“Sao rồi? Vẫn chưa tìm được cậu ta?” Thanh âm Mặc Gia từ điện thoại truyền ra. “Chưa.” Phỉ Ngâm Mặc bực bội tại trong phòng đi tới đi lui, có chút thô bạo xả cà-vạt, tiện tay ném xuống đất, “Từ tối qua đã không thấy về.” Hắn tối hôm qua ở Noble vẫn chờ tiểu mèo hoang. Đến cuối cùng, một cái bóng cũng không tìm thấy. Tuy rằng biết đối phương khẳng định không dám ở sau lưng mình cùng mấy xú nam nhân khác lên giường, thế nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh tin, mèo nhỏ của hắn mất tích . . . . . Cho tới bây giờ. Hắn khẳng định Quý Lạc gặp phải nguy hiểm, thế là vội vã gọi Mặc Gia An Ấp bọn họ cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm. “Chết tiệt!” Phỉ Ngâm Mặc hung hăng chửi bới, “Sớm biết thế lúc bắt đầu đã đem Noble cho nổ tung luôn rồi, đỡ phải tạo ra loại sự tình này!” Nếu như Quý Lạc, Quý Lạc cậu ta . . . . . Hắn chưa từng lo lắng cho an nguy một người như vậy . . . . . “Phỉ Ngâm Mặc, ta là Đoan Mộc Trữ.” Một cuộc điện thoại cưỡng chế xen vào, “Cái khác không cần hỏi nhiều. Ta gọi điện muốn nói cho ngươi vài tin tức, ta đã âm thầm hỏi qua tất cả phục vụ sinh, trong đó có người nói, tối hôm qua Quý Lạc đến hầm cất rượu. Sau đó thì không ai nhìn thấy Quý Lạc nữa. Có khả năng đó là nơi cậu ta mất tích.” “Còn có, toàn bộ băng ghi hình trong hầm rượu đã bị người lấy đi. Người kia chính là quản lí của Noble. Ta nghĩ . . . . . Nếu như Quý Lạc còn sống, người kia . . . . . có thể đã biết kế hoạch của các ngươi, các ngươi phải cẩn thận một chút.” “A Mặc, đối phương muốn sớm tiến hành giao dịch thuốc phiện!” Tín hiệu ngắt, thanh âm Mặc Gia truyền đến, “Ta nghĩ bọn họ hay là đã phát hiện . . . . .” “Uy uy, đừng đánh, đừng đánh. Ta thực sự cái gì cũng không biết.” Quý Lạc bị người ném tới một kho hàng chật vật né tránh, hai tay ôm lấy đầu, thân thể cuộn thành một khối. “Ngươi tốt nhất mau thành thật nói ra!” Quản lí phất phất tay, mấy tên thủ hạ nhất thời đình chỉ quyền đấm cước đá, “Kino a, ngươi ở Noble đã mấy năm, ta cũng không muốn đối đãi với ngươi như vậy. Thế nhưng ngươi không nói, ta thực sự rất khó xử lí a.” “Quản lí, ngươi vì cái gì mà phải buôn lậu thuốc phiện, Boss đối với ngươi không tốt sao.” Quý Lạc khóc lóc hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhân cơ hội hỏi. “Boss cư xử với ta đương nhiên không tệ.” Quản lí ngồi xổm xuống, nhãn thần có chút thương hại nhìn Quý Lạc, “Bất quá, trên Boss còn có Boss lớn hơn, coi như Đoan Mộc Trữ . . . . . cũng không dám phản kháng hắn đi.” “A như thế thực lợi hại, là ai a.” “Được rồi, đừng nghĩ kéo dài thời gian.” Quản lí cười lạnh một tiếng, lấy tay vỗ vỗ mặt Quý Lạc, “Ngươi mau ngoan ngoãn thú nhận! Rốt cuộc là ai phái ngươi tới, nhúng tay vào chuyện này đến tột cùng còn có ai!” “Ta, ta không biết . . . . . ta thật là trong lúc vô tình . . . . .” “Hừ, còn ngoan cố!” Quản lí đứng dậy, vung tay lên. Một trận quyền đấm cước đá, Quý Lạc nhất thời nhãn mạo kim tinh. “Ôi, đừng đánh mà . . . . . Đau quá, đau quá . . . . . Đừng đánh, đừng đánh . . . . . Ta nói, ta nói . . . . . Là, là Mặc Gia kêu ta làm . . . . . Hắn, hắn cho ta một số tiền, sai ta tìm xem ở Noble có thuốc phiện hay không . . . . .” “Mặc Gia, là hắn?” “Đúng đúng, chính hắn. Thật đó!” Quý Lạc mạnh mẽ gật đầu. Mặc Gia, ai bảo ngươi dám tranh Phỉ Ngâm Mặc với lão tử! Lúc này không hại ngươi thì hại ai! Quý Lạc xấu xa nghĩ. Lại không thấy rằng, chính mình đang không đứng đắn.