Dạ Hành Ca
Chương 93
Lúc bước vào sân, Cửu Vi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Ngân Hộc Bích Chuẩn vô vị tranh cãi đôi câu, trên bàn có trà có bánh, cùng một nữ nhân im lặng mất kiên nhẫn lắng nghe, Bích Chuẩn cố gắng làm quen, vừa nhìn là biết có ý đồ xấu.
Ho một tiếng, hai người bọn họ lập tức đứng lên.
Tuy đã không còn quan hệ gì, nhưng dẫu sao cũng là tân giáo vương của Thiên Sơn, tự có cảm giác thận trọng nhún nhường.
“Hắn đâu rồi?”
Ngân Hộc nở nụ cười kỳ quái như ẩn chứa nội tình, thoạt nhìn vô cùng mập mờ.
“Ở trong phòng.” Còn tự bồi thêm một câu, “Tuyết sứ cũng ở trong đấy.”
“Đi vào từ bao giờ?” Dĩ nhiên Cửu Vi biết nụ cười ấy có ý gì, không khỏi bật cười theo.
“Từ hôm qua sau khi đến đây.”
“Vẫn chưa ra sao?” Nhìn sắc trời, hắn thật sự muốn huýt sáo một tiếng.
“Vâng.” Bích Chuẩn thấp giọng đáp, “Gần như là vác chúa thượng vào, thuộc hạ thấy lần này thảm rồi.”
Cửu Vi đè nén kích động muốn cười to, “Các ngươi vẫn ngồi chờ đó hả?”
Ngân Hộc vuốt tay, “Chúng thuộc hạ không dám quấy rầy, lần trước vô tình phá đám đã bị lão đại chỉnh một trận ra trò, huống hồ còn có cảnh cáo.” Nhìn theo hướng hắn chỉ, một mũi kiếm sáng như tuyết đột ngột đâm ra, đóng xuyên qua hai cánh cửa, “Dám tự ý vào sẽ chết.”
Bích Chuẩn cũng nghiêm túc đáp, “Sương Kính đi đến gõ cửa, xác nhận Tuyết sứ còn sống, nhưng lão đại không cho người vào, càng không để nàng đi ra.”
Cũng chỉ có Sương Kính là căm phẫn thật, “Tên háo sắc đáng chết kia!”
Cửu Vi nhướn mày nghiền ngẫm.
“Vị này là?” Hành động như thế quả thật rất thiếu phong độ, hắn đồng ý.
“Người của Quân vương phủ, thị nữ hầu hạ Tuyết sứ.” Bích Chuẩn nhân tiện nịnh nọt, “Công phu rất tốt, từng là nội thị của Quân Tùy Ngọc.”
“Đã như thế, vì sao không vào giúp tiểu thư nhà ngươi một tay đi?” Có lẽ còn có thể mong đợi một trận kịch hay.
Sương Kính thở phì phò trừng mắt, lười đáp lời.
“Lúc chúng thuộc hạ tới đây rất thuận lợi, sau đó mới biết Quân Tùy Ngọc đã hạ lệnh từ sớm.” Ngân Hộc chủ động báo cáo, “Sau lần lão đại bất chấp xông vào, Quân Tùy Ngọc đã hạ lệnh nếu tam công tử Tạ gia lại đến thì không cần ngăn cản, trừ khi dẫn chúa thượng rời khỏi Quân gia, nếu không cứ để mặc đối phương.”
“Nên chỉ có thể nhìn.” Bích Chuẩn không khỏi kinh ngạc, “Đã bẩm báo với Quân Tùy Ngọc về chuyện ở đây rồi, dường như y không có ý định nhúng tay.”
Quân Tùy Ngọc như thể thấy chuyện vui đã thành, đúng là người thú vị.
Trầm ngâm một hồi, Cửu Vi mỉm cười đi lên đập cửa.
“Khụ khụ, Thù Ảnh, không phải huynh đệ ta đây phá đám đâu, nhưng ngươi ở trong nhà người ta cũng lâu quá rồi, có phải nên đi ra giao phó không.” Giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền vào căn phòng đóng chặt, mang theo ý đùa dễ thấy, “Thể lực Tuyết sứ còn yếu, ngươi giày vò người ta sau đi, đừng khiến người ta mệt lả đi đấy.”
Sau một lúc lâu không có tiếng động, Cửu Vi lại ho khan.
“Nếu ngươi còn không ra, Sương Kính sẽ lo lắng cho quý thể của tiểu thư nhà mình, vạn bất đắc dĩ phá hư cửa đấy. Ta cho ngươi thời gian một nén hương, tự ngươi lo liệu đi.”
