Dạ Dạ Long Xà Vũ

Chương 11 : Động tình

Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt. Liễu Bất Hoặc dẫn đại quân lên đường, hết thảy lời đồn đều sụp đổ. Để cho ta vui nhất chính là, nữ nhi của ta, viên minh châu của ta – sinh hạ một hài tử – trở thành mẫu thân. Ta hồi hộp, cười đến thêm mấy cái nếp nhăn, ban thưởng cho người truyền tin trăm lượng hoàng kim, hạ lệnh cả nước chúc mừng ba ngày. Ban đêm, ta lấy vòng ngọc mà Cẩm Châu tặng trước khi xuất giá ra vuốt ve, ánh mắt kích động sáng lên. Long Tô hỏi: “Cái này là gì?” Tâm tình của ta rất tốt, nói cũng nhiều: “Là đêm trước khi xuất giá Cẩm Châu cho trẫm, nói là lần này đi sơn  cao thủy viễn, không hẹn gặp lại, để cho trẫm giữ lại tưởng niệm.” Nghĩ đến tình cảnh trước khi nữ nhi xuất giá, ngực lại bỗng nhiên đau thắt, mặc dù mặt đất trải thảm dày mềm mại mười trượng, kiệu lớn tám người đón chào, nữ nhi của ta, minh châu của ta, vẫn là gả cho cái người… “Là trẫm không tốt, không có năng lực bảo vệ nó. Rõ ràng là công chúa cao cao tại thượng, lại trở thành vật phẩm hòa thân bán cho người khác, đổi lấy trăm năm hòa bình của Ngô quốc. A, cô nương mới mười bảy tuổi, một khắc trước còn làm nũng trong ngực trẫm, một khắc sau đã bị trẫm đích thân đẩy vào hố lửa. Để cho trẫm đau lòng chính là, nàng một chút cũng không oán giận, ngày đó xuất giá, một giọt nước mắt cũng không rơi, nói không thể làm mất mặt hoàng gia…” Những lời nói chôn sâu dưới đáy lòng, không biết vì sao lại nói ra với Long Tô, ta đè nén nội tâm chua xót, run run thu vòng ngọc vào hộp gấm, lẩm bẩm: “Hôm nay nghe nói nó sinh một đứa con trai, trẫm thật sự cao hứng, từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, nó sống, cũng có hy vọng.” “Ngươi muốn thấy nàng sao?” Long Tô hỏi, áo bào màu xanh dưới ánh nến phiếm sáng lạnh, một đôi thủy nhãn nhộn nhạo, giống như có mấy phần chân thành ở bên trong. Ta đóng hộp gấm, hộp phát ra tiếng “cạch” một cái, ở nơi yên tĩnh Chính Đức điện này đúng là đột ngột. Ta nhìn chăm chú vào Long Tô, một hồi lâu mới nói: “Muốn, nằm mơ cũng muốn.” Long Tô cười, ba phần đắc ý bảy phần giảo hoạt: “Chuyện này có gì khó khăn? Ta đưa ngươi đi.” “Được.” ta đứng lên, hướng Long Tô đi tới. Long Tô vươn ống tay áo ra, phủ lên mắt của ta, ở bên ta nhẹ giọng: “Nhắm mắt lại, ôm chặt ta.” Ta nghe lời ôm hông hắn, mắt nhắm thật chặt. Thân thể chợt hụt hẫng, tiếp theo chính là gió rét quất vào mặt, ta không biết mình đang ở nơi nào, trong lòng có chút phần e ngại, chỉ có thể áp sát vào Long Tô. Long Tô ở bên tai nhẹ giọng nói: “Mở mắt ra xem một chút.” Ta theo lời mở mắt, có chút hoảng hốt, bầu trời đầy sao, quay xung quanh ta. Trăng sáng tỏ, thật giống như ta vươn tay ra là có thể hái về. Trong lòng xông ra một loại vui sướng như hồi còn nhỏ, ta mở to hai mắt tham lam nhìn tất cả. Long Tô cười khẽ: “Cúi đầu nhìn một chút.” Ta cúi đầu, nhìn thấy dưới chân một mảng thiên địa, có rất nhiều đốm lửa, đình đài lầu các chẳng qua chỉ là chút bóng đen mơ hồ. Trong lòng không rõ đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trướng trướng, nhưng