Đế Quân

Chương 610

Hiện giờ một đạo khí tức dĩ nhiên đã làm được thế! Sau nháy mắt, Thần Dạ thu hồi ánh mắt, trên mặt kiên nghị có một vòng dáng cười lạnh lùng xuất hiện. - Hoàng Tuyền Lộ, tuyệt sẽ phải điểm cuối của ta, muốn nhặt xác cho ta, Cửu Anh Vương, ngươi cứ chậm rãi chờ xem! Tiếng nói từ từ truyền ra, tựa hồ Cửu Anh Vương vẫn còn trong không gian này, mỗ một nơi đều đột nhiên run nhẹ một cái... Thần Dạ cười cười, không do dự nữa, thân ảnh khẽ động, lướt tới môn hộ nhanh như chớp. Xùy~~! Tốc độ mau lẹ lúc xẹt qua không gian chợt có một hồi tiếng xé gió vang vọng, nhưng lúc tiến vào phiến trạng thái chân không kia thì tất cả thanh âm đều biến mất không thấy gì nữa. Mà phía trước chính là cửa vào Hoàng Tuyền Lộ, khoảng cách gần như thế có thể khiến Thần Dạ cảm ứng được rõ ràng sự quỷ dị và khủng bố của khí tức kia! Lúc hắn chính thức xuất hiện ở trước cửa vào Hoàng Tuyền Lộ thì khí tức càng thêm đầm đặc, mặc dù lấy tâm tính Thần Dạ giờ phút này cũng nhịn không được nhíu nhíu mày, nếu không có Thiên Đao thì hắn thật không muốn đi lên trước chút nào. Thần Dạ cũng không dừng lại quá lâu, thân ảnh khẽ động liền trực tiếp xuyên qua quang đoàn ánh sáng ố vàng, sau đó, xuất hiện ở trên cái gọi là Hoàng Tuyền Lộ kia. Một cổ khí tức quỷ dị so với bên ngoài còn đậm đặc hơn nhiều hiện giờ đã chiếm cứ mỗi một nơi trong phiến Thiên Địa này. Bất quá trong chốc lát, Thần Dạ thình lình cảm ứng được quanh thân đều có khí tức như vậy lan tràn, khiến huyền khí năng lượng trong cơ thể hắn vậy mà đang quay cuồng kịt liệt như nước sôi, sau đó, xông vào đan điền, co đầu rút cổ trong đó. Đến tận lúc này, đan điền đã hoàn toàn bị phong ấn, Thần Dạ rốt cuộc không cách nào sử dụng được huyền khí mà nhiều năm qua hắn vất vả luyện thành nữa! Dù Thần Dạ vinh nhục không sợ hãi nhưng lúc này cũng nhịn không được kinh hoảng! Một võ giả, bỗng nhiên không còn huyền khí, thật giống như một phú ông, thoáng cái táng gia bại sản vậy, mặc kệ là người rộng lượng thế nào thì hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ chịu ảnh hưởng. Thần Dạ chau mày, cảm thụ tình huống thân thể một chút, một lát sau mày càng nhíu chặt hơn... Trong cơ thể, không chỉ có huyền khí năng lượng tinh thuần phảng phất như biến mất không thấy, mà ngay cả lực lượng cường đại trong thân thể cũng như bị rút đi, hắn hôm nay không khác gì một ngươi chưa từng tiếp xúc với võ đạo vậy. - Không hổ là Hoàng Tuyền Lộ ah! Thần Dạ lầm bầm lầu bầu, trong hoàn cảnh lạ lẫm này, hắn đã mất đi tất cả chỗ dựa, muốn đi ra Hoàng Tuyền Lộ... Khó trách Cửu Anh Vương lại tự tin như thế, mà ngay cả thần bí nhân kia, đối với Hoàng Tuyền Lộ này cũng cực kỳ kiêng kị Thì ra tất cả nguyên nhân đều vì vậy! Nhưng thế đã sao? Không còn gì thì Thần Dạ ta không thể sống sao? Năm đó ta cũng hai bàn tay trắng nhưng vẫn tới được ngày hôm nay, chẳng lẽ lần nữa làm lại ta càng chật vật hơn trước sao? Thần Dạ cắn răng, bước một bước lên trước nói: - Dù cho Hoàng Tuyền Lộ cũng đừng mơ cản ta tiến lên! Theo một bước bước ra, thế giới chung quanh lại đột nhiên đại biến! Chỗ đứng lúc trước, mặc kệ khí tức chung quanh kinh khủng bực nào, nhưng chỗ kia, thủy chung vẫn có thể gọi là đại địa, nhưng hôm nay dưới chân giẫm phải lại như là cát... Phóng mắt nhìn đi, đập vào mắt tựa hồ là một mảnh khu vực sa mạc, trên bầu trời, ánh mặt chói mắt chiếu xuống, khiến hai mắt cũng không nhịn được khẽ khép lại. Một cổ nhiệt độ cao từ trong sa mạc dọc theo hai chân, truyền khắp toàn