Đế Quân
Chương 705
Tiết Vô Nghịch cười bi ai:
- Cả đời này ta làm sai một chuyện, chính là năm đó. Ở thời khắc muội gian khổ nhất lại không thể che chở muội. Nhưng ta cũng không hối hận năm đó lộ ra tin tức muội rời khỏi với các trưởng lão. Bởi vì ta biết một khi muội rời đi ta vĩnh viễn không còn cơ hội có được muội, quả nhiên là thế!
- Tình ý của sư huynh, kiếp này Tử Huyên nhất định không thể tiếp nhận rồi. Thật xin lỗi!
Ngoại trừ ba chữ kia Tử Huyên cũng không biết mình nên nói gì.
Vận mệnh trêu người, không ai biết chuyện ngày sau. Tử Huyên làm sao không biết dụng tâm của Tiết Vô Nghịch đối với nàng, nhưng cho dù là lúc ấy trong lòng nàng chỉ xem hắn như ca ca mà thôi.
- Ha ha, không cần nói xin lỗi. Sau này chỉ cần muội được hạnh phúc thì ta cũng vui vẻ.
Tiết Vô Nghịch khẽ cười, đột nhiên tiến lên một bước nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, ôn nhu nói:
- Sư muội, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?
- Sư huynh mời nói!
- Sau này sư muội sẽ có được thiên địa càng thêm rộng lớn cùng hạnh phúc của mình. Nhưng nếu như có một ngày muội cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ thanh tịnh nghỉ ngơi, có thể trở về hay không?
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng vừa lên, vài đạo thân ảnh từ trong dãy núi nhanh chóng bay xuống, chỉ sau vài lần hô hấp đã biến mất cuối chân trời xa xa.
Một người đứng yên lặng ở vị trí họ vừa rời đi, thật lâu sau vẫn chưa nhúc nhích…
- Thần Dạ, chúng ta đi Hiên Quang thành hay là…?
- Thời gian không còn nhiều lắm, trực tiếp đến Thiên Ma Tông đi, có lẽ họ đang ở đó chờ đợi, Linh nhi, để ta ôm đi!
- Không cần, đại ca ca là người xấu, các người đều là người xấu, sau này đừng tới gần người ta, hừ!
Mọi người chợt ngẩn ra, sau đó không khỏi phá lên cười!
Một mảnh rừng rậm lớn mênh mông vô bờ, cho dù bay lướt qua trên không đều cảm nhận được rừng rậm cuồn cuộn như biển khơi, nơi nơi đầu là đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, làm ánh mặt trời cũng không thể chiếu xuyên qua tán lá.
- Cứ địa cũ của Thiên Ma Tông nằm tận sâu trong rừng rậm này, năm đó muội ngẫu nhiên mới phát hiện.
Tử Huyên nói.
Thần Dạ gật gật đầu, vẻ ôn nhu càng thêm dày đặc.
Xưa nay rừng rậm đều là nơi yêu thú ở lại, những khu rừng càng nguyên thủy thì thực lực của chúng càng thêm cường đại.
Đoàn người vừa đi vào rừng rậm chưa được bao lâu đã cảm giác được vài đạo khí tức cường đại xuất hiện, nếu không phải tu vi của họ không kém, phát ra khí tức đủ mãnh liệt, hơn nữa còn có Hổ Lực luôn tán phát khí tức bản thể, chỉ sợ đã có vô số yêu thú xuất hiện công kích.
Có thể biết càng đi vào tận sâu trong yêu thú có thực lực càng thêm cường đại, nơi này đúng là một mảnh đất nguy hiểm.
Linh nhi dựa sát trong lòng Tử Huyên, năm xưa nàng cũng đến qua nơi này, mặc dù đã qua vài năm nhưng nàng vẫn nhớ thật rõ ràng, hôm nay trở lại nàng đã trưởng thành hơn một ít, càng thêm hiểu được khu rừng này đối với một võ giả bình thường mà nói ý vị như thế nào.
- Mẹ!
Tử Huyên dịu dàng cười nói:
- Hết thảy đều là quá khứ!
- Phải, hết thảy đều là quá khứ.
Thần Dạ nắm chặt tay Tử Huyên, không muốn buông ra.
- Chúng ta đi nhanh đi!
Đoàn người lập tức tăng thêm tốc độ, đội hình của họ xem như đã không kém, có yêu thú cao giai như Hổ Lực tồn tại, cũng không bị đàn thú quy mô lớn tập kích.
Hơn nữa còn có Thần Dạ đi chung nên không ai lo lắng, từ sau khi long khí hoàn toàn dung hợp, thân thể Thần Dạ chẳng khác gì một đầu chân long.
