư Nguyên: "Đây là hợp đồng chiến đội, cậu có thể xem, nếu không có vấn đề thì liền ký tên gửi lại cho anh. Còn có chứng minh thư, các bản công chứng, cũng gửi hai phần cho anh." Lưu Tư Nguyên xem kỹ hợp đồng, không khỏi nghi hoặc lên tiếng: "Chiến đội mục tiêu AIM?" Tiêu Minh Hiên đáp: "Tên của chiến đội do Thời Việt nghĩ ra. Mỗi người đều có mục tiêu không giống nhau, nhưng chúng ta ở chiến đội này vì một mục đích là giải quán quân." Thực ra, nói về tên đội, vẫn là Thời Việt tối qua đã tạm thời nghĩ ra. Bởi vì Minh thần nói: "Chúng ta muốn kéo cậu ấy vào đội, vạn nhất người ta hỏi chiến đội chúng ta là gì, cũng không thể nói, chúng tôi chưa nghĩ ra đi? Cậu nhanh nghĩ một cái tên đi." Thời Việt suy ngẫm kỹ vài lần, mới nói: "Đặt chiến đội mục tiêu thì như thế nào? Mỗi người đều có mục tiêu, mục tiêu của em là quán quân, mục tiêu của sư phụ là huấn luyện viên của đội quán quân." Tiêu Minh Hiên ngẫm một chút, cảm thấy tên chiến đội đơn giản độc đáo lại dễ nhớ, bèn dứt khoát đáp ứng: "Có thể, vậy gọi là chiến đội mục tiêu đi, đến lúc đó, ID phía trước tên đội viên của chúng ta lại thêm cụm AIM, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, là giải quán quân." Hai người nhanh chóng quyết định tên đội, Tiêu Minh Hiên vẫn ấn theo hợp đồng của câu lạc bộ khác mô phỏng sửa thành một phần hợp đồng mới. Vậy nên ở trong mắt Lưu Tư Nguyên, chiến đội này đặc biệt đáng tin cậy, tên đội và hợp đồng đều có rồi, địa chỉ của chiến đội cũng định ra, Minh thần và Việt thần thực sự nhìn xa trông rộng! Lưu Tư Nguyên hoàn toàn không nghĩ rằng, thực sự, chiến đội này chỉ mới lập một phần, mà một phần này còn là tối qua gấp rút làm ra. Chiến đội trước mắt cũng chỉ có Thời Việt và Lục Thanh Vũ hai người, cậu chính là đội viên thứ ba trong đội. *** Bởi vì Lưu Tư Nguyên đồng ý gia nhập, Thời Việt tìm được một đồng đội phụ trợ đặc biệt biết xuất lực, bữa ăn này anh liền dùng thân phận đội trưởng chủ động trả tiền. Bữa trưa kết thúc, Thời Việt quay lại hiện trường giải đấu, Tiêu Minh Hiên cũng theo anh qua xem trận đấu buổi chiều. Thời Việt như cũ không ra sân, hai người mới của chiến đội Thiên Hoàn biểu hiện không tệ, lấy được 2:0. Sau khi trận đấu kết thúc, Trần Tinh Hải đánh dã lấy được MVP tiếp nhận phỏng vấn, được MC khen vài câu, cậu ta liền kích động đến lâng lâng, không hề có một chút khiêm tốn của người mới. Không ít người cảm thấy cậu ta quá phô trương, nhưng cũng fan đặc biệt thích nhuệ khí của một người mới. Weibo chính thức của câu lạc bộ Thiên Hoàn cũng nâng cậu ta, Trần Tinh Hải gần đây cũng được nhiều người để ý, fan weibo cũng bắt đầu tăng từ ba đơn vị lên sáu đơn vị trong một tuần--- đương nhiên không bài trừ việc câu lạc bộ giúp mua fans. Trận đấu thứ hai vẫn chưa bắt đầu, nên Tiêu Minh Hiên đi tới hậu đài gặp vài người bạn cũ. Anh dù sao cũng là tiền bối trong giới, đa phần các tuyển thủ cũng đối với anh tôn trọng. Lục Thanh Vũ nhìn thấy anh cũng đặc biệt cung kính, chủ động chào hỏi: "Minh thần, đã lâu không gặp!" Tiêu Minh Hiên cười nhẹ đáp: "Tiểu