Dạ Hành Ca

Chương 69

Sấm chớp đùng đoàng rền vang không ngừng. Gió thổi mạnh cuốn tung bụi đất lên cả ngọn cây, dương liễu xanh mướt quay cuồng trong gió như roi da vung lên liên tục, tia chớp ẩn hiện nơi tầng mây đen nghịt, như thể muốn phá hủy mọi thứ trên đất. Tạ Vân Thư điên cuồng thúc ngựa, chẳng biết đã đi được bao xa. Những người còn lại đều ở trong xe ngựa của Ngọc Tùy, thớt ngựa tung vó lao mình phòng vụt dưới roi của Ngọc Tùy, tiếng bánh lăn như sấm, bụi vàng bay mịt mù. Trong xe vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng khóc không ngừng của Sa Lâm, thút tha thút thít gần như nghẹt thở. Bích Chuẩn nghe nàng ta khóc mà khó chịu, nếu không phải đối phương là nữ thì hắn đã đánh một trận nhừ tử rồi. “Khóc cái gì mà khóc! Nếu chúa thượng xảy ra chuyện gì thật thì chắc chắn ngươi phải đi theo, đến lúc đó tha hồ mà khóc.” Tạ Khúc Hành không nói gì nhìn đi nơi khác. Xích Truật thấp giọng hỏi, “Cô chôn cô ấy vào lúc nào?” Song Sa Lâm vẫn chỉ nức nở. Xích Truật thở dài, “Cô còn làm gì với cô ấy nữa không?” Đột nhiên Sa Lâm ngước khuôn mặt dàn giụa nước mắt lên, “Ta muốn giết ả, khiến ả phải chịu chuyện đáng sợ nhất, còn đau khổ hơn ta gấp mười lần.” Xích Truật khổ sở nhếch mép, “Cô ấy không sợ đau đâu, ta đã thử rồi.” Lập tức trong mắt Bích Chuẩn lóe lên địch ý, “Suýt quên điện hạ là vương tử Khâu Từ, năm đó xém khiến chúa thượng và lão đại phải bỏ mạng.” Sa Lâm sững sờ dừng khóc, “Huynh cũng bị ả ta phá hủy sao? Vì sao huynh không hận ả, vì sao lại không chịu giúp ta?” Gương mặt xinh xắn toát lên vẻ nghi ngờ khó hiểu, “Các người đều muốn cứu ma nữ kia, rốt cuộc ả đã dùng yêu thuật gì hả?! Nhất định ả ta là yêu quái hút máu người, quá đáng sợ…” “Ngươi câm mồm cho ta!” Bích Chuẩn đấm một phát nặng nề xuống sàn xe gần nàng ta, khiến Sa Lâm sợ tới mức nước mắt rơi xuống, lập tức gào thét. “Người Tây Vực đều nói ả là yêu ma không bao giờ trưởng thành ở Thiên Sơn, không biết đã giết bao nhiêu người, ả dùng dung mạo để dụ dỗ phụ vương, hạ độc ám sát, còn quyến rũ nam nhân nghe theo lời nàng ta. Huynh ấy là người tốt, không nên ở chung với ả, nhất định là ả đã dùng tà thuật…” Trên trán Bích Chuẩn nổi gân xanh, Ngân Hộc nãy giờ im lặng lại lạnh lùng lườm một phát, “Còn dám nói thêm một chữ nữa ta sẽ xé quần áo của ngươi, không tin ngươi cứ thử.” Sa Lâm đang khóc toáng lập tức im bặt, Bích Chuẩn thật bội phục sát đất. Tạ Khúc Hành ho khan, “Hai vị có biết lời cô ấy nói có ý gì không, nghe có vẻ như cô ấy biết tam đệ, hơn nữa…” Lại còn có thiện cảm, hoàn toàn khác hẳn với kẻ thù khắc cốt ghi tâm kia, không khó để nhìn ra. Ngân Hộc Bích Chuẩn đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời quay đầu đi. Trong buồng xe im lặng một hồi, cuối cùng Xích Truật mở miệng, “Sa Lâm là tiểu công chúa của Thiện Thiện quốc, năm xưa quốc chủ Thiện Thiện từng cậy thế lực mạnh mà chọc giận giáo vương Thiên Sơn, dẫn đến họa sát thân. Cuối cùng