Hơn nữa còn có được Thiên Đao cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trong tay, chỉ cần không phải gặp được siêu cấp cao thủ tôn huyền cảnh giới, cho dù chính Tiêu Lang Anh đến đây muốn âm thầm giải quyết đoàn người cũng là chuyện không thể nào.
- Đến!
Đi được nửa ngày, đã đến cuối rừng rậm, một tia ánh sáng lan tỏa, ngoài ra còn mang theo cỗ khí tức thập phần áp lực.
Chỉ cần điểm này đã khiến mọi người biết năm xưa Thiên Ma Tông thật sự bất phàm.
Đi ra khỏi rừng rậm, nhóm người Thần Dạ nhịn không được than thở.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt thật sự làm người ta có chút rung động!
Lúc này trên bầu trời ánh nắng chiếu xuống, ngẩng đầu nhìn lên giống như có một tầng kết giới đem ánh sáng ngăn cản ở bên ngoài.
Vùng trời nơi này u tối như bị bao phủ một tầng sương mù dày đặc, nhìn xuống mặt đất không có một ngọn cỏ, nhưng lại không giống như sa mạc mà giống như bị liệt hỏa thiêu hủy nhiều năm, vì vậy đem toàn bộ sinh cơ đều khô cằn hoàn toàn.
Cảnh tượng bày ra làm mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, hơn nữa còn là quỷ dị!
- Rất kỳ quái phải không?
Tử Huyên cười nói:
- Năm đó muội đến nơi đây, còn tưởng rằng ngộ nhập vào kết giới của một vị tiền bối lưu lại.
- Đích xác rất kỳ quái, cũng không hổ là Thiên Ma Tông.
Thần Dạ nói ra lời này làm mọi người thoáng ngây ra, hiển nhiên có chút khó hiểu, không biết vì sao hắn lại cảm thán như thế.
Đi tới nơi đây, Thần Dạ đột nhiên cảm ứng được lực cắn nuốt trong cơ thể như hồng thủy, điên cuồng khởi động trong kinh mạch như muốn lao ra ngoài.
Điều này làm cho Thần Dạ phi thường rõ ràng, đại khái nơi này bao phủ ma khí, nếu không lực cắn nuốt sẽ không hưng phấn như thế.
Phải biết rằng lực cắn nuốt xuất thân từ Đại Âm Tà Ma Vương!
Người kia được xưng là vương giả trong ma, có thể làm lực cắn nuốt hứng thú như vậy trong trời đất ngoại trừ ma khí cũng không còn năng lượng nào khác.
- Nơi ở cũ của Thiên Ma Tông tại nơi nào?
Một lát sau Thần Dạ hỏi.
Chỉ vào phía trước Tử Huyên đáp:
- Ngoài trăm dặm!
- Chúng ta đi!
Thiên Ma Tông thật sự làm Thần Dạ vô cùng hứng thú, không những năng lượng chân khí tản ra trong không gian nơi này, làm lực cắn nuốt sôi động, mấu chốt hơn chính là nơi này thật quỷ dị.
Sau khi hỗ trợ Âm Mỵ giải quyết Âm Quý Tông cùng Âm Liên Tông, Tử Huyên đạt được một hồi tạo hóa, nếu không đi tới đây Thần Dạ cũng không lo lắng điều gì, dù sao Tử Huyên từng luyện hóa Thiên Ma Tông chân hỏa, tính ra nàng đã có một tầng quan hệ với thế lực này.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẻ quỷ dị nơi đây, Thần Dạ không chút an tâm.
Sớm chạy tới nơi ở cũ của Thiên Ma Tông là có thể tranh thủ thêm thời gian điều tra vẻ quỷ dị trong này.
Ngoài trăm dặm, với tốc độ của mọi người không bao lâu đã tới.
Càng ngày càng đến gần mục đích, lực cắn nuốt trong cơ thể Thần Dạ càng thêm sôi sục, điều này cũng ý nghĩa mức độ ma khí trong không gian càng thêm nồng đậm.
Tới cuối cùng còn làm cho Thần Dạ phải toàn lực khống chế lực cắn nuốt, nếu không nó sẽ phá thể vọt ra tận tình hấp thu ma khí trong không gian.
- Các ngươi xem phía trước!
Rốt cục trong tầm mắt xuất hiện một mảnh kiến trúc cũ nát hoang tàn, khí tức đìu hiu tràn ngập trong trời đất, tựa hồ kể lại huy hoàng một thời của chúng nó.
- Xem ra đã có người tới trước.
Thần Dạ gật đầu cười, nhìn vào mảnh kiến trúc cũ nát kia, có hơn mấy chục đạo thân ảnh đang đi tới, người chưa đến nhưng sát ý đã tràn tới trước.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
10 chương
34 chương
78 chương