Dã Man Kiều Thê Đánh Tới Đây
Chương 10
Ba mươi tháng chạp, ngày cuối cùng của năm.
Phú Quý sơn trang giăng đèn kết hoa, song hỷ lâm môn.
Diệp nhị công tử, Diệp tam công tử, song song bái đường.
Người trong giang hồ tụ tập thành đàn, bạn bè bốn phương, không chối từ ngàn dặm đến xem náo nhiệt.
Rất nhiều người biết Diệp Thế Đào từng bái đường ở kinh thành cùng một lúc với hai vị công tử Tư Đồ gia thủ phủ kinh thành, giờ lại bái đường thêm một lần nữa, bọn họ vô cùng tò mò, nóng lòng muốn biết.
Ở phía trước khách nhân náo nhiệt cuồn cuộn, ở đằng sau tân nương cũng nhiệt liệt không kém.
Mộ Dung Lợi cùng Ôn Nhu đều mặc giá y đỏ thẫm, sau khi trang điểm, gương mặt tân nương trở thành như họa , diễm lệ vô cùng.
“Không được, mi và sắc ma Lợi bái đường, chúng ta cũng muốn.”
Ánh mắt Ôn Nhu liếc qua cái bụng tròn của Vân Mộng Điệp,“Cái bụng phình to, đừng đi.”
Mộng Điệp liền xoa bụng hỏi:“Mi dám khinh bỉ phụ nữ có thai?”
Ôn Nhu chán nản mất mặt sờ sờ cái mũi.
Nạp Lan Tuệ Trung ở một bên nói:“Mộng Điệp, Tư Đồ lão đại cũng chỉ kém đem ngươi cung đi lên, việc bái đường này thập phần ép buộc, hắn sẽ không đồng ý.”
Vân Mộng Điệp trảm đinh tiệt thiết nói:“Hắn dám không đáp ứng, ta liền lấy cái bụng ra uy hiếp.”
Chúng nữ nhân trong phòng đều có vô hạn đồng tình với Tư Đồ đại công tử.
“Còn Phong Nhã, trượng phu đâu?”
Nàng mờ mịt trừng mắt nhìn,“Du Nhiên không thích vô góp vui a.”
Mộ Dung Lợi lập tức một chưởng chụp ở trên vai bạn bè, làm cho Phong Nhã thân hình mảnh mai không tự chủ được lung lay.“Ta nghe Nhu nói qua, mi lần trước không cùng các nàng bái đường, mi cùng họ Khúc vụng trộm thành thân, hại chúng ta không được tham dự hôn lễ, lần này tổ chức lại đi, nếu không chúng ta rất buồn a.”
Phong Nhã gật gật đầu,“Cũng đúng nga, ta đi nói với hắn một chút.”
“Nói cái rắm, hắn nếu không chịu, đến lúc đó chúng ta tìm người khác thay hắn, mi xem hắn có chịu hay không.” Mộ Dung Lợi trực tiếp đánh nhịp.
Nàng gật đầu,“Được, chúng ta cùng bái, ta không thể luôn nghe hắn được.”
“Thế này mới đúng nha.” Mộ Dung Lợi lại vỗ nàng một cái.
Khúc Du Nhiên ở bên ngoài nhịn rồi nhẫn,rốt cục nhịn không được kháng nghị,“Mộ cô nương, làm phiền thủ hạ lưu tình.”
Thu hồi tay, nàng trước sau lật xem mấy lần, hắc hắc cười nói:“Ta đang đoán ngươi chừng nào thì lộ mặt.”
“Sắc ma Lợi, ngươi rất lợi hại nga.” Phong Nhã vẻ mặt sùng bái,“Ta cũng không biết hắn ở bên ngoài đâu.”
Ôn Nhu quay đầu nhìn Nạp Lan Tuệ Trung nói:“Rất mơ hồ.”
Nàng gật đầu phụ họa,“Mơ hồ không nhìn nổi.”