Tên Cửu Vi này.
Nghe thấy âm thanh trêu ghẹo ngoài phòng, Tạ Vân Thư nghiến răng lại không khỏi buồn cười, nằm trên cơ thể mềm mại bật cười, một lúc lâu sau mới uể oải đứng dậy.
Ca Dạ vùi mặt vào trong chăn không dậy nổi, rái tai xinh xắn đỏ bừng. Hắn mặc y phục vào tử tế rồi hôn nàng, không để nàng phải ra tay, hắn lựa một bộ đồ trong tủ ra, từ đồ lót cho đến váy dài. Đeo tất xong lại xỏ chân nàng vào giày lông dê, hắn ôm nàng đi đến trước bàn gương chải tóc. Suối tóc đen nhánh mềm như tơ, dù kẹp lên thì vẫn cứ rơi xuống, cuối cùng hắn đành vụng về buộc lên, chơi đùa một lúc lâu mới miễn cưỡng hài lòng, nhìn búi tóc nhẹ nhàng gọn gàng, đúng lúc này then cài cửa đột nhiên gãy làm đôi, hai cánh cửa đổ xuống đất *ầm ầm*, lập tức trong phòng sáng choang.
Cửu Vi đứng cạnh cửa cười cợt vẻ đùa dai, chậc chậc quan sát, từ chiếc giường xộc xệch vương vãi y phục xé nát, rồi đến cả vị tình dục trong phòng cộng thêm quầng thâm bên dưới mắt, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm.
Ngân Hộc Bích Chuẩn cũng hiểu rõ phần nào, song không dám tiến lên mà chỉ đứng trong sân vươn cổ ngắm nhìn.
Hắn tức giận liếc xéo, ôm nàng đi ra ngoài, đặt lên đệm da gấu ở phòng bên. Sương Kính vội vã giơ tay bắt mạch rồi rót canh sâm, tuy không khí ngày xuân đã ấm lên nhưng vẫn không dám sơ sài.
Dù nụ cười ấy rất khó chịu, nhưng lời Cửu Vi nói ra lại vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi quyết định rồi à?”
“Ừ.”
“Định làm gì đây?” Tuy ngoài miệng hỏi thế, nhưng trong bụng Cửu Vi cũng biết câu trả lời là gì.
“Ta sẽ đưa nàng rời đi.” Hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
“Không về Dương Châu hả?”
“Ừ.” Thời gian còn lại của nàng không nhiều, hắn không muốn lãng phí vào chuyện thuyết phục gia tộc hay đối nhân xử thế.
“Hay là các ngươi đến Tây Vực đi.” Cửu Vi đề nghị, “Ta đảm bảo sẽ để các ngươi sống tốt.”
“Ta sẽ thương lượng với nàng sau.” Hắn liếc nhìn người sau lưng, đôi mắt chợt trở nên vô cùng thâm tình.
“Lát nữa thuộc hạ sẽ gửi thư để Mặc Diêu Lam Hiêu lên đường đến Tây Kinh.” Đúng lúc này Ngân Hộc mở lời, “Đồng thời cũng dặn bọn họ nhanh chóng làm cho xong công việc trong tay.”
Tạ Vân Thư gật đầu, “Ta còn muốn nói chuyện với Quân Tùy Ngọc nữa.” Dù gì cũng là huynh trưởng của nàng, về mặt phép tắc phải thông báo một tiếng.
“Không nói mấy câu với đại ca ngươi à?” Cửu Vi cười vẻ bí hiểm, “Hai huynh trưởng một ấu đệ của ngươi đều ở Tây Kinh, định cứ thế mà đi hả?”
“Sau này ta sẽ tự nói sau.” Tuy hắn rất áy náy, nhưng tâm ý đã quyết rồi.
“Giờ có thể tiết kiệm được thời gian đấy, ngươi đến tiền sảnh gặp người là được.” Cửu Vi ném ra câu trả lời, “Bọn họ đang nói chuyện với Quân Tùy Ngọc, ngươi có thể giải quyết luôn một thể.”
Thấy hắn ngạc nhiên, Cửu Vi cười cợt bổ sung, “Ta đến cùng bọn họ, ta đến thẳng đây còn bọn họ được Quân Tùy Ngọc mời đi nói chuyện, cũng không biết ra sao rồi.”