là Tuyết sứ đã ra tay, lợi dụng nhược điểm của Thiện Thiện vương ám sát thành công. Phụ thân vừa chết, trong mắt thúc phụ kế vị Sa Lâm chỉ là đồ phiền toái, bèn bị đưa đến Nam quận vương để lấy lòng. Trong tiệc hoa quỳnh lúc trước đã nhận ra Tuyết sứ, cho nên trăm phương ngàn kế nghĩ cách trả thù.” Nói như vậy thì vẫn là nữ nhân kia tự rước lấy báo ứng, Tạ Khúc Hành nhất thời xem thường, lại có mấy phần thương cảm Sa Lâm. Bích Chuẩn nhìn ra ngay, lập tức cười lạnh, “Vốn chuyện này không cần kéo người khác vào, chẳng qua lúc đó Tuyết sứ từ chối hầu hạ nên đã chọc giận giáo vương, khiến nhiệm vụ vốn là của Thí Sát doanh lại đổ xuống đầu bọn ta. Đầu tiên là lão đại đến Thiện Thiện quốc, nhưng sắp chuyện thành lại hỏng, chỉ bởi vì ả tiện nữ này cản trước người Thiện Thiện vương, huynh ấy nhất thời mềm lòng nên mới không xuống tay.” “Huynh ấy không phải ác ma, là huynh ấy tha cho ta và phụ vương, đều do yêu nữ kia…” Nhắc đến chuyện cũ, Sa Lâm không nhịn được cãi lại, Ngân Hộc giật giật tay, lập tức cô nàng vội ngậm miệng. Lúc này Bích Chuẩn mới nói tiếp. “Đúng thế, vì tha cho các ngươi mà kết quả là lão đại khó giữ nổi tính mạng, theo luật lệ trong giáo thì sẽ bị xử cực hình, đóng vào hình đài bảy ngày bảy đêm chịu đau đớn chết đi sống lại. Ngươi tưởng bọn ta có tư cách lựa chọn ư? Không làm sát thủ giỏi thì ngay tới cơ hội sinh tồn cũng chẳng có.” Tạ Khúc Hành rợn cả tóc gáy, lúc này mới hay đệ đệ từng gặp nguy như vậy, “Vậy sau đó…” “Sau đó Tuyết sứ diện yết giáo vương tự nhận trách nhiệm, đích thân ra tay giết chết Thiện Thiện vương nên mới cứu được lão đại. Ta dám đánh cược, nhất định lão đại rất hối hận vì không thể giết chết hai cha con ả ta ngay lúc ấy.” “Ngươi nói bậy, rành rành là lỗi của ả. Hại ta trở nên hèn mọn thế này, hại quốc gia Thiện Thiện vì tranh giành vương vị mà máu chảy thành sông, không còn thịnh vượng như trước; hại tỷ tỷ Y Mạn bị quốc chủ Sơ Lặc lạnh nhạt, cuối cùng không giữ được mạng, bị treo cổ chết. Tỷ ấy vốn phải hạnh phúc, nhưng đều do ả ta phá hủy tất cả!” Không chịu nổi lời nói đầy kích thích của Bích Chuẩn, Sa Lâm vừa khóc vừa phản bác, nước mắt tuôn trào như mưa. Tạ Khúc Hành âm thầm thở dài. “Nếu ngươi thật sự cứ ép ta phải nói thật thì được thôi, ngươi nghe cho kỹ đây.” Ngân Hộc nhấc chân lên, mặt mũi lạnh lùng đầy chế giễu, “Giết người là cách bọn ta sống tiếp, khác với đám vương tôn quý tộc ẻo lả như các ngươi, từ nhỏ bọn ta đã lăn lộn trong máu tanh sát phạt, tương lai cũng sẽ sống như thế. Trước khi nguyền rủa thì đừng quên cầu nguyện vì mình may mắn, không bị người ta sai khiến tàn sát như một con chó hoang.” “Đối với ngươi có thể Thiện Thiện vương là phụ thân tốt, nhưng đối với người khác…” Ngân Hộc cười nhạo, ánh mắt sắc lẻm khiến đối phương phải rụt mình lại, “Ông ta cai trị hà khốc, là quân vương máu lạnh vô tình, tự ý sát hại hạ thần, mà lại còn có con nhỏ, mỗi tháng cũng phải có đến bảy tám thi thể