Nếu Khúc Du Nhiên đã lên tiếng, Tư Đồ Kiện tất nhiên không còn nhịn,“Điệp nhi, nàng đang mang thai , đừng nhảy vào nháo làm gì.”
“Ngươi còn dám sẵng giọng, ai hại ta như vậy?” Vân Mộng Điệp dịu dàng hiền lương lần đầu lộ ra tiềm chất cọp mẹ.
Ôn Nhu ở một bên lạnh lạnh nói:“Phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định, trượng phu nên thông cảm, Tư Đồ đại thiếu, ngươi phải làm tấm gương tốt, cho những người kia sau này học tập.”
Mộ Dung Lợi tán thành đầu tiên,“Đúng vậy, ngươi dám làm gương bất lương, ta sẽ để Diệp nhị đánh ngươi.”
Nạp Lan Tuệ Trung cũng nhấc tay lên tiếng,“Tuy rằng anh em trong nhà cãi cọ nhau là việc không tốt lắm, nhưng ta vẫn cổ động Tư Đồ lão Nhị ra tay.”
Tự dưng bị cuốn vào chiến , Tư Đồ nhị thiếu bị huynh trưởng trừng mắt nhìn, hắn làm vẻ mặt vô tội,“Đại ca, ngươi phải thông cảm cho ta.”
Trải qua một phen tranh cãi, cuối cùng song hỷ lâm môn biến thành ngũ phúc lâm môn, năm con người xếp thành hàng, thanh thế rất là lớn, có hương vị tập thể hỷ sự.
Toàn bộ người tham dự đều châu đầu ghé tai, biểu hiện dạt dào hứng thú.
Trước khi tiến hành lễ bái đường, mọi chuyện rất thuận lợi, không có gì phát sinh ngoài ý muốn.
Chính là đến tiết mục phu thê giao bái liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật lớn.
Có ba tân nương đồng thời che miệng nôn ra một trận.
Ba tân lang nhất thời rối tinh rối mù.
Duy nhất hai tân nương còn lại không có bệnh trạng này tựa vào nhau cùng lẩm bẩm.
Ôn Nhu nói:“Không thể tưởng được ngay cả Nạp Lan nữ hiệp cũng trúng chiêu.”
Phong Nhã vẻ mặt sợ hãi, vỗ ngực nói:“Hoàn hảo hoàn hảo, không có ta.”
Khúc Du Nhiên ở bên cạnh lập tức đen mặt.
Diệp tam thiếu ở bên kia cắn răng. Hắn cố gắng như vậy, cái bụng Nhu nhi thủy chung không có tin tức tốt, ngược lại bị nhị ca vượt trước, thật đáng giận.
“Lợi nhi, nàng phun thành như vậy, đi về trước nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không được, thật vất vả mới có thể cùng các nàng cử hành hôn lễ tập thể, nhất định phải hoàn thành nghi thức này.”
Nạp Lan Tuệ Trung đồng dạng kiên trì,“Chính là, phun một chút mà thôi, chúng ta cũng không yếu đuối như vậy.”
“……”
Vì thế, trong quá trình ba tân nương thỉnh thoảng nôn nghén, năm đôi tân lang tân nương hoàn thành các nghi thức bái đường, người chủ trì cùng người săn sóc dâu đều cùng nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Dung Lợi bị Diệp Thế Cẩm ôm về tiểu lâu, vừa lên giường nàng đã gục, vô lực nói:“Mệt mỏi quá, thể lực ta ngày càng kém đi.”
Diệp Thế Cẩm tràn đầy đau lòng giúp nàng cởi xuống hỉ phục cùng một đầu châu ngọc, lấy khăn nóng rửa mặt cho nàng, sau đó nói:“Ngủ đi, đang mang thai còn gắng sức như vậy.”
Nàng ôm chăn nhìn hắn cười,“Diệp Thế Cẩm, ngươi có biết a? Ta hôm nay thực sự vui vẻ nha.”