Trái tim Tạ Vân Thư cứng lại một thoáng, quét mắt nhìn Ca Dạ, gương mặt trắng muốt cũng có phần ngơ ngác, hơi nhíu mày.
“Để ta đi qua xem sao.”
“Ta cũng đi.” Nàng toan đứng lên nhưng lại bị hắn ấn xuống.
“Nàng đừng đi, cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đã, lát nữa ta sẽ quay lại đón nàng.” Giọng hắn vô cùng dịu dàng, lại cực kỳ kiên định.
“Chuyện có liên quan đến ta, ta muốn nói với Tùy Ngọc.” Tay đè trên vai càng khiến đôi chân vốn vô lực không đứng nổi, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
“Bây giờ cứ giao chuyện này cho ta đi.” Hắn cúi người dỗ dành, “Nàng đừng nghĩ gì hết, chăm sóc cơ thể cho khỏe là được rồi.”
“Ta…”
Ngón tay thon dài đặt trên môi, ngăn lại lời phản đối. Giọng ghé vào bên tai rất nhỏ, mang theo sự thân mật xen lẫn uy hiếp mập mờ, “Ngoan nào, nếu không ta sẽ khiến nàng mấy ngày không xuống giường được, cho đến khi… nàng xin tha mới thôi.”
Giọng nam êm đềm khiến bên tai hơi nhột, hơi nóng phả ra phe phẩy, nhưng thứ nóng hơn là lời hắn nói. Biết rõ người ngoài chẳng thể nào nghe được, song mặt nàng vẫn bất giác đỏ bừng, nhất thời không thể vãn hồi.
Gò má tựa ngọc như phủ lớp phấn đỏ, thẹn thùng vạn phần. Hàng mi nhíu lại, lồng ngực phập phồng cơn giận nhưng không tiện phát tác, ngay cả chiếc gáy nhỏ nhắn cũng dính sắc đỏ như ráng chiều trên tuyết, đẹp tới nỗi người nhìn không thở nổi.
Những người có mặt đều rung động xao xuyến, tất cả đều nhìn thẳng.
Bước ra khỏi phòng, Cửu Vi khó tin thở dài, “Coi như ngươi lợi hại, có thể hòa tan cả băng sơn.”
Đề phòng cảnh giác nhiều năm, vào lúc này mới hay đồng liêu kiêm đối thủ lãnh đạm vô tình lại là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Sự dịu dàng trong phút chốc đó đủ khiến hắn lạc mất hồn phách, anh hùng hào khí tranh bá thiên hạ gì chứ, chỉ cần đứng trước mặt sắc đẹp tuyệt trần thì đều hóa thành mây khói. Nữ nhân như thế nên ẩn nấp trong khuê các nội viện, nếu không sẽ khiến cánh nam nhân phát điên mất.
“Con mắt nhìn nữ nhân của ngươi… tốt hơn ta nhiều.”
So với sự ung dung bên này, bầu không khí ở tiền sảnh nơi Quân vương phủ đãi khách vô cùng căng thẳng.
Sau vài câu khách sáo đưa đẩy thì nhanh chóng đi vào chuyện chính.
“Mời Quân công tử bảo tam đệ không ra hồn gì của ta đi ra cho.” Tạ Khúc Hành chắp tay xin lỗi, “Xin lỗi đã quấy rầy sự thanh tịnh của quý phủ.”
“Làm gì có, ta và các vị Tạ huynh cũng coi như từng kết giao, lại rất ăn ý với tam công tử, cần gì phải khách khí đến thế.” Quân Tùy Ngọc mỉm cười, “Có điều dù như vậy, tam công tử nán lại khuê phòng của xá muội cũng đã lâu, phải chăng nên giao phó một câu.”
Ba người Tạ gia chợt thấy lúng túng, Tạ Khúc Hành hắng giọng.
“Chuyện này là tam đệ cợt nhả làm sai, thật sự không thích đáng, dám hỏi ý của Quân công tử là?”
Quân Tùy Ngọc càng cười điềm đạm hơn, “Xá muội sống một mình trong khuê phòng, hành động của tam công tử đã có phần lỗ mãng, làm tổn hại danh tiếng nữ nhi, nay việc đã đến nước này, ta cũng không tiện trách nhiều, chi bằng…”
“Không được.” Tạ Khúc Hành đứng bật dậy, kiên quyết từ chối, “Quả thật tam đệ rất có lỗi với Diệp… Quân tiểu thư, dù Quân công tử có đưa ra yêu cầu gì cũng không quá đáng, nhưng chỉ riêng chuyện này là tuyệt đối không có khả năng.”
