Đế Quân

Chương 514

Nghe vậy, Thần Dạ cười nói: - Thể diện của Chung cô nương tự nhiên là phải có. Nhưng mà, thể diện của ta và Phong đại ca bọn họ thì mấy người phụ thân nàng hình như không muốn cấp cho. Chung cô nương, nàng nói phải làm sao bây giờ? Chung Kỳ đáp: - Chỉ cần mọi người vẫn còn ngồi ở chỗ nầy, có khả năng uống trà nói chuyện phiếm như thế. Như vậy, chuyện gì cũng có thể đàm phán được. Thế gian này, tịnh không tồn tại cách nói tuyệt đối. - Có đạo lý! Thần Dạ hít thật sâu hút mùi thơm của nữ nhân ở trước mặt rồi cười nói: - Chung cô nương đã nói như vậy, hảo, ta đây liền nghe một chút xem Chung cô nương có cao kiến gì. - Lấy đâu ra sẽ có cao kiến gì. Ta chỉ nói một chuyện thực, xin Thần công tử, Phong thúc thúc các ngươi nghe được là tốt rồi. Chung Kỳ thản nhiên cười một tiếng, vẻ mặt lại thoáng chốc đã biến hóa. Chỉ sau một giây thì đã giống như nữ vương tôn quý nắm vững đại quyền sinh tử trong tay ! Phong thái phát tán từ trong ra ngoài này làm Thần Dạ, đều hơi phải liếc xéo. Có thể sánh ngang Tử Huyên cùng được ca tụng là Đông Vực song kiều, quả nhiên là có chỗ độc đáo ! Chung Kỳ thản nhiên nói: - Mọi người đều biết, bốn thế lực lớn hải vực Phong Thành bao gồm Chung gia ta ở trong đó, thực lực bản thân ở tại Đông Vực đều không phải xếp hạng đứng đầu. Nhưng chiếm cứ thành này không nói, vẫn còn trong mơ hồ khống chế được tư cách tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. - Chính điểm này, tại rất nhiều năm trước cũng đã làm cho đông đảo thế lực bất mãn. Mà trong những thế lực này không thiếu một chút tồn tại mà Phong thúc thúc, đến cả các ngươi cũng sẽ không tùy ý trêu chọc. - Nhưng tại sao, bốn thế lực lớn hải vực Phong Thành cho tới bây giờ vẫn còn tốt đẹp yên lành vậy? Chung Kỳ nhìn Thần Dạ, gằn từng chữ một mà nói: - Bởi vì trong các nguyên nhân không chỉ vì là Định Hải Thần Thú, mà là một đòn chết cả hai. Bởi vì chuyện cá chết lưới rách, những người khác dám làm thì bốn thế lực lớn chúng ta đồng dạng dám làm. Lúc này, Chung Kỳ cười như có như không mà nhìn Thần Dạ rồi nói: - Ngày sau, các ngươi xác thật có thực lực này, để cho bốn thế lực chúng ta biến mất trong thế gian. Thế nhưng ta dám cam đoan, không được bao lâu lại có người sẽ muốn trút cơn giận vì bốn thế lực lớn hải vực Phong Thành. - Thần công tử, ngươi có muốn biết không, kẻ sẽ làm như vậy đến tột cùng là ai ? Không hổ là yêu nữ a. Chỉ ngắn ngủi nói một hồi, nếu như không phải trước khi đến đây cũng đã thương lượng ổn thỏa thì chỉ sợ lúc này, đám người Phong Kình vị tất còn có thể vẫn duy trì sự bình tĩnh bất động như núi. Thần Dạ làm thế nào mà nghe không hiểu những lời thế này của Chung Kỳ ! Bốn thế lực lớn của hải vực Phong Thành, đương nhiên bởi vì khống chế được một phân đoạn quan trọng nhất trong lộ trình tiến vào Chúng Thần Chi Mộ mà phải đón nhận người khác ghi hận. Thế nhưng, bọn họ cũng không chiếm giữ tất cả các suất vào trong tay mình, mà ít nhiều đều là phân chia một chút đi ra ngoài. Như vậy, mặc dù làm cho người ta hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại vẫn