Lục, ngày khác mời cậu ăn cơm." Lục Thanh Vũ nói: "Phải là em mời Minh thần mới đúng." Từ bên ngoài mà nhìn chỉ thấy hai người đang khách khí với nhau, không ai nghĩ ra, thực sự lần quay lại này của Tiêu Minh Hiên chính là lập một chiến đội mới, Lục Thanh Vũ cũng đã sớm đồng ý gia nhập. Huấn luyện viên Triệu của Thiên Hoàn thấy anh, cười híp mắt nói: "Minh thần lui ẩn giang hồ đã lâu rồi đi? Cư nhiên cũng tới xem thi đấu?" Nhìn thấy dáng vẻ cười nheo mắt của đối phương, Tiêu Minh Hiên nhàn nhạt nói: "Tuy rằng tôi lui ẩn giang hồ đã lâu, nhưng trận đấu của liên minh tôi vẫn luôn quan tâm." Ý tứ chính là, ông bắt nạt đồ đệ của tôi, tôi vẫn là để trong mắt. Đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, khóe miệng của huấn luyện viên Triệu hơi cương cứng, nhưng rất nhanh lại haha đáp: "Minh thần vẫn là còn niềm đam mê với game, xuất ngũ vẫn còn quan tâm đến giải dấu, có thời gian cùng nhau đánh mấy trận thủy hữu đi." Tiêu Minh Hiên mỉm cười gật đầu: "Được." Trong lòng lại nghĩ, đánh trận thủy hữu làm gì? Đợi tôi quay lại vẻ mặt ông là được. Sự xuất hiện của Minh thần ở hậu đài thu hút một trận náo động, sức ảnh hưởng của anh đối với liên minh chuyên nghiệp là không thể khinh thường, có không ít người mới chạy lại tìm anh ký tên, Tiêu Minh Hiên cũng rất khách khí ký tên, đến khi kết thúc trận đấu cuối cùng, anh mới lặng lẽ từ cửa hậu đài rời đi. Triệu Chí Thành nhìn bóng lưng của anh chau mày: "Cậu ta tới đây làm gì? Là thị uy với tôi sao?" Trần Tinh Hải cười: "Huấn luyện viên, thầy đừng nghĩ nhiều, em thấy anh ta là rảnh rỗi nên mới tới xem giải đấu, anh ta rời khỏi giới game thủ cũng hai năm hơn rồi, sớm đã hết thời, không cần phải để ý." Triệu Chí Thành thở nhẹ một hơi, vỗ vai Tiểu Trần: "Cậu hai tuần này biểu hiện rất tốt, không hổ là tuyển thủ tôi nhìn trúng. So với Thời Việt, thiên phú của cậu cao hơn nhiều, cậu ta hiện tại đã quen ngồi ghế dự bị, đợi đến một ngày, cậu sẽ thay thế được vị trí của cậu ta, biến đành đánh dã nhất lưu của liên minh, tiếp tục cố gắng đi." Trần Tinh Hải phấn khích gật đầu: "Em đã biết, em nhất định sẽ cố gắng!" Đối thoại của hai người, bị đôi tai mẫn cảm của Lục Thanh Vũ nghe được, anh cười nhẹ, không nói gì cả. *** Hôm nay, Tiêu Minh Hiên lại mở một bữa tiệc, gọi Thời Việt, Lục Thanh Vũ còn có Lưu Tư Nguyên qua. Lưu Tư Nguyên đã muốn gia nhập đội ngũ, lần này đi đến thuận tiện ký hợp đồng còn đưa chứng minh thư và bản công chứng giao cho Tiêu Minh Hiên. Hôm qua gặp được Thời Việt, cậu đã kích động đến choáng váng, hôm nay lại được gặp Vũ thần, cậu kích động đến hai mắt đều sáng lên. Lục Thanh Vũ từ chỗ Thời Việt biết được lai lịch của cậu, trong lòng cũng rất thích người đồng đội mới này. Buổi tối hôm đó, Lục Thanh Vũ, Thời Việt và Lưu Tư Nguyên cùng nhau đánh trận thứ hạng tổ đội, cũng định hiểu biết một chút sở thích và phong cách của đồng đội. Đánh dã của Thời Việt có tính công chiếm rất mạnh, hơn nữa cảm giác tiết tấu đánh dã của anh rất tuyệt, luôn có thể bắt chuẩn thời cơ giúp đồng đội tạo ra ưu