“Tạ huynh chê xá muội xấu xí sao?” Quân Tùy Ngọc thôi cười.
“Quân tiểu thư hoa dung nguyệt mạo, sao lại nói như thế được, thật sự Tạ gia không dám với cao.”
“Vậy là Tạ huynh chê gia thế xá muội bần hàn, của hồi môn ít?”
“Quân gia mà xưng là bần hàn thì ai dám xưng hào phú nữa, Quân công tử nói đùa.” Tạ Khúc Hành nghiêm mặt.
“Vậy rốt cuộc là Tạ huynh bất mãn ở đâu, điều này khiến tại hạ thật sự nghi ngờ.” Quân Tùy Ngọc nhẹ nhàng nói, “Nếu không nói ra nguyên do, sợ là xem thường Quân gia rồi.”
Bầu không khí chợt đông cứng, Tạ Thanh Lam âm thầm kéo vạt áo của đại ca, nhưng Tạ Khúc Hành lại vô cùng đanh thép, nhìn thẳng đối phương, “Quân vương phủ là đầu rồng phương Bắc, từ trước đến nay mọi hành động khuôn phép đều đáng biểu dương, có điều chuyện nhân duyên há có thể cưỡng cầu, Tạ gia bất tài, xá đệ vô đức, không xứng với thiên kim tiểu thư Quân phủ.”
“Tạ huynh cảm thấy tại hạ đang cưỡng cầu sao?” Quân Tùy Ngọc thôi cười, chân mày nhướn lên, “Dám hỏi tam công tử là do chúng ta trói đến Quân phủ sao? Xá muội năm lần bảy lượt từ chối không gặp, không phải toàn là tam công tử cố chấp xông vào ư, vì sao Tạ huynh lại nói như thể Quân gia cậy thế mạnh thế hả. Xưa nay Tạ huynh nổi tiếng là người hiệp nghĩa, trái lại ta muốn thỉnh giáo đạo lý lần này.”
Tạ Khúc Hành nghẹn họng, tự biết đuối lý, dứt khoát vạch trần không chút nể nang.
“Năm xưa Quân công tử từng đến Dương Châu, tất cũng biết về nghiệt duyên giữa xá đệ và Quân tiểu thư năm đó, giờ đây tiểu thư vào ở Quân phủ, xá đệ sớm nên cắt đứt vọng niệm mới phải, Quân công tử thương yêu lệnh muội thế nào cả thiên hạ đều biết, thân phận tên tuổi đã khác với ngày trước, xin chọn lương phối khác.”
“Chọn lương phối khác sao, dõi mắt cả giang hồ còn có ai anh tuấn xuất sắc hơn Tạ tam công tử?” Quân Tùy Ngọc như cười như không, “Tạ huynh cảm thấy vì Phiên Tiên là nghĩa muội của ta, nên không xứng với công tử dòng đích?”
“Không dám.” Tạ Khúc Hành miệng nói không dám, nhưng ánh mắt lại khinh thường, “Ta chỉ biết cưới vợ thì cưới vợ hiền, dù Quân tiểu thư dung mạo như tiên nữ, hồi môn vượt vạn, Tạ gia cũng không dám đón nàng vào cửa.”
Ý tứ lời này quá nặng, Quân Tùy Ngọc tức giận biến sắc, sa sầm mặt mày.
“Muốn nói đến thân phận, Phiên Tiên là tiểu thư thực thụ của Quân vương phủ, là muội muội cùng cha khác mẹ của ta, có nơi nào không xứng với Tạ Vân Thư?” Vị công tử luôn hòa nhã nay lại có ánh mắt lạnh như băng, bình thản không vui, “Nhắc đến đức hạnh, muội ấy ở trên Thiên Sơn hơn mười năm, Tạ tam công tử là người rõ ràng nhất, hà có điểm để Tạ huynh chỉ trích.”
Mọi người Tạ gia kinh hãi run lên.
Tạ Cảnh Trạch buột miệng thốt lên, “Sao nàng có thể là tiểu thư Quân vương phủ được.”