nghẹn một hơi, thở không ra hít không được. Rõ ràng là ta nửa đời mệt nhọc trong hoàng cung, ban đầu cho rằng đời này sẽ không ra được, sinh lão bệnh tử đều ở bên trong. Chớp mắt, chẳng qua là Long Tô một cái nhảy lên, ta liền thoát khỏi nơi đó, cách rất xa rất xa. Thế nhân đều cho rằng ta ở nơi này là tốt nhất, uống rượu ngon nhất, ngủ với người đẹp nhất, bây giờ nhìn lại, hoàng cung này bốn phương tám hướng không khác gì một cái ngục giam. Vừa nghĩ tới còn phải trở lại chỗ đó, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, không khỏi ôm chặt Long Tô, thấp giọng nói: “Long Tô, bay lên thật cao đi, trẫm muốn nhìn xa thêm một chút.” “Được.” Long Tô đáp ứng yêu cầu của ta. Ta cách biển mây nhìn cảnh sắc chợt lóe lên trên mặt đất, ánh mắt đau đến rơi lệ, vậy mà không nỡ nháy mắt chỉ một chút, đây có thể là một lần duy nhất trong đời này có thể đi tới một nơi xa như vậy. “Nếu ngươi thích,” Long Tô khẽ nói: “Sau này ta thường dẫn ngươi ra ngoài chơi.” Ta nhắm mắt lắc đầu, lòng người đều tham lam. Có lần đầu tiên, sẽ muốn lần thứ hai, thứ ba. Dục vòng càng lớn càng khó bù đắp. Năm ta mười ba tuổi, năm nỉ Liễu Bất Hoặc mang ta đi chơi, được đón tết Nguyên tiêu thực sự. Từ đó về sau, ánh đèn lung linh liền trú ở trong lòng của ta, cứ thế trong một thời gian rất dài, chỉ cần nghĩ đến đêm đó thì lòng lại ngứa ngáy khó nhịn. “Rốt cục vẫn phải đi về. Phóng túng nhất thời sẽ càng khó bù đắp, tội gì làm khó chính mình.” Mênh mông cát vàng, không thấy chút sự sống, xa xa nhìn lại, có thể tìm được vài túp lều màu trắng tụ lại một chỗ, đây là điểm đẹp nhất trên sa mạc này. Màn đêm buông xuống, nhiệt độ chợt hạ. Ta lạnh tới răng run lập cập, đứng trước chân lều gấm, trì hoãn không tiến vào. “Đi vào?” Long Tô hỏi. Ta lắc đầu: “Đợi nó ngủ đã, trẫm đến nhìn một cái là tốt rồi.” Long Tô cau mày, muốn tới như vậy, tại sao lại ‘nhìn một cái’ là tốt rồi? “Trẫm đến cũng không thể thay đổi được cái gì, chỉ đảo loạn cuộc sống của nó. Trẫm chỉ cần nhìn nó có sống tốt hay không là được.” “Nếu nàng sống không tốt?” “Nếu nó sống không tốt, trẫm liền đau lòng.” Long Tô nhíu mày, không hỏi nữa. Thật ra thì cần gì phải hỏi nữa đâu? Nhất vô tình đế vương gia. Long Tô bảo vệ ta tránh thoát ba bốn lần thị vệ tuần tra, đợi trăng lên cao, tiếng trẻ con khóc nỉ non trong lều lặng xuống, ta mới đi vào. Bên ngoài lều gió rét lạnh thấu xương, bên trong có địa long, ấm áp như xuân. Đồ dùng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, mặc dù không tính là trang nhã tinh sảo nhưng cũng có thể thấy được dụng tâm. Đặc biệt là giường gỗ khắc hoa trong lều kia, cơ hồ giống như đúc chiếc của Cẩm Châu trong cung. Tâm của ta thả lỏng một ít, ý bảo Long Tô để cho hắn làm chút pháp thuật giấu đi tiếng động. Sắc mặt Cẩm Châu có chút tái nhợt, mới vừa sinh xong, thân hình chưa khôi phục, có chút mập mạp, nó nằm trên giường gỗ khắc hoa kia, đắp chăn đỏ thẫm, ngủ thiếp đi. Ta mượn ánh đèn tù mù nhìn nó, chậm chạp không dám tới gần. Lòng đắng chát. Ta để cho nữ nhi của mình thay ta chịu khổ, thay ta gánh trọng trách