nữ đồng được đưa ra từ cửa sau hoàng cung. Nếu ông ta chết oan, vậy những đứa bé gái bị ông ta hành hạ đến chết thì sao hả, không lẽ chúng đáng để bị phụ thân ngươi chơi đùa?” “Còn tỷ tỷ ngươi gặp bất hạnh thì phải đổ cho phụ thân ngươi mới đúng. Ông ta bị dục vọng làm mờ mắt, ngay đến nữ nhi ruột thịt cũng chẳng buông tha, ỷ Thiện Thiện hùng mạnh mà cố che giấu con gái có thai nghiệt chủng để đưa đến cho Sơ Lặc, gả đi chưa đến bảy tháng đã sinh hạ tử thai, quốc chủ một nước đâu thể chứa chấp sỉ nhục đến thế, đệ nhất mỹ nhân Tây Vực thì sao hả, một khi thực lực Thiện Thiện suy yếu thì cũng có thể tưởng tượng được nàng ta sẽ có kết cục thế nào.” Ngân Hộc lắc đầu coi thường, tiếp tục chế nhạo, “Tuy nói khó nghe,  nhưng nếu không phải nhờ có Tuyết sứ giết ông ta thì người tiếp theo chắc chắn là ngươi. Người không biết gì đúng là hạnh phúc, ngay đến tình cảnh của bản thân cũng dốt nát vô tri.” Sa Lâm ngẩn người quên cả khóc, lẩm bẩm không tin, “Nói dối, phụ vương không phải người như vậy.” “Vậy ư? Ta ở dưới tay Tuyết sứ điều khiển thu thập thông tin các nước, có chuyện bí mật bẩn thỉu nào ở vương thất có thể giấu được ta? Hơn nữa chuyện xấu này cả ba mươi sáu nước có ai không biết, sao ngươi không thử hỏi người bên cạnh mình đi?” Ngân Hộc cười nhạt, nhấc chân đá vào Xích Truật, “Điện hạ, có phải ta nói thật không?” Xích Truật thở dài ngầm thừa nhận, Tạ Khúc Hành trố mắt nghẹn họng. Sa Lâm nhìn trân trối, rồi đột nhiên nhào qua túm lấy cổ áo Xích Truật thét lớn. “Không thể nào! Phụ vương và tỷ tỷ không thể như vậy được! Nói dối! Các ngươi đều là đồi nói dối!” Nàng ta vừa khóc vừa mắng trong tuyệt vọng vỡ tan. Bích Chuẩn nghe mà não nề, chuyển qua ngồi cạnh Ngân Hộc. “Có phải nói quá nhiều rồi không?” Không phải hắn đồng tình mà chỉ do thấy phiền. “Đáng đời ả, cũng không biết liệu Tuyết sứ có…” Ngân Hộc nhắm mắt dựa vào vách xe, thở hắt một hơi. “Nữ nhân như cô ấy, không dễ chết thế đâu.” Xích Truật gạt tay Sa Lâm ra rồi đáp, Ngân Hộc nhìn hắn không nói. Qua một hồi yên lặng, Xích Truật hỏi Sa Lâm, “Cô chôn cô ấy từ lúc nào, phái ai đi?” Sa Lâm không còn ý chí phản kháng nữa, thẫn thờ thút thít trả lời. “… Hai canh giờ trước, ta dùng châu báu hối lộ mấy tên thị vệ.” Hai canh giờ. Nhất thời lòng lạnh đi, qua một lúc nữa Xích Truật lại hỏi, “Cô còn làm gì cô ấy?” “Ta chỉ muốn hành hạ ả, ta bảo thị vệ muốn làm gì thì làm.” Từng giọt nước mắt lăn dài, bả vai run lẩy bẩy, “Nhưng bọn họ không dám, ai chạm vào ả đều chết cả, nhất định ả ta là quỷ.” Tạ Khúc Hành biến sắc, “Có độc?” Bích Chuẩn gật đầu, “Tuyết sứ tự hạ Bích Lạc tán lên người mình.” Có thể giết nhưng không thể bị làm nhục, Xích Truật nửa bội phục nửa cười khổ, trong xe lại rơi vào im lặng. Xe ngựa chạy gấp đột ngột dừng lại khiến mọi người bổ nhào về trước. Lúc nhảy xuống xe chỉ thấy mây đen như mực, khắp nơi trống rỗng, cơn gió từ đối diện thổi đến đem theo mùi tử khí thối rữa, trước mắt