“Cởi!” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, dùng đầu súng điểm điểm vào quần da màu đen của thiếu niên. “Ở đây sao?” Quý Lạc hồ nghi nhìn thoáng qua bốn phía. Đây là chỗ góc cua của lối thoát hiểm, phía trên thông với hành lang, dưới là liên tiếp thang lầu, nếu có người đi qua, phải nói rất dễ bị bắt gặp. . . . . “Yên tâm, chỗ này gần phòng giám định của Lan Hiên. Người bình thường sẽ không tới đây.” Bởi vì sợ hãi bị cái tên ‘Lan biến thái’ kia kéo vào khoa giám định, thực hiện giải phẫu thực thể, rốt cuộc ra không nổi. “Hắc hắc, kì thật bị chứng kiến cũng không sao cả, càng kích thích!” Trong bóng tối, con mắt Quý Lạc lóe sáng lạ thường, răng nanh nhỏ phát ra lưu quang. Tên này đúng là tiểu tao hóa ! Phỉ Ngâm Mặc cười trong lòng mắng một câu. Đối phương rất nhanh đem quần da cởi bỏ, lộ ra đôi chân dài nhỏ thẳng tắp, dáng vóc rất đẹp, hiện rõ ở thiếu niên độc nhất là sự ngây ngô sáng bóng. Quý Lạc dùng bắp đùi ma sát hạ thể Phỉ Ngâm Mặc, hắn cảm nhận rất rõ được nam căn bên dưới thiếu niên đang từ từ cứng rắn, biến nhiệt. “Nhanh, nhanh lên một chút! Cảnh quan!” Quý Lạc hướng vành tai Phỉ Ngâm Mặc phả khí, giãy dụa lưng áo, thanh âm trêu chọ cực kỳ dụ nhân. “Ta muốn! Nhanh lên một chút cho ta!” Chỉ là, Phỉ Ngâm Mặc không hề để ý. Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ dùng tay giúp tên kia. Phỉ Ngâm Mặc cầm súng, lười biếng lộ ra nét câu dẫn nơi khóe miệng. Đường cong thân súng trôi chảy men theo cần cổ mảnh mai của thiếu niên chậm rãi đi xuống, Quý Lạc cảm thấy có điểm ngưa ngứa, kết hầu nhẹ nhàng giật giật. Súng lục xuôi dọc đường cong thân thể Quý Lạc chuyển động, nòng súng đen nhánh đi đến trước ngực hắn, mượn sự xa hoa của ánh trăng, có thể nhìn thấu hai điểm nhỏ nhỏ trước ngực Quý Lạc ngăn cách bởi lớp áo mỏng hắc sắc đang khẽ rung động, như là trong bóng tối dẫn dắt người ta phát ra thứ dục vọng chà đạp đóa hoa nhu nhược. Phỉ Ngâm Mặc nhẹ nhàng cười, đem đầu súng mạnh mẽ ấn lên trên, hung bạo chà đạp hai tiểu điểm ấy. Điểm nhỏ đáng thương không ngừng bị đè ép, biến dạng, trở nên cứng rắn dưới họng súng, bị tàn phá thành một loại hình dáng cùng màu sắc đầy *** mỹ. Quý Lạc lông mi dài run rẩy, mắt mèo thật to híp thành một cái đường cong, cổ họng phát ra thanh âm có chút đè nén khó chịu. “Cảm giác sao rồi?” Phỉ Ngâm Mặc một bên hỏi, một bên gia tăng lực đạo trên tay thêm một phần. Cách tấm áo đen mỏng, loáng thoáng thấy nơi nào trước ngực thiếu niên mắt mèo đã dị thường sưng đỏ nhô lên, diễm lệ như sắp chảy ra nước. Quý Lạc hơi thở gấp gáp, trên mặt lộ ra thần sắc vừa thống khổ lại khó nhịn. Cuối cùng một ngụm cắn lên yết hầu Phỉ Ngâm Mặc, răng nanh giống như quỷ hút máu đồng dạng đâm vào cổ của hắn. Phỉ Ngâm Mặc run nhẹ, trong đầu hiện lên một loại cảm giác khác thường. “Con mẹ nó! Nhanh lên cho ta!” Quý Lạc rầm rĩ quát, rốt cuộc kìm nén không nổi, thô lỗ kéo tay Phỉ Ngâm Mặc qua hướng hậu huyệt mình lấp đầy. “Lão tử toàn thân dục hỏa đều bị ngươi khơi lên! Lão tử muốn quyền giao quyền giao!” Loại ngữ khí mệnh lệnh này làm Phỉ Ngâm Mặc rất không thoải mái! Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt, xem Quý Lạc vặn vẹo như tiểu *** xà, một tay ôm lấy eo nhỏ mềm dẻo, một tay thuận theo hướng hắn chỉ dẫn tìm kiếm cái mông đang vểnh lên, huyệt hậu nho nhỏ đã tự động phân bố ra một ít dịch thể. Tiểu khỏa này quả thực là có ‘thiên phú’ , Phỉ Ngâm Mặc hoài nghi có phải cậu chỉ dùng phía sau cũng đạt được cao trào. Quý Lạc ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, yết hầu phát sinh thanh âm ô ô say mê, như mèo nhỏ bị người ta xoa xoa bụng. Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, tay dùng sức một cái. “A!” Quý Lạc hét lên, sắc hổ phách trong đôi mắt đột nhiên sáng rõ, có chút dồn dập hít lấy không khí. Móng tay của cậu moi móc tiến vào bên trong lớp áo cảnh sát Phỉ Ngâm Mặc, nếu như hắn cũng cởi ra y phục, phỏng chừng lúc này đã bị móng vuốt của thiếu niên cào đến bị thương. Quyền giao: Quyền ở đây QT dịch là nắm tay, nếu ko nhầm ta nghĩ nó là kiểu mà bạn công cho cả bàn tay vào chỗ đó bạn thụ ý ==