Đế Quân
Chương 696
Lần này trở về, mọi chuyện đều nên có kết thúc.
- Thần Dạ, không quên Hiên Quang thành đi?
Trên đường đi, Tử Huyên nhẹ hỏi.
Thần Dạ cười nói:
- Sao có thể quên, chúng ta đã đáp ứng Âm Quý Tông Âm Mỵ, giúp nàng chỉnh hợp Âm Liên Tông.
Tử Huyên nói:
- Như vậy lần này quay về Đại Hoa hoàng triều, cần đi qua Hiên Quang thành, thời gian cũng không xê xích bao nhiêu, Thần Dạ, chúng ta làm xong việc này sau đó tiếp tục đi Đại Hoa hoàng triều, được không?
Nghe vậy Thần Dạ thoáng cau mày, lập tức nói:
- Giúp thì phải giúp, Âm Mỵ không cần để ý tới, thái độ làm người của
Mạc Lăng Sơn Mạc gia chủ không tệ lắm, hắn đã có tâm nắm giữ hai đại thành trì Hiên Quang thành cùng Diêu Quang thành, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mà Tử Huyên…?
Thần Dạ có chút dừng lại, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu như vậy thời gian của chúng ta quá khẩn trương.
Tử Huyên lập tức nói:
- Cho nên chúng ta cần tăng thêm tốc độ, hơn nữa tu vi của chúng ta tiến nhanh, còn có Hổ Lực đại ca cùng bốn người Phong Tường, đội hình này cũng mạnh mẽ, tin tưởng có thể rất nhanh giải quyết phiền phức của Âm Mỵ bọn họ. Như vậy chúng ta có thể đúng lúc trở lại Đại Hoa hoàng triều.
- Nói thì nói vậy, nhưng mà…
Thần Dạ nhìn Tử Huyên, một lát sau nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tử Huyên, vì sao muội vẫn thiện lương như vậy.
Bị Thần Dạ nhìn ra dụng tâm chân chính, Tử Huyên không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Bọn họ dù sao từng nuôi dưỡng muội, dạy một thân sở học, muội thật sự không muốn…
- Thái độ làm người cần ân oán rõ ràng, ân của họ muội đã hồi báo qua, đã rõ ràng! Oán, nếu họ dám làm thì phải trả giá, trên thế giới này không có chuyện chỉ biết đòi lấy mà không biết trả giá.
- Lần này muội phải nghe ta!
Thanh âm Thần Dạ lạnh lùng, ánh mắt băng hàn, Chung Kỳ là người thực hiện thủ đoạn, đã gây thương tổn cho Tử Huyên, nhưng thương tổn lớn nhất chính là tâm chết!
Tiêu Vô Yểm, Khiếu Lôi Tông, những gì bọn hắn gây cho Tử Huyên cùng Linh nhi, mới làm người ta thấy giận!
Nếu bọn hắn còn chút lòng liêm sỉ, Tiêu gia sẽ không phái người đến mang đi Linh nhi, Khiếu Lôi Tông cũng sẽ không phái người đi đuổi giết.
Huyền Y làm hết thảy đã trở thành khiêu khích lớn nhất trong lòng hắn.
Lần này trở về, không chỉ cần đi qua Hiên Quang thành, còn phải đi qua
Khiếu Lôi Tông. Nếu trở về, phải tính toán ân oán rõ ràng, như vậy bắt đầu tính từ Khiếu Lôi Tông.
Khiếu Lôi Tông không phải Lăng Tiêu Điện, bây giờ còn chưa có tư cách khiến Thần Dạ phải chạy trối chết!
- Nơi này là Khiếu Lôi sơn mạch địa bàn Khiếu Lôi Tông, nhìn qua cũng thật bình thường thôi!
Từ xa đến gần, vài đạo thân ảnh bay nhanh đến, rơi xuống Khiếu Lôi sơn mạch, nhìn dãy núi có vài phần khí thế, ánh mắt Hổ Lực lóe ra nói.
Trước khi đến hắn nghe Thần Dạ nói qua một ít chỗ kỳ lạ của Khiếu Lôi Tông.
Thần Dạ nhướng mày, bởi vì có Lôi Trì, cả Khiếu Lôi sơn mạch đều tràn ngập sấm sét, người thường đi vào trong này đều cảm nhận được chỗ bất đồng với những địa phương khác.
Nhưng hiện tại nhìn tới, chỉ là một dãy núi bình thường, nếu nói có chút gì đó bất đồng, là màu sắc xanh um tươi tốt hơi có chút biến hóa, xen lẫn chút ngân sắc quang mang nhàn nhạt, về phần sấm sét thì không cảm
ứng tới.
- Khiếu Lôi Tông đã phong sơn!
Tu vi Tử Huyên vượt hơn Thần Dạ, nàng sinh sống đã lâu trong Khiếu Lôi
Tông, tự nhiên có thể nhìn ra rốt cục nơi này xảy ra chuyện gì.
- Phong sơn?
Trong mắt mọi người hiện tia lãnh ý!
Mỗi một thế lực bất phàm phần lớn đều có thủ đoạn bảo mệnh, tránh căn cơ bị người tiêu diệt, phong sơn chính là một trong những thủ đoạn đó, bảo đảm nhất cũng là cường đại nhất.
Gọi là phong sơn, là một kết giới cường đại, từ trong ra ngoài, đem trọn cả dãy núi đều bao phủ vào, dùng kết giới ngăn cản những thế lực cùng cao thủ khác đến xâm phạm.
Loại thủ đoạn này không kém, bình thường đều là lá bài tẩy, nhưng đồng thời một khi phong sơn, cũng muốn nói cho những người khác bởi vì không còn cách nào, bị bức bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Nếu như thế, thanh danh truyền đi ra sẽ khó nghe, nhưng còn hơn cả tông môn bị nhổ bật gốc rễ, cơ nghiệp nhiều năm trôi theo nước chảy, thanh danh cũng đã không còn trọng yếu.
- Xem ra Huyền Y đã sớm quay về Khiếu Lôi Tông!
Thanh âm Thần Dạ giễu cợt, bọn họ bởi vì chữa thương lãng phí một ít thời gian, vì vậy tốc độ không nhanh như Huyền Y.
Đôi mắt Hổ Lực cũng phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Khiếu Lôi Tông đương đại không có ai ngoài tông chủ còn có thể miễn cưỡng một chút, những người còn lại đều không đủ gây sợ, cho dù là trận pháp phong sơn này cũng không khả năng phát huy ra uy lực cường đại nhất, ta thật không tin không oanh phá được kết giới này.
Những gì Khiếu Lôi Tông đối xử với mẹ con Tử Huyên, nhóm người Hổ Lực đều đã biết, một môn phái chỉ biết mục đích cùng ích lợi, ngay môn hạ của mình cũng có thể tùy tiện bán đứng, thế lực khi nhục nhỏ yếu, người như vậy bọn họ không hề có chút hảo cảm.
Nghĩ tới đây, Hổ Lực như nghĩ ra điều gì, lập tức biến hóa sắc mặt, cười nói:
- Tử cô nương, ngươi không còn ở Khiếu Lôi Tông, đừng để trong lòng!
Tử Huyên im lặng gật đầu, nhìn núi non quen thuộc, một lát sau nói:
- Thần Dạ, nếu bọn họ đều biết sợ, thì thôi đi?
- Nếu đã đến đây, làm sao quay đầu bước đi chứ?
Thần Dạ cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, ôn nhu cười nói:
- Tử Huyên, ngẫm lại những gì Huyền Y đã làm, nếu nàng thực hiện được, muội cảm thấy người của Tiêu gia, người của Khiếu Lôi Tông sẽ vì cái chết của chúng ta mà cảm thấy áy náy sao?
- Sẽ không!
Thần Dạ lãnh đạm nói:
- Cho nên hôm nay, cho dù không hủy căn cơ của Khiếu Lôi Tông, nhưng người nên giết không thể buông tha!
- Không sai, ta tới thử xem kết giới này rốt cục mạnh đến bao nhiêu!
- Hổ Lực đại ca, xem ta là được.
Thần Dạ thả người nhảy lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, kết giới trong suốt, Thần Dạ có thể thấy trên đỉnh núi, trong quảng trường lớn của Khiếu Lôi Tông, thật nhiều đệ tử theo sự dẫn dắt của trưởng bối đang ngồi xếp bằng bên dưới.
- Biết sợ, vậy còn xa xa chưa đủ!
Thần Dạ cười lạnh, tâm thần vừa động, bàn tay hướng bên dưới đột nhiên chộp lên, lớn tiếng quát:
- Đi ra!
Nương theo tiếng quát, một trận thanh âm ầm ầm vang lên, nhất thời sau đại điện Khiếu Lôi Tông vang vọng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Người trên quảng trường đều bị kinh động, vội vàng nhìn về hướng động tĩnh, trong ánh mắt mờ mịt không hiểu.
Không qua bao lâu, vài đạo thân ảnh quen thuộc từ trong điện bay vút ra, trên thân bọn hắn ít nhiều có chút chật vật.
- Tông chủ, làm sao vậy, vì sao Bách Binh Các lại đột nhiên chấn động lên?
Trước đám người, thần sắc Chu Uyên Nhung đồng dạng có chút mờ mịt, từ khi Khiếu Lôi Tông khai sơn lập phái cho tới nay, chưa bao giờ phát sinh qua chuyện Bách Binh Các bị chấn động.
- Mấy vị trưởng lão, cùng bổn tọa ra tay!
Chu Uyên Nhung cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng phân nửa Khiếu Lôi Tông đều bị hủy diệt.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
38 chương
20 chương
15 chương
17 chương
7 chương
138 chương