là những mộ phần cao thấp đông nghịt. Tạ Khúc Hành đi sau cùng, tới khi thấy bóng lưng của Ngọc Tùy đập vào mắt thì y mới hối hận không thôi. Vừa nãy rối ren quá nên quên mất người này đang ngồi ngoài xe điều khiển, màn đối thoại không nên nghe này tất đã bị nghe thấy cả rồi, dù trước mắt y không phải địch, nhưng ngộ nhỡ rỉ tai với người khác thì ai biết được sẽ dấy lên sóng gió ra sao, phải sớm nghĩ cách đề phòng mới được. Tạ Vân Thư đã bắt đầu đào mộ, vừa thấy không phải thì quay sang đào mộ khác. Mọi người thấy vậy liền tản ra tìm, nghĩa địa vắng lặng âm u vang lên tiếng *ù ù* đáng sợ. Vì không phải tự tay Sa Lâm chôn nên nàng ta cũng không biết là ở đâu, chỉ biết sõng soài trên đất trân trân nhìn mọi người, vẻ mặt đờ đẫn chết lặng. Tạ Vân Thư điên cuồng đào bới, trong đầu chỉ còn lại mỗi một suy nghĩ. Mồ hôi lạnh từ tóc mai lăn xuống thấm ướt đất bùn, càng đào mặt hắn càng nhíu lại. Y phục dính đất bùn thấp thoáng huy hiệu của Nam quận vương phủ, mặt đen phiếm xanh cho thấy triệu chứng bị trúng Bích Lạc tán, lòng hắn điên lên, càng thêm ra sức đào bới. Thi thể chất chồng lên cao, trong một phần mộ lại có đến ba bốn thi thể, hắn ném cả ra ngoài, cuối cùng quan tài nằm nơi sâu nhất cũng lộ ra. Động tác bất thường của hắn đã thu hút những người khác lại gần, im lặng nhìn chằm chằm quan tài gỗ nằm dưới đáy hố. Bích Chuẩn nhảy xuống quét sạch lớp bụi bên ngoài, Tạ Vân Thư hít sâu một hơi, giơ tay mở nắp quan tài ra. Đinh đóng quan tài dài ngoằng phát ra tiếng ma sát chói tai, mạt gỗ đâm vào lòng bàn tay song hắn cũng không có cảm giác, chỉ kinh ngạc nhìn người bên trong. Đúng là Ca Dạ. Trời rất tối, vậy mà người trong quan tài lại trắng bệch. Cô gái vẫy vùng sát phạt khắp đại mạc rộng lớn, giờ đây lại nằm trong quan tài nhỏ hẹp chẳng hề nhúc nhích. Xé đi chiếc áo mỏng đã tơi tành, cche lại phần lớn cơ thể và mũi chân để hở, trên trán nàng vẫn còn vết bầm tím. Ngón tay bé nhỏ gập lại nắm trước ngực, trên cổ có vài tia máu, vậy mà trông nàng không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với cái chết, hàng mi tựa lông chim khép lại, khóe môi màu tím nhếch hờ lên như đang trào phúng. Trong nháy mắt thời gian như dừng lại. Chân Bích Chuẩn mềm nhũn suýt không đứng vững nổi; Ngân Hộc há miệng song lại chẳng nói được gì; sắc mặt Ngọc Tùy vô cùng ảm đạm; Xích Truật khó tin đau đáu nhìn người nằm trong quan tài; Tạ Khúc Hành quét mắt qua, lại lo lắng nhìn đệ đệ không nhúc nhích. Tạ Vân Thư lại rất bình tĩnh, cởi áo khoác ra bọc nàng lại rồi ôm người nhảy lên. “Ca Dạ, tỉnh lại đi.” Hắn thấp giọng gọi như thể người trong lòng chỉ đang ngủ say, đầy kiên nhẫn dịu dàng. Cánh tay bị thương đè lên lưng nàng liên tục truyền nội lực, để cơ thể lạnh băng được ấm lên phần nào. “Ca Dạ à, đừng ngủ nữa, không phải nàng muốn rời Dương Châu sao? Dậy đi nào.” “… Nàng sẽ không chết đâu đúng không…” Hắn chạm nhẹ vào gương mặt mềm mại, bùn trên tay dính vào làn da mịn màng, vậy là hắn lại vội dùng ống tay áo lau đi, “Trông nàng thế này thật chẳng dễ nhìn chút nào… Tỉnh lại đi…” Ấy nhưng người trong lòng vẫn chẳng hề nhúc nhích, như một pho tượng người tinh xảo không hề có sức sống. “Nàng không thích con diều kia thì ta sẽ làm con khác đẹp hơn cho nàng, nàng dậy đi…” “Ca Dạ à…” Hắn hết gọi rồi lại gọi, thận trọng dỗ dành rồi lại dần dần sốt ruột. “… Vẫn cứ lạnh, lúc nào nàng cũng thế cả…” Tạ Vân Thư cúi đầu xuống, từng lần từng lần thổi hơi vào miệng nàng. Một tia chớp chợt rạch một đường sáng nơi đồng không mông quạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ như tiếng rên nơi cổ họng của người sắp chết. “Dậy đi nào… Nàng hãy tỉnh lại đi…” “… Dù bị thương nhiều tới mấy nàng vẫn chống chọi được mà, sao có thể ra đi như thế…” Bàn tay lạnh băng rũ xuống không động đậy, hắn thì thầm khẽ gọi, thậm chí còn sờ lên lông mi nàng, giọt máu ấm nơi ngón tay rơi xuống khóe mắt, đỏ tươi đến chói lòa. “… Ca Dạ à… Đừng như thế nữa mà, mở mắt ra nhìn ta đi…” “… Ca Dạ à… Ta xin nàng… Tỉnh lại đi…” Nỗi tuyệt vọng nuốt chửng bao tùm lên tất cả, im lặng đến cùng cực khiến người ta nghẹt thở, gió thổi qua xua bay đi mùi thối rữa trong nghĩa địa, vô tình quét sạch mọi thứ. Tạ Khúc Hành nghẹn ngào khó chịu, muốn tiến lên kéo đệ đệ ra song lại chẳng di nổi bước chân. Ngọc Tùy đi đến toan bắt mạch thì lại bị Tạ Vân Thư vung tay hất đi. Bị tấn công bất ngờ đã khơi dậy nội lực đánh trả lại, Ngọc Tùy lùi một bước, Tạ Vân Thư ôm Ca Dạ không dám vận lực, nhất thời khóe môi rỉ ra tia máu. Đối phương chỉ có ý tốt, nên phản ứng quá kích động của tam đệ khiến Tạ Khúc Hành thấy áy náy, đương lúc ngập ngùng định nói thì Ngân Hộc đã thay mặt miễn cưỡng giải thích. “Trên người chúa thượng có độc, không chạm vào được.” Tạ Vân Thư chẳng màng đến bản thân bị thương, chỉ nhìn Ca Dạ đăm đăm. Lông mi dài khe khẽ rung lên rất khó nhận thấy, có điều Ngọc Tùy vẫn luôn để ý nên tinh mắt bắt kịp, chợt hai mắt sáng lên, giọng điệu cũng thay đổi. “Nhìn kìa!” Hàng mi thanh tú nhíu nhẹ như bị ai làm khó chịu, môi khẽ động đậy rồi đột nhiên ho khan. “Còn sống! Chúa thượng còn sống!” Bích Chuẩn kích động bổ nhào lên người Ngân Hộc lắc lắc, Ngân Hộc chẳng đấy hắn ra, cũng không kìm nén được vui sướng; Tạ Khúc Hành thì thở phào một hơi, Xích Truật thả lỏng cơ thể căng cứng, lúc này mới hay vì siết tay quá chặt nên đã khiến đốt ngón tay bị đau. Sau trận ho bán sống bán chết, rốt cuộc nàng cũng yếu ớt hô hấp, gương mặt tái xanh dần trở lại bình thường. Tạ Vân Thư ôm nàng nhẹ nhàng quỳ xuống, lúc này mồ hôi lạnh mới rỉ ra thấm ướt vạt áo sau lưng. Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, lại tựa như chỉ mới một chớp mắt, con ngươi đen nhánh chẳng hề sáng lên.  Rồi đột nhiên nàng bắt đầy giãy giụa, Tạ Vân Thư giữ lấy cánh tay mềm oặt, khàn giọng an ủi, “Là ta, là ta đây. Đừng sợ…” Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cuối cùng người trong lòng cũng nằm yên, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt góc cạnh rõ ràng. “… Thù Ảnh?” Từ khi đến Giang Nam cho tới nay, nàng chưa bao giờ gọi lại cái tên này. Hắn kéo lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên trán, kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trào dâng nơi đáy lòng, khàn giọng đáp lại. “Là ta đây, đừng lo.” Nàng lại như nghĩ đến gì đó, vội vàng muốn nói nhưng bất cẩn bị sặc, Tạ Vân Thư hơi đỡ nàng dậy, vuốt nhẹ lưng nàng. “Trên người ta có độc, Bích Lạc tán.” “Ừm.” Một tia chớp bổ xuống, Tạ Khúc Hành liếc mắt trông thấy mặt đệ đệ đã biến thành màu đen, rõ ràng là trúng độc, vội kinh hãi hét lên, “Lão tam!” Tạ Vân Thư ngoái đầu mỉm cười với huynh cả, sau đó nâng ngón út của Ca Dạ lên vạch qua chỗ bị thương do mạt gỗ đâm vào, mu bàn tay vẫn đang rỉ máu, để giải dược tiến vào huyết mạch, “Không có gì đáng lo, làm thế này là sẽ giải được.” Chẳng màng để tâm đến ánh mắt sợ hãi của Tạ Khúc Hành, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, ngón tay trắng muốt của nàng vuốt ve đôi mắt, “Trời tối rồi à, sao ta không thấy gì.” “Nàng vừa ra khỏi… nên mắt chưa thích ứng kịp, đợi lát nữa sẽ khá hơn.” Hắn trả lời, giọng khàn khàn lại quá đỗi dịu dàng, cẩn thận như sợ hãi điều gì đấy. “Quan tài?” Gương mặt bợt bạt gần như trong suốt. “Ta biết.” Hơi thở của nàng rối loạn, dừng một lúc, nàng mệt mỏi cười, “Thật ra chết như vậy cũng không tệ… Chí ít còn toàn thây.” “Chớ nói lung tung.” Cánh tay siết chặt lại. Cảm nhận được nỗi bất an trong hắn, nàng tựa đầu vào trước ngực. Lại một tiếng sấm rền vang xé toạc bầu trời mênh mông, những hạt mưa lớn lộp độp rơi xuống, hơi đất bắt đầu bốc lên. Bỗng Ca Dạ rì rầm như nằm mơ, “Ta thấy mẹ và Hoài Y đến đón mình…” “Chắc chắn là nhìn nhầm rồi.” Tạ Vân Thư như không cảm giác được người ngoài, lẩm bẩm dỗ nàng. “Cũng đúng.” Cấm chế sắp chết khiến giác quan trở nên thất thường, Ca Dạ chẳng biết đâu là thực đâu là mơ, hoảng hốt quay cuồng, “Bọn họ đều bị ta giết, sao có thể đến đón ta được.” “Là giáo vương giết, không phải nàng.” Hắn hôn lên lông mày tái nhợt. “Kẻ giết người là ta.” Giọng nàng nhẹ như hư vô, yếu ớt trần thuật lại sự thật. “Là giáo vương, nàng đã giết ông ta trả thù rồi, không ai trách nàng cả.” Tạ Vân Thư xót xa nhìn đôi đồng tử không có tiêu cự, đáy lòng mềm ra tới mức gần như đau đớn. Ca Dạ không khăng khăng nữa, đột nheien cơn mệt mỏi không giới hạn ập tới bủa vây, nàng chôn mặt vào lồng ngực kiên cố, cơ thể bé nhỏ cuộn tròn lại, che giấu đi nỗi đơn độc khó lòng hóa giải. “Ta mệt rồi.” “Ta biết.” Một hồi lâu sau, hắn khẽ đáp. Cơn mưa kìm nén đã lâu cuối cùng cũng trút xuống, hóa cả đất trời thành một bãi bao la. Sau khi tất cả đã rời đi, Ngọc Tùy mới lại bên hố đất trống không, đầu ngón tay khẽ đẩy nắp quan tài lật ngược lại. Im lặng một hồi, gương mặt dịu dàng tái nhợt như chết, cứ mặc nước mưa rơi xối xả xuống người.