Hắn mỉm cười,“Ta biết.” Từ khi gặp lại bằng hữu, cảm xúc của nàng liền thoát khỏi ủ rũ khi mang thai, cả người đều hưng phấn.
Tuy rằng không khỏi có vài phần ghen tị, nhưng là nhìn thê tử tinh thần sáng láng như vậy, hắn vẫn là cao hứng trong lòng.
Mộ Dung Lợi mí mắt dần dần nặng nề , giãy dụa suy nghĩ mở lại trầm luân nhanh hơn, miệng không cam lòng lẩm bẩm,“Ta muốn ở gần các nàng lâu một chút, Diệp Thế Cẩm, không cho ngươi làm chuyện xấu a.”
Hắn đau lòng xoa mặt của nàng thở dài. Xem nàng vất vả mang thai như vậy, lúc này hắn không dám phá quấy, để nàng cùng bằng hữu tụ tập một chỗ đi.
Diệp Thế Cẩm đáp ứng không quấy nhiễu, nhưng những người khác vẫn là không có thể ở Phú Quý sơn trang lâu thêm, chưa tới một tháng liền trước sau kéo nhau rời đi.
Vì thế, Mộ Dung Lợi vô cùng tức giận.
Diệp Thế Cẩm ngàn được lòng, vạn được lòng, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Lợi nhi, là bọn hắn đem người mang đi, nàng giận chó đánh mèo thực không công bằng với ta a.”
Nàng hừ thanh nói:“Tất cả là do ngươi cùng bằng hữu Diệp mỹ nhân, không giận chó đánh mèo ngươi thì giận chó đánh mèo ai?”
“Tam đệ cũng có liên quan.”
“Rõ ràng chính là cố ý.”
Hắn nhịn không được nói thật,“Các nàng dính cùng nhau thời gian quá dài.” Bọn họ những người này không hẹn mà cùng bị quăng đến một bên, tâm tình tệ hết biết rồi.
Mộ Dung Lợi cảm xúc phút chốc trầm xuống, rầu rĩ lên tiếng:“Nơi này không như thế giới của ta, không có phương tiện giao thông như vậy, chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, tự nhiên muốn gần nhau lâu. Bây giờ chia tay, biết khi nào gặp lại.”
“Bằng hữu vô luận ở nơi nào cũng là bằng hữu.”
Nàng gật gật đầu,“Ta cũng biết, chỉ là trong lòng không thoải mái.”
“Chờ thân thể nàng khỏe một chút ta mang nàng xuất môn giải sầu, thuận tiện thăm bằng hữu của nàng.”
“n, không thể nuốt lời nha.”
“Sẽ không.”
Nghe hắn nói như vậy, Mộ Dung Lợi tâm tình tốt hẳn lên, lập tức tràn đầy hứng thú với bát canh thịt bò trên bàn.
Diệp Thế Cẩm mang theo nụ cười yếu ớt nhìn nàng ăn, trong mắt là nồng đậm tình ý.
Ăn được nửa non bát, nàng liền dừng lại đẩy bát ra.
“Sao không ăn tiếp?”
Nàng vỗ ngực, mang điểm thống khổ trả lời,“Buồn nôn, ăn không vô.”
Diệp Thế Cẩm nhăn mày, bệnh trạng nôn oẹ của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
“Thử ăn thêm mấy miếng, dù sao ăn cháo trắng cũng không tốt bằng.”
“Ta thực đã cực kỳ cố gắng.” Mộ Dung Lợi khổ sở, sau đó lại nhịn không được trừng hắn,“Đều là ngươi, nếu không phải do ngươi, ta sẽ không bị thế này.”
“Hảo hảo hảo, trách ta, đều do ta.”
Diệp Thế Cẩm tuyệt đối không hai lời, cam nguyện chịu tội.