Ánh mắt Quân Tùy Ngọc tối đi, “Phiên Tiên… sống ở Dương Châu, là con gái của tiên phụ cùng một nữ tử Nam Việt năm xưa, được coi như châu báu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Hai mươi năm trước lúc đón về Tây Kinh thì bất hạnh thất lạc, phải lưu lạc tới Tây Vực. Vì việc này mà tiên phụ luôn canh cánh trong lòng, khổ sở tìm kiếm nhiều năm cũng không có tin tức, cuối cùng buồn bực qua đời, cho đến bốn năm trước mới tìm thấy ở Dương Châu…”
“Cũng chính vì muội ấy nên ta mới đến Tạ gia, dùng tên giả để tránh bị người khác để ý. Ban đầu vì không khớp tuổi tác nên không dám xác định, nhưng về sau dò được thực hư thì chắc chắn không nhầm. Nếu Tạ huynh không tin thì có thể kiểm tra gia phả của Quân gia, tên của Phiên Tiên do tiên phụ đặt, đã vào gia phả từ lâu lắm rồi.”
“Vậy vì sao lại tuyên bố là nghĩa muội?” Thanh Lam không hiểu.
“Phiên Tiên muốn thế.” Quân Tùy Ngọc thở dài, “Chuyện đã qua nhiều năm, không cần thiết phải có thêm tin đồn, muội ấy không muốn thanh danh của người đã mất phải liên lụy.”
Ma nữ ác độc đột nhiên trở thành thiên kim Quân vương phủ hàng thật giá thật, người nghe đều có chút không phản ứng kịp.
“Năm xưa muội ấy cùng Tạ tam công tử tình đầu ý hợp, giờ đây hiểu lầm đã tiêu tan, muội ấy cũng về lại Quân gia rồi, nếu có thể gột rửa bất hòa để hẹn ước thì thật sự không thể thích hợp hơn, Tạ huynh cần gì phải chấp nhất thành kiến.” Quân Tùy Ngọc thành khẩn chắp tay, “Không vì gì khác, coi như vì một phần tâm ý của Tạ tam công tử mà cân nhắc.”
Tạ Cảnh Trạch do dự, Thanh Lam giương mắt nhìn huynh trưởng.
Giọng điệu của Tạ Khúc Hành mềm đi phầ nào, nhưng nghĩ lại thấy tương lai của đối phương không còn nhiều, mạng mỏng như dây tơ, cuối cùng vẫn không tán thành, “Quân công tử đã cho biết thành ý, vậy thì xin thứ cho tại hạ vô lễ trước, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, bốn năm trước gia phụ đã kiên quyết phản đối, thực không dám đồng ý. Dung mạo của Quân tiểu thư là hạng nhất nhì, điều dưỡng cơ thể tốt thì về sau lo gì không tìm được người tốt, vẫn mời Quân công tử bảo xá đệ đi ra.”
Quân Tùy Ngọc im lặng một hồi rồi chợt cười lạnh.
“Nói tới nói lui, Tạ huynh vẫn chê Phiên Tiên không xứng với lệnh đệ, nhưng ta thấy Tạ tam công tử có vẻ không như thế, nghe nói thà chịu rời khỏi Tạ gia cũng không muốn làm chuyện tuyệt tình, việc này phải nên làm thế nào đây.”
“Quân công tử nói đùa rồi, chuyện kết hôn là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, há có chuyện tùy hứng làm bậy.”
“Ồ?” Giọng của Quân Tùy Ngọc vẫn rất ung dung, không nhanh không chậm, “Trái lại ta cảm thấy phải cám ơn tam công tử là người giàu cảm xúc đấy, nếu thật sự vì vậy mà không vào được Tạ gia, vậy Quân vương phủ kén rể cũng được thôi. Dù có hơi uất ức, nhưng có thể sát cánh liền cành với người trong lòng, chắc hẳn tam công tử sẽ không quá so đo.”
Tạ Khúc Hành lập tức xanh mặt, Tạ Cảnh Trạch và Tạ Thanh Lam không khỏi biến sắc, nếu người thừa kế được Tạ gia coi trọng vào ở rể Quân vương phủ thì còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa.
“Quân công tử muốn uy hiếp ư?”
“Chuyện cười.” Đối phương không tiếc lời, nhưng sắc mặt Quân Tùy Ngọc không thay đổi, một lời hai nghĩa, “Ai có thể ép được Tạ tam công tử làm chuyện mình không muốn, ngay đến huynh trưởng ruột thịt… cũng chưa chắc đã làm được.”
“Hoặc là ta tung tin đồn ra, cố ý kén một vị em rể, Tạ huynh đoán xem người đầu tiên sốt ruột sẽ là ai?” Lạnh giọng cười một tiếng, Quân Tùy Ngọc lạnh lùng phủi tay áo, “Xin Tạ huynh cân nhắc suy xét.”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
11 chương
711 chương
199 chương
61 chương
45 chương