thế; trung đơn của Lục Thanh Vũ cách đánh linh hoạt đa dạng, đặc biệt sở trường trung đơn xuất sắc, như Gia Cát Lượng, Điều Thuyền những loại hình trung đơn có thể di chuyển nhiều nơi, chỉ cần phát triển tốt, cho anh một đấu hai, một đấu ba đều không khó; phụ trợ của Lưu Tư Nguyên đặc biệt toàn diện, phụ trợ nhiều thịt ở phía sau bảo hộ, phụ trợ khống chế chủ động mở đoàn, phụ trợ linh hoạt có thể cùng du tẩu, có thể tùy thời theo chiến thuật của đồng đội mà chọn ra tướng sĩ. Trung dã phụ liên động, ba người phối hợp du tẩu đến dã khu bắt người, đối diện trực tiếp bị đánh tới cả mặt hoang mang. Đăng cấp trong vương giả vinh diệu, tổ đội ba người thường sẽ phối hợp với tổ đội ba người, vậy nên, nếu ở đẳng cấp vương giả một khi thắng liên tiếp, sẽ đụng phải đội thắng liên tiếp, giống như đội chủ bá, đội tuyển thủ, khả năng đụng xe là rất cao. Nhưng mà, ba người tổ đội, đánh cả một đêm, lại chưa thua lần nào. Tài khoản của Lục Thanh Vũ một hơi lên tới vương giả tối cường, Thời Việt và Lưu Tư Nguyên liền thăng lên vương giả tối cường hơn 30 sao. Đã lâu không được đánh thoải mái như vậy, trong lòng ba người đều có chút kích động. Tuy rằng trận thứ hạng trong game trình độ không thể so sánh được với giải đấu chính thức, nhưng ít nhất, thông qua một đêm phối hợp, bọn họ đều phát hiện khả năng ra lực của đồng đội, không có người sẽ kéo chân, ý thức đều đặc biệt mạnh, cái loại cảm giác này thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngày mai liền ra sân đấu giải chính thức. Trước khi offline, Thời Việt chủ động nói: "Tiểu Nguyên, cậu đối với phụ trợ nắm bắt đã rất toàn diện, tiếp sau đó, cậu có thời gian liền luyện trung đơn với đánh dã, đứng ở nhiều góc độ quan sát vấn đề sẽ giúp cho ý thức của cậu tăng lên rất nhiều. Sau này chúng ta đến giải đấu, nếu trung dã phụ liên động, phối hợp cũng sẽ thuận tay hơn." Việt thần là đang chỉ đạo cho cậu sao? Lưu Tư Nguyên phấn khích suýt nữa ném luôn điện thoại, ngồi trên giường vừa cười ngốc vừa đánh chữ: "Em đã biết Việt thần!" Thời Việt theo sau đó: "Thanh Vũ, chúng ta bình thường có thời gian cũng luyện tổ đội hai người đi. Phong cách đánh dã của tớ cùng với phong cách hiện tại của đồng đội cậu không giống, sự ăn ý giữa chúng ta vẫn chưa đủ." Lục Thanh Vũ đáp: "OK." Thời Việt là một đội trưởng quyết đoán, đã bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện, quá trình tổ đội tựa hồ càng ngày càng thuận lợi. *** Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới giữa tháng mười, trên mạng đã bắt đầu nghênh đón mùa giải mới. Giai đoạn đánh trong nhóm nhỏ trong liên đấu chuyên nghiệp KPL đã hoàn tất, bắt đầu đánh vòng tuần hoàn phía ngoài. Chiến đội Thiên Hoàn trước đó chỉ thua một trận, trước mắt đứng đầu trong nhóm nhỏ. Chiến đội GT chỉ thắng một trận, xếp hạng thứ hai từ dưới đếm lên. Áp lực của Lục Thanh Vũ cực lớn, anh cần phải giữa được chiếc ghế trong liên minh cho GT, đánh vòng ngoài phải lấy được nhiều điểm, nếu lại thua, cuối cùng khẳng định sẽ lại bị rơi vào khu giữ cấp. Vậy nên Thời Việt