Hắn một lần nữa lấy bát, sờ sờ độ ấm, hướng về phía nàng cười cười, khuyên nhủ:“Lợi nhi ngoan, nhìn ta ăn thử xem thấy thế nào?” Bản tính háo sắc của nàng, làm hắn linh quang vừa hiện.
Nhìn hắn lộ ra dụ hoặc như vậy, Mộ Dung Lợi lập tức như bị điện giật thất điên bát đảo, ngay cả canh thịt bò hắn đưa tới bên miệng cũng mơ mơ màng màng nuốt xuống.
Diệp Thế Cẩm vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ có thể tiếp tục uy nàng như vậy.
Nếu dùng sắc đẹp phân tán lực chú ý của nàng để nàng ăn cơm, kia hắn không ngại hy sinh.
Chính là sau đó, Mộ Dung Lợi khẩu vị càng ngày càng kém, dù là sắc đẹp cũng không đủ để hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng, điều này làm cho Diệp
Thế Cẩm nhịn không được hoài nghi nàng là cố ý, nhưng lại không thể so đo cùng nữ nhân có thai, chỉ có thể cắn răng chịu đựng vẽ mấy bức hoa mỹ nam nàng thích đưa nàng thưởng thức.
Rồi sau đó, hắn bắt đầu cảm thấy so với tham luyến nam sắc, còn không bằng cứ như Ôn Nhu tham luyến nữ sắc còn hơn.
“Nhu mới không phải tham luyến sắc đẹp, nàng chính là cảm thấy nữ nhân biến hóa nhiều, so với nam nhân còn thích hơn, cho nên liền lựa chọn xem mỹ nữ.” Mộ Dung Lợi lên tiếng kêu oan thay Đảng.
“Vậy nàng là vì sao?”
“Không vì sao, chính là cảm thấy đẹp mặt, đẹp mặt không nhìn, bộ dạng tốt như vậy nhìn không phải không tốt ư? Vì để cho nhân sinh bọn họ có giá trị, ta hy sinh một chút thì có sao?” Nàng đúng lý hợp tình nói.
“……” Hắn thực sự không thể không bội phục thê tử.
Luôn vô sỉ đúng lý hợp tình như vậy!
Mùa xuân , tháng ba, thảo dài oanh phi.
Cảnh xuân tươi đẹp, trăm họ kết giao cùng nhau đạp thanh.
Mộ Dung Lợi ở Phú Quý sơn trang hai tháng, rốt cục chấm dứt kiếp sống khổ sở, vội vàng kéo Diệp Thế Cẩm xuất môn đi dâng hương.
Nàng vẫn duy trì thói quen thư từ với Nhu, Nhu cùng nàng phân tích một việc, quyết đoán nhận định nàng cùng Diệp Thế Cẩm khi lần đầu tiên bái đường đã nói lời thề quá mức Tây hóa, chọc bản thổ thần tiên khó chịu, cho nên bảo nàng có rảnh đến miếu Nguyệt Lão dâng hương, thỉnh tội, nếu không sẽ còn bị khổ sở .
Nàng vốn là người bạn bè nói gì nghe nấy,liền không chút nào do dự tiếp thu đề nghị này, khi được tự do thì lập tức hành động.
Miếu Nguyệt Lão không lớn, nhưng hương khói cực kỳ cường thịnh, nam nữ thường xuyên lui tới, đều mang theo hơi thở xuân, khiến cho ánh mắt Mộ
Dung Lợi cay cay.
Cuối cùng, Diệp Thế Cẩm vươn tay che mắt nàng, cắn răng nói:“Nếu không thích hương, chúng ta trở về đi.”
Mộ Dung Lợi dùng lực đẩy tay hắn ra, đáng tiếc vừa rồi nhìn đến tiểu chính rất không thấy! Cảm thấy không khỏi có vài phần tịch mịch, nhưng ngại trượng phu cảnh cáo, cũng chỉ mang hương tiến vào điện thăm viếng.