còn chưa dẫn đến họa sát thân. Bởi bọn họ hiểu được, hợp thời buông tay mới có thể giữ được lâu dài! Nhưng nếu như, có người hoặc là có chút thế lực trực tiếp tiêu diệt bốn thế lực lớn. Khi xảy ra một chuyện như vậy thì không nói vô phương tiến vào được Chúng Thần Chi Mộ, nhưng ít nhất cả quá trình này mà so sánh với trước kia thì sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Thậm chí sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài, bởi vì không tìm được vị trí của Định Hải Thần Thú mà mất đi thời cơ tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. Trước kia các suất mặc dù ít, còn cần dốc hết toàn lực mới có thể thu được, thế nhưng ít nhất vẫn còn có hy vọng sẽ thu được. Còn nếu như bốn thế lực lớn không còn, như vậy thì cái gì cũng không có. Cho nên, nếu ai dám động đến bốn thế lực lớn, liền có nghĩa là sẽ thành kẻ địch của tất cả những ai muốn tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. Trừ phi người này có được thực lực không thèm nhìn đến mọi người, còn nếu không nghe lời thì hậu quả làm như vậy sẽ là cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi nói xong những lời thế này, Chung Kỳ cười dài nhìn Thần Dạ.... Dưới cái nhìn chăm chú của Chung Kỳ, sắc mặt của Thần Dạ không hề có chút biến đổi. Căn bản hắn cũng không hề suy nghĩ thêm mà trực tiếp thốt ra: - Chung cô nương, ngươi hẳn là nghe nói qua, có một câu nói, gọi là thiên tai nhân họa! Chung Kỳ ngây cả người, hiển nhiên là không biết rõ, hắn nói lời này là có ý tứ gì. Đúng là nàng muốn dùng thuật đọc tâm để xem một phen, nhưng rồi ngẫm lại thì thấy không cần thiết phải như vậy. Hẳn tất nhiên là đối phương sẽ đưa ra cho nàng đáp án muốn biết. Hơn nữa, thời thời khắc khắc lợi dụng thuật đọc tâm để đi dò xét bí mật trong nội tâm người khác thì không chỉ có mệt chết đi, mà chính cả cuộc sống của mình cũng đã không có chút xíu niềm vui thú. - Vì thiên tai nhân họa, ám chỉ chính là, những chuyện sẽ phát sinh sau một khắc là điều mà bất cứ người nào đều giống như muốn mà không được. Nếu như không hình dung được, như vậy, bốn thế lực lớn mà không có thì tựa hồ cũng không trút được trách móc oán giận lên trên đầu bất luận kẻ nào. - Ngươi nói những lời này, rất hàm hồ! Gương mặt Chung Kỳ khẽ vênh lên mà nói. - Nếu đã như vậy, ta sẽ thay bằng một cách khác. Thần Dạ cười nói: - Một đám người rất nghèo khổ, bọn họ nuôi một con gà. Bọn họ mỗi lần cho gà ăn thì đều rất muốn mổ con gà này làm thịt ăn. Nhưng lại cũng muốn gà còn có thể đẻ trứng, trứng không những được ăn một bụng no, còn có thể bán lấy tiền. Nếu như may mắn thì có thể ấp trứng nở được con gà con. - Bởi vậy, nhóm người nghèo này liền một mực băn khoăn như vậy, không biết là nên giết hay không giết! - Nhưng rồi đột nhiên có một ngày, gà không còn. Mặc dù có khả năng ăn no ăn một bữa, nhưng chỉ một bữa thôi sao ? Vì vậy do miếng ăn này mà sẽ bắt đầu hoài nghi lẫn nhau, thậm chí người quen biết, người có quan hệ tốt đều bởi vậy mà cũng bị trách móc. - Tuy nhiên, gà đã chết là sự thật, những người này còn muốn tiếp tục sống, nói không chