Bất quá không nghĩ tới, đối phương dường như tin là thật. Cư nhiên không có cười lạnh hay phản bác gì. “Cái gia khỏa kia là của tên tổng tài hay hút xì gà sao?” Một lát sau, nam nhân nói. “Gì?” Cậu thoáng cái đầu óc không theo kịp tiết tấu của Phỉ Ngâm Mặc. Sau đó thật lâu mới hiểu được đối phương hỏi chính là . . . . . Có đúng cái kia của tên tổng tài hút xì gà . . . . . so với hắn lớn hơn . . . . . “Đúng vậy, đúng vậy. So với ngươi là lớn hơn.” Hắn kỳ thực chỗ đó hoàn toàn không thể so sánh với ngươi được chưa? Mặc dù trên trán có điểm hắc tuyến, Quý Lạc vẫn mạnh miệng nói sạo. “Hắn ta là kẻ làm ăn, miệng cọp gan thỏ, ngươi tránh xa hắn một chút.” Đối phương hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có điểm xem thường. “A, sao ngươi biết?” Quý Lạc không nghĩ tới, mắt mèo phát ra tia sáng, nam nhân là đang quan tâm cậu? “Tiểu Ôn nói.” “. . . . .” Quý Lạc nghiến răng, ngực không biết sao cảm thấy khó chịu. “Ngươi mới là kẻ tốt nhất nên tránh xa Lý Bân ấy, y bình thường mặc đồ Armani trắng, nhưng thực chất là rất biến thái.” Chẳng hiểu sao lại thốt ra câu này. Mấy ngày nay Lý Bân đối nam nhân có ân cần mà hung ác, ngay cả cậu cũng lo lắng nam nhân sẽ thượng đối phương. “Ta với đồng tính luyến ái không có hứng thú.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng. “Vậy ngươi còn làm ngưu lang ở Noble làm gì a? Quý Lạc nhỏ giọng “Thiết” một chút, ánh mắt chuyển qua nơi khác, nói vậy sao cậu tin được. “Hừ, không tin thì quên đi.” Nam nhân rõ ràng mất hứng. Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên khó xử. “. . . . .Ta thấy, khách nhân đối xử với ngươi thực không tệ, có thật ngươi không động tâm?” Trời ạ, sao cậu lại hỏi thế chứ, hình như có chút giống đang ghen, Quý Lạc cảm thấy mình thật bẽ mặt. Lời vừa ra khỏi miệng, hận không thể tìm cái động nào mà chui vào. “Ta nói rồi, ta không có hứng thú với họ.” Phỉ Ngâm Mặc không kiên nhẫn. “Ngươi thì sao?” “A, ta?” Quý Lạc nghĩ mình ngày hôm nay thực sự rất khó bắt kịp suy nghĩ của nam nhân. “Người ta bình thường cấp ngươi chút rượu, còn có hôm qua còn đưa ngươi danh thiếp. Ngươi liền theo chân họ lên giường a?” “Cái kia a . . . . .” Quý Lạc gãi gãi đầu, thanh âm dừng lại một chút, lúc này mới chậm chạp nói, “Thượng a. Siêu sướng.” Quý Lạc đặc biệt lưu ý thần tình nam nhân. Quả nhiên phát hiện Phỉ Ngâm Mặc gần như dùng ánh mắt trừng trừng nhìn cậu. Cậu thoáng cái trở nên vui vẻ. Cảm giấc không vui với nghẹn khuất suốt hai tuần lễ đột nhiên tiêu tan thành mây khói. “Uy, cảnh quan, kỳ thực ngươi lén lút quan tâm ta nha!” Quý Lạc hi hi cười tươi, dùng cánh tay nhẹ nhàng va chạm đối phương, sắc hổ phách trong mắt chợt lóe. “Quản ngươi đi chết.” “Hắc hắc, lão tử chỉ biết, ngươi chính là không từ bỏ được ta!” Hoàn toàn không để ý thăm dò tính tình nam nhân, Quý Lạc như hổ đói vồ dê, nhào về phía đối phương. Hai cẳng chân nhỏ dài thoáng cái kẹp lấy thắt lưng Phỉ Ngâm Mặc, “Đã biết, ngươi đối lão tử có ý tứ!”