Quỳ gối, nàng thành tâm cầu nguyện, yên lặng thỉnh tội, sau đó đứng dậy đem hương cắm vào lư hương, rồi lật đật lạy vài cái, thuận tay đến bên cạnh rút quẻ xăm.
Diệp Thế Cẩm xem nàng vẻ mặt rối rắm nhìn quẻ, nhịn không được tiến lên nhìn, chỉ thấy trên đó viết
Thiên niên tình thường mai kết tử, tiên quan nhập thế tài vận lai.(=.= , Vịt để Hán Việt thôi , nghĩa thì ai dịch hộ với)
Mộ Dung Lợi trừu trừu khóe miệng nói:“Ta cảm thấy ông trời đùa giỡn ta.”
Hắn trầm mặc, cũng đi rút một quẻ.
Nàng đi qua đó xem, sau đó cũng trầm mặc.
Giống nhau như đúc , thật khó tin.
Diệp Thế Cẩm đột nhiên nhoẻn miệng cười, lập tức khiến vài nữ khách hành hương nhìn thấy mà ngây người.
“Lợi nhi, chúng ta đây là được trời ban thưởng lương duyên, có khắc trên tam sinh thạch, sách không tiêu tan.”
Mộ Dung Lợi bĩu môi, sau đó đề nghị,“Chúng ta đi giải quẻ.”
Diệp Thế Cẩm không dị nghị.
Hai người ra đại điện, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đến một cái ký quán trong góc sáng sủa, cước bộ như có ý thức tự chủ bước tới gần.
“Hai vị là muốn giải nghĩa?”
“n”
“Đem quẻ ra đây.”
Nhìn hai ký thi trong tay họ giống nhau như đúc, người giải quẻ vuốt chùm râu dài, cười hớ hớ nói:“Hai vị nhân duyên ngàn dặm, đến già đầu bạc không phân rời. Ngày sau nếu phi thăng (lên thiên đường =]]), chỉ tiện uyên ương không tiện tiên.”
Mộ Dung Lợi bỗng dưng trừng lớn mắt. Nàng còn sống đấy, hắn đã nói phi thăng, phi thăng cái lão mẫu hắn .
“Ngài lão nhân gia không biết là loại ký này không bình thường sao?”
“Kỹ này rất bình thường,nhưng chỉ những người có duyên mới bốc được.”
“Hả?” Nàng quay đầu nhìn trượng phu.
Diệp Thế Cẩm cũng đang nhìn nàng.
Đợi cho hai người cầm ký đi đến cửa miếu, nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, rồi cùng đồng thời trừng lớn mắt.
Nơi đó rỗng tuếch, căn bản cái gì cũng không có.
Nếu không phải trong tay còn cầm hai quẻ tre giống nhau như đúc, bọn họ còn hoài nghi hết thảy vừa rồi có phải đang nằm mơ hay không.
Quả nhiên giống như Nhu nói, trên người các nàng phát sinh toàn chuyện thần bí, khẳng định có tin tức khác.
“Diệp Thế Cẩm.” Nàng cúi đầu gọi hắn.
“n.” Hắn đại khái biết được nàng muốn nói gì.
Chuyện vừa phát sinh quả thực ngoài sức tưởng tượng, cho dù hắn tiếp nhận thê tử từ trên trời giáng xuống, có mấy lời tiên đoán trước, nhưng có một số việc hắn vẫn là nửa tin nửa ngờ.
“Ngươi nếu kiếp trước là thần tiên, thực sự sẽ là mai tiên sao?”
Diệp Thế Cẩm mỉm cười, ôm vai thê tử,“Kiếp trước là ai quan trọng sao?
Quan trọng là đời này nàng là thê tử của ta, ta là trượng phu của nàng.”
Mộ Dung Lợi ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu nói:“n, hôm nay có rượu hôm nay say, quản hắn ngày mai sống hay chết.”
“……” Nàng thật sự là càng ngày càng nói không kiêng nể ai.