cũng không kéo anh đi đánh thứ hạng nữ, cho anh chuyên tâm chuẩn bị giải đấu. Lưu Tư Nguyên từ chối ký hợp đồng với Long Tộc, làm cho câu lạc bộ Long Tộc cực kỳ bất mãn. Huấn luyện viên Phó muốn ký hợp đồng với cậu trước đó liền trực tiếp bực dọc: "Cậu một người mới, thực sự không biết điều mà!" Lưu Tư Nguyên đánh một hàng "Xin lỗi" gửi qua, rồi nói tiếp: "Em không phải là cố ý, bởi vì xảy ra một chút thay đổi, không thể lại làm thực tập sinh của câu lạc bộ Long Tộc, thực sự cảm kích sự thưởng thức của mọi người, thực sự xin lỗi!" Long Tộc bên này cho rằng cậu nói "thay đổi" ý là người nhà không đồng ý, cũng không lại để ý tới cậu. Dù sao một người như Lưu Tư Nguyên đều sẽ tự nguyện đầu nhập cho câu lạc bộ Long Tộc, mất chỉ là một tân binh mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến câu lạc bộ. Bọn họ không hề biết rằng, Lưu Tư Nguyên là nửa đường bị Thời Việt lừa đi. Chỉ là kém có một ngày! Lưu Tư Nguyên đã ký xong hợp đồng, tính toán đi tới Long Tộc báo danh, kết quả trong game gặp được Minh thần, lập tức thay đổi chủ ý, trả vé máy bay, tham gia đội ngũ mới. Đây cũng xem là cơ duyên, cậu phải cảm ơn tiểu tỷ tỷ Phù Âm, nếu không có cô, cậu cũng không quen biết Thời Việt và Lục Thanh Vũ, còn được lấy thân phận đồng đội của họ xuất đạo đánh giải đấu. Cuối cùng, Lưu Tư Nguyên có thời gian liền mang mèo đi gặp cô, trong lòng thật sự xem cô như chị gái. Phù Âm và Thời Nhan đối với cậu cũng rất tốt, mỗi lần đều mua đồ ăn ngon cho mèo của cậu, còn mua đồ vặt cho cậu. Ba người đều ở Thượng Hải, rảnh rỗi lại hẹn nhau ăn cơm, quan hệ càng ngày càng tốt. Sự tình tổ đội của Thời Việt, Phù Âm đều nắm rõ, nhưng chuyện của Phù Âm, Thời Việt lại không quá rõ ràng. Từ khi mùa giải mới bắt đầu, Phù Âm mỗi ngày đều đơn bài đánh thứ hạng, cũng không cùng anh tổ đội, điều này làm cho Thời Việt có chút mất mát. Anh không nhịn được hỏi cô: "Sao gần đây không cùng đánh ghép đội nữa?" Câu trả lời của cô là: "Mùa giải mới, em muốn đơn bài lên vương giả." Đây là mục tiêu cô đã sớm đặt ra. Mùa giải mới, đẳng cấp người chơi của các khu sẽ được tiến hành một đợt thanh trừng, đẳng cấp vốn dĩ của cô là tinh diệu, mùa giải mới trực tiếp rớt lại kim cương, phải một lần nữa đánh lại từ đầu. Thời Việt chủ động đề nghị: "Mùa giải mới vừa bắt đầu, cấp kim cương không dễ đánh, bởi vì rất nhiều cao thủ từ tinh diệu rớt xuống, em không bằng đợi qua mấy ngày này, hai tuần sau lại đánh?" Phù Âm rất quyết đoán: "Không cần, em càng đánh càng thuận, tỷ lệ thắng đã đạt tới khoảng 70% rồi, em muốn dựa theo đó mà xông lên vương giả." Thời Việt đối với sự cố chấp của cô thập phần bất đắc dĩ: "Được thôi, vậy anh liền đợi em xông lên vương giả." Phù Âm cười nhẹ, cô sẽ cố gắng nhanh nhất có thể đạt được cấp vương giả, bởi vì lúc đầu đã nói tốt đợi cô đánh lên vương giả, liền cùng nhau tổ đội. Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mình phát hiện những chương càng về sau má Điệp viết càng ngày càng dài T^T mới đầu chỉ có hơn năm trang...!hiện tại đã là hơn 10 trang rồi T^T