thân Thần Dạ, loại cảm giác khô nóng kia phảng phất như thân đang trong đỉnh lò bị đun sôi vậy, cực kỳ khó chịu. Toàn bộ Thiên Địa, đều là một mảnh xích hoàng, những sắc thái khác ở chỗ này đều không tồn tại. Nhiệt độ cực nóng từ ngoài vào trong, lại từ trong ra ngoài khiến toàn thân hắn đều bị nhiệt độ cao bao phủ, dựa vào thân thể gầy yếu hiện giờ, Thần Dạ còn có thể kiên trì bao lâu? Đây làm gì phải Hoàng Tuyền Lộ gì, quả thực như là luyện ngục vậy. Thần Dạ âm thầm đè xuống kinh hoàng trong lòng, một lát sau, gian nan giơ hai chân lên tiếp tục đi về trước. Hô! Bỗng nhiên, gió bắt đầu thổi! Người từng đến sa mạc đều biết nếu gió sa mạc bắt đầu thổi thì tuyệt đối không phải là gió nhẹ gì cả, gió trong sa mạc đều có thể xưng là Phong Bạo. Hiện giờ chính là lúc Phong Bạo điên cuồng cuốn tới, trong gió lốc, cát vàng ngập trời phảng phất như hình thành một đầu Giao Long hung ác, từ xa xa cuốn tới Thần Dạ! - Bắt đầu rồi sao? Thấy thế, Thần Dạ ngược lại không khiếp sợ lắm, thầm nghĩ trong lòng một tiếng liền lập tức nhanh chân bỏ chạy, hắn cũng không cho rằng chỉ bằng vào tình huống thân thể hiện giờ có thể để lộ ra tư thế gì đó. Đã không có tu vị tinh thuần, đã mất đi lực lượng thân thể, tuy thủ đoạn khác của Thần Dạ vẫn còn nhưng lúc này mới vừa mới tiến Hoàng Tuyền Lộ, không ai biết tiếp theo có còn biến cố gì nữa không. Hiện giờ đã lộ hết thủ đoạn hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt, tuy rằng thủ đoạn cuarhawns đã bị mọi người trong phiến thần tích này biết rõ. Hiển nhiên, Phong Bạo kia là hướng phía Thần Dạ mà đến, cho dù hắn chạy có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Phong Bạo. Trên không bao la, một đầu Giao Long màu vàng dưới sự dẫn dắt của cuồng phong như cuốn xuống, hung hăng đánh vào lưng hắn. Phanh! Thanh âm trầm thấp vang lên, Thần Dạ trực tiếp bị rút bay ra ngoài, một cổ đau đớn kịch liệt từ trên lưng nhanh chóng truyền khắp toàn thân, máu tươi chảy ròng, một vết thương khiến người nhìn thấy mà giật mình xuất hiện sau lưng hắn Đau nhức, đau nhức khó lời nào hình dùng! Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán Thần Dạ chảy xuống, một thoáng vừa rồi phảng phất như thiếu chút nữa đã xé hắn thành hai nửa vậy. Đã nhiều năm, Thần Dạ cũng đã không nhớ rõ loại này cảm nhận sâu sắc thuần túy này có tư vị gì? Bất quá, so ra thì cảm nhận nơi thân thể càng khiến Thần Dạ ngưng trọng. Còn nhớ rõ, trước khi thần bí nhân kia và Cửu Anh Vương song song rời đi, thần bí nhân đã từng nói qua, muốn Thần Dạ hắn quên đi bản thân, đầu Hoàng Tuyền Lộ này ngay cả thần bí nhân cũng chưa từng đặt chân qua Hắn đã nói cho Thần Dạ, Hoàng Tuyền Lộ cũng không phải thủ bút của hắn, mà ý càng sâu hơn trong lời nói chính là sinh tử! Từ khi phiến thần tích này mở ra, Tử Kim Song Dực Sư, Huyền Huyễn Đại Trận, Cửu Anh Vương thập đại phân thân, những chuyện này đều đã nói rõ một chuyện, tất cả đấy vốn chỉ là khảo nghiệm. Đã là khảo nghiệm, như vậy, hạn độ lớn nhất h bất quá chỉ là vây khốn Thần Dạ thôi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng hắn. Cùng nhau đi tới, quả thực như thế, bởi vậy, trong lòng Thần Dạ, mặc kệ quay mắt về cục diện phía nào, kỳ thật đều có đầy đủ lực lượng. Nhưng sau khi đến Hoàng Tuyền Lộ, cái gọi là khảo nghiệm sẽ biến thành sinh tử lịch lãm rèn luyện chín thức! Một kích vừa rồi, Thần Dạ không chút hoài nghi, nếu như phản ứng của hắn hơi chút chậm chút, vậy thì đầu Longg kia có lẽ đã trực tiếp theo đánh hắn xuống núi rồi.