“Diệp Thế Cẩm, ta mặc kệ.” Hắn nghe vậy liền nhướng mày.
Nàng lôi kéo tay áo hắn, nói:“Ngươi đã nói, chờ ta không nôn nghén, liền mang ta xuất môn, ngươi không thể béo nhờ nuốt lời( Tư lợi bội ước).
Ngươi đẹp như vậy , béo liền thảm , ta sẽ không mê luyến nữa.”
Diệp Thế Cẩm ngữ khí âm trầm hỏi:“Nàng muốn đi mê luyến người khác?”
“Rồi sẽ có mà.” Nàng hừ lạnh.
“Nàng không tin?” Diệp Thế Cẩm chợt thấy nhức đầu.
Chẳng lẽ nữ nhân có thai hay cố tình gây sự không dứt sao?
“Hảo, ta mang nàng xuất môn.”
Mộ Dung Lợi mặt mày hớn hở,“n, ta biết ngươi tốt nhất.”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm thở dài.
Xuân phong đập vào mặt, mang theo lo lắng, thẳng nhập lòng người.
Mộ Dung Lợi ghé vào cửa xe nhìn một đội người đằng xa, mãn nhãn hứng thú, cũng không quay đầu lại nói:“Diệp Thế Cẩm, ngươi mau đến xem, là đội ngũ đón dâu đâu. Xem ra là gả xa, đội ngũ vô cùng đồ sộ nga.”
Hắn chỉ chuyên tâm pha trà, không lên tiếng trả lời.
“Ngươi thực không có lòng hiếu kỳ.”
“Chuyện người khác thì có liên quan gì tới ta?”
“Có đôi khi, thật đúng là cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp nhau, vậy mà vẫn ở chung được , thật kỳ dị nha.” Nàng nhịn không được có chút cảm khái.
Diệp Thế Cẩm giương mắt quét nàng một cái, tiếp tục động tác trên tay.
Không được hắn đáp lại, Mộ Dung Lợi tập mãi thành thói quen, tiếp tục vươn cổ hóng chuyện.
Một lát sau, nàng kinh ngạc “A” một tiếng.
Hắn lập tức buông trà cụ trong tay, thân thiết hỏi:“Làm sao vậy?”
“Mau đến xem, là Vu nhị đón dâu đâu.”
Diệp Thế Cẩm ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thê tử vẻ mặt tò mò nhìn ra bên ngoài, muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Lợi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, không khỏi vô cùng kỳ quái,“Làm sao vậy?”
Hắn mím môi, nói:“Nàng có biết hắn thú là ai không?”
“Ai?” Nàng trong lòng vừa động, sau đó kêu to ra tiếng,“Ngươi đừng nói cho ta biết đó là Viên Thanh Thanh a.” Hắn trầm mặc gật đầu.
“ Trời a, thế giới này quá khùng cuồng, hai người bọn họ……” Nàng oa oa kêu to.
Diệp Thế Cẩm đối nàng phản ứng lớn như vậy tỏ vẻ khó hiểu.
“Bọn họ hai người thành thân, như thế 90% là vợ chồng bất hoà a.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền nhanh chóng che miệng mình, sau đó phì vài cái. Viên Thanh Thanh thật vất vả lập gia đình, vẫn là hạnh phúc mỹ mãn có vẻ tốt hơn.
Thấy nàng như thế, hắn không khỏi bật cười, thân thủ chỉ lên giữa trán nàng một cái “Nàng nha!”
Mộ Dung Lợi đẩy tay hắn ra, , con mắt đổi tới đổi lui nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài.
Diệp Thế Cẩm hiểu được tính tình cảu nàng, trong lòng buồn cười, nói:“Muốn nhìn liền nhìn đi, nàng ta ngồi ở bên trong kiệu nhìn không tới nàng đâu.”
Nàng lập tức xốc lên một góc ra bên ngoài ngắm. Để ngừa vạn nhất, vẫn là không thể nhấc toàn bộ lên xem.
