Dạ Hành Ca
Chương 83
Hắn cũng rất hy vọng, chỉ cần nàng còn sống, vẫn còn ở Trung Nguyên, và lòng vẫn còn có hắn…
Thời gian trôi qua từng ngày, tin đồn tứ phía ép đệ tử Tạ gia không ngóc đầu lên nổi, ngay đến phụ thân cũng mất bình tĩnh gọi hắn đến hỏi han, nhưng hắn chỉ trả lời qua quýt rồi rời đi, mong đợi ẩn sâu nơi đáy lòng vẫn đang tiếp diễn. Áp lực ngày càng lớn, ngay tại khoảnh khắc sắp sửa thất vọng thì bắt đầu có biến hóa.
Tin đồn có nội dung mới.
Nói rằng năm đó Tạ Vân Thư bị người trong Ma giáo bắt tới Thiên Sơn, trải qua bảy năm nằm gai nếm mật nhẫn nhục mang nặng, khổ sở tìm cách tính kế, rốt cuộc cũng dùng kế giết chết giáo vương, an toàn trở về Trung Nguyên. Máu nhỏ trong quãng thời gian ấy nhiều tới nỗi trời tức tưởi đất thầm than, không chỉ báo thù cho vô số người Trung Nguyên rơi vào tay Ma giáo, mà còn có được tinh thần hiệp nghĩa khiêm tốn nội liễm, giữ bí mật không tiết lộ gì trước chiến công lần này, thậm chí còn im lặng chịu nhiều lời trách móc nghi hoặc.
Thương nhân Tây Vực qua lại hai nơi nói, bốn năm trước từng nghe tin nội bộ Thiên Sơn có biến, giáo vương tiền nhiệm chết bất đắc kỳ tử, thế cục rối ren, khí thế phách lối của Ma giáo giảm sút, nội bộ thay đổi liên tục, vô hình chứng nhận sự thật.
Tin đồn mới rất rõ ràng và cũng có sức thuyết phục hơn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng hoàn mỹ của Tạ Vân Thư. Câu chuyện danh môn thiếu hiệp lỗi lạc phi phàm hạ mình trước kẻ thù ngấm ngầm chịu đựng để báo thù đã làm rất nhiều thiếu nữ khuê phòng cảm động rơi nước mắt. Những người kịch liệt lên án lúc trước nay nhanh chóng xoay mình ủng hộ, từng bị nhục mạ xấu hổ vạn phần, hình tượng của Tạ gia lại lần nữa huy hoàng xán lạn, cao không với tới. Ánh mắt của mọi người ngập tràn kính ngưỡng, vì người Trung Nguyên mà có thể tiêu diệt ma đầu nồng cốt đáng sợ nhất ở Thiên Sơn thật rất đáng tự hào.
Lời đồn rất cẩu huyết, được mọi người tự động phiên thành nhiều phiên bản, tỉ mỉ hóa đến từng chiêu từng thức giết chết giáo vương, còn biên cả câu chuyện Tạ Vân Thư không thể không vì báo thù mà bỏ qua người yêu, nhân tiện cũng có câu trả lời cho lý do mãi không lấy vợ. Tứ Dực nghe thế thì trố mắt nghẹn họng, thật sự bội phục trước những trí tưởng tượng hoang đường ly kỳ.
Theo mỗi nội dung mới tung ra từng ngày, những lời bàn tán xì xào biến thành chuyên đề trò chuyện, khiến Lam Hiêu Mặc Diêu cười đau ruột.
“Buồn nôn thật, nhưng đúng là có tác dụng.” Bích Chuẩn đấm bàn, cười suýt tắt thở, “Ta còn đang nghĩ không biết chúa thượng dùng biện pháp gì đây.”
Dùng tin đồn trị tin đồn có hiệu quả rất tốt, Tạ gia còn chưa công khai nói gì thì mọi lời chỉ trích đã bay theo gió, thậm chí cũng không cần che giấu bảy năm bỗng dưng mất tích nữa. Sau chuyện này, không ai có thể lấy lý do từng sống ở Ma giáo để công kích cả.
“Ngươi cũng cảm thấy là chúa thượng à?” Khóe mắt Mặc Diêu còn vương nước mắt, xoa lấy gương mặt mỏi cơ.
“Ngoài nàng ra thì còn ai được nữa?” Lam Hiêu cười thán, “Nhưng lần này đúng là chim sẻ rình sau lưng*.”
(*Đầy đủ cả cụm là “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”, ý muốn trong cuộc sống làm gì cũng phải lường trước hậu quả.)
“Không biết Ngân Hộc có thể thuận lợi điều tra được không.” Bích Chuẩn vô cùng mong đợi, “Mấy lần lên phương Bắc cũng không thu hoạch được gì, lần này manh mối rõ ràng đến thế, chắc sẽ có kết quả.”
Cứ ba ngày lại có chim bồ câu mang thư báo tiến triển mới nhất về, Tạ Vân Thư dằn lòng im lặng.
Lời đồn cải chính khởi xướng ở phía Nam, nhưng lại do chỉ thị từ đất Bắc.
Thăm dò một đường, truy hỏi như quay tơ bóc kén* gặp cản trở rất lớn, chặt đứt gần hết mọi manh mối. Ngân Hộc vô kế khả thi, tiến thối lưỡng nan, lại lần nữa rơi vào khốn cục.
(*Ý chỉ công việc phải làm từ từ, mở ra từng tầng từng lớp mới thấy được cái bản chất; giống như việc kéo tơ, kéo hết tơ sẽ thấy con tằm nằm bên trong cái kén.)
“Có phải chỉ là tình cờ không?” Bích Chuẩn nghi ngờ lên tiếng, “Có lẽ chúa thượng vốn không ở trong phủ.”
“Cái này…”Ngân Hộc có phần băn khoăn, nhanh chóng liếc nhìn Tạ Vân Thư, “Ta nghĩ chắc chắn là ở đấy.”
“Sao huynh biết?” Thanh Lam nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng không nén nổi tham gia thảo luận.
“Vì dạo gần đây đề tài chấn động nhất ở Trường An chính là… Quân Tùy Ngọc nhận một nghĩa muội.”
“Nghĩa muội!”
Mọi người đồng thanh thốt lên, lại trố mắt nhìn nhau.
Tạ Vân Thư mím chặt môi, trên gương mặt tuấn tú không hề có cảm xúc.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
11 chương
711 chương
199 chương
61 chương
45 chương