thiên hạ! Ta ngay cả tư cách của một người cha cũng không đảm đương nổi, như thế nào làm vua! … Tâm tư cuồn cuộn, ta níu lấy quần áo ở ngực, từng ngụm thở hổn hến. Hài tử ngủ bên cạnh Cẩm Châu tỉnh lại, mở to hai đôi mắt hắc bạch phân minh ra xem ta. Lòng ta mềm nhũn, hơi thở từ từ vững vàng, muốn chạm vào hài tử này, lại có mấy phần sợ hãi. Nhỏ như vậy, non nớt như vậy, đụng hư thì làm thế nào? Long Tô nhìn thấu tâm tư của ta, dắt ta ta sờ sờ gương mặt hài tử: “Không phải sợ.” Dưới tay là cảm xúc trắng mịn, non mềm, cảm giác kỳ lạ từ bàn tay cho tới trái tim, ta nghĩ, đây là cái gọi huyết mạch tương liên. Hài tử hắt hơi một cái, rụt rụt cổ, tựa hồ không thoải mái, Ta vội vàng cầm tay Long Tô kéo ra xa khỏi hài tử. Long Tô nhìn về phía ta: “Có muốn ôm nó một cái không?” Ta vội lắc đầu, có chút kinh hoảng: “Trẫm làm nó bị thương thì sao? Không nên!” Nhìn bộ dáng khẩn trương của Gia Hạp, Long Tô buồn cười, trêu chọc nói: “Nó cừ nhìn ngươi, nhất định là muốn ngươi bế.” “Thật sao?” ta kinh ngạc nhìn Long Tô, xác nhận lại. “Thật.” Long Tô trả lời đúng lý hợp tình. Ta thử vươn tay thăm dò, ôm hài tử, thân thể tiểu hài tử mềm mại, còn có mùi sữa ngọt ngào. Hài tử cũng không sợ ta, con ngươi di chuyển theo mặt ta. Ta không khỏi cười, thật tốt. Long Tô có chút xa cách, sợ yêu khí làm hài tử kinh sợ. Ta cứng ngắc ôm hài tử, một cử động cũng không dám, cho đến khi hài tử ngáp một cái, sụp mắt ngủ, lúc này mới lưu luyến buông tay ra. Cuối cùng ta vén góc chăn cho Cẩm Châu, điều chỉnh ánh nến tối đi một chút mới xoay người đi khỏi: “Đi thôi.” “Đi luôn?” Long Tô có chút giật mình. Ta khôi phục thần sắc ngày thường: “Đi thôi, không trẫm ở không nổi nữa.” Long Tô híp mắt đánh giá thần sắc Gia Hạp, nói một câu: “Được.” Sắp ra lều, ta chợt nhớ tới một chuyện, vội nói: “Đợi đã,” Long Tô buông lỏng tay, lẳng lặng nhìn ta. Ta lấy hồng ngọc trường sinh ở trên vạt áo xuống, đặt trong tã lót hài tử, cuối cùng sờ sờ mặt hài tử đang ngủ: “Ngọc bội này là trẫm mang từ lúc nhỏ đến giờ, có thể tiêu tai trừ nạn, kéo dài tuổi thọ. Trẫm tặng cho con, hy vọng con có thể bình an lớn lên.” Thanh âm của ta không nhẹ, Long Tô có thể nghe được rõ ràng. Long Tô ở chỗ tối nhìn ta, thần sắc cực lạnh, ta có thể ánh mắt của hắn vô cùng lo lắng ở trên người ta, tựa như muốn đem ta đốt ra một cái lỗ. Ra khỏi lều trại, phía ngoài đêm đã khuya. Cát vàng, đêm tối, sao sáng, trăng tròn. Hoang vắng lại thê lương. Ta tiến lên một bước ôm Long Tô, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.” Người hắn cứng đờ, sau đó vươn tay trấn an vỗ vỗ lưng của ta. Ta chôn đầu vào ngực hắn, ngửi mùi thơm cỏ non trên người hắn, quặn đau trong tim cũng dần hóa giải, ta thấp giọng nói: “Đi thôi.: Long Tô ôm eo Gia Hạp, vung ống tay áo lên, trong chớp mắt biến mất trong sa mạc. Bên tai là gió rét gào thét, dưới chân là mây trắng bay qua, ôm trong lòng là thân thể cực kỳ quen thuộc, ta đè xuống tất cả tâm tình, nhắm mắt lại, nghĩ tới hết thảy xảy ra ngày hôm này. Một dòng nước ấm cùng mùi cỏ xanh thơm ngát rót vào ngực, không khỏi ấm áp.