Tuy rằng nàng thực không nghĩ tiếp tục quạ đen, mà khi nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của chú rể ngồi trên ngựa không hề vui mừng kia, vẫn là không nhịn không được thở dài trong lòng, vợ chồng bất hoà a.
Khi kiệu rước đi qua, một trận gió bỗng lướt nhẹ, thổi màn kiệu lên, thổi bay cả khăn voan hồng của tân nương.
Rồi trùng hợp làm sao, hai nàng bốn mắt nhìn nhau.
Viên Thanh Thanh con ngươi mang lệ quang lộ ra một chút bi ai nhìn nàng, làm cho Mộ Dung Lợi cảm thấy thương cảm. Nữ tử xuất giá, cả đời hạnh phúc, biểu tiểu thư cũng như vậy.
Đội ngũ đi qua thật lâu, Mộ Dung Lợi vẫn như cũ ngơ ngác ngồi bên cửa sổ.
Diệp Thế Cẩm trong lòng thở dài, ngồi lại gần, ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ về nàng:“Lợi nhi, không liên quan tới chúng ta, việc hôn nhân là biểu muội tự cầu.
Chuyện thế gian, đều có luật nhân quả, không thể trách người khác.”
“Ta hiểu được,” Nàng vùi đầu vào trước ngực hắn,“Chỉ là cảm thấy bi ai, nàng rõ ràng cũng có thể nhận được hạnh phúc, vì sao cứ phải như vậy?”
Diệp Thế Cẩm lắc đầu. Hắn không hiểu nữ nhân, cũng không muốn biết, chỉ có người trong lòng mới làm cho hắn có xúc động thương tiếc. Hắn tin tưởng tam sinh thạch, nhân duyên trời ban.
“Có muốn tới kinh thành thăm Ôn Nhu không?”
“Nhu trở lại kinh thành?”
“Nàng nói muốn canh giữ ở “Y viên” chờ các nàng tề tựu, nàng tin tưởng mọi người nhất định quay lại.”
Mộ Dung Lợi tâm tình tốt lên, dương môi cười,“n, ta cũng tin tưởng đâu, hết thảy đều có thiên ý rồi.”
“Ta thực cảm tạ ông trời đem nàng đến bên cạnh ta.”
“Ta cũng vậy.” Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
“A.” Bỗng dưng, nàng đau thở ra thanh.
“Làm sao vậy?”
“Nó đá ta một cước.”
Diệp Thế Cẩm vui vẻ,“Thực sự?” Nói xong, vội vàng đem lỗ tai tiến đến cái bụng nàng hơi hơi hở ra . Một lát sau, hắn cười nói:“Thực sự bướng bỉnh a.”
“Đi ra xong nhất định phải đánh mông thằng bé.”
“Ta hy vọng có thể sinh một nữ nhi giống nàng.”
“Giống ta thô lỗ thì có sao không?” Mộ Dung Lợi nhướng mày, rất là hoài nghi nhìn hắn.“Ngươi không biết là có một nữ nhi như vậy sẽ rất đau đầu sao?”
Hắn thân thủ xoa bóp cái mũi của nàng,“Ta có thể có thê tử như nàng, có thêm một nữ nhi giống nàng thì có hề gì?”
“Ngươi có ý tứ gì?” Nàng nhéo vạt áo kéo thấp của hắn, vẻ mặt không tốt. Diệp Thế Cẩm cười ha ha.
Hắn thích nhìn bộ mặt giận dữ, sức sống dư thừa của nàng.
“Chán chết.” Nàng nắm tay đấm hắn. Hắn ôm nàng cười nhẹ, cảm thấy mỹ mãn.
Xe ngựa chậm rãi chạy tới Trường An, ở nơi đó có Ôn Nhu “Y viên”, các bằng hữu đến từ dị thế chờ nghênh đón nàng.
HẾT
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
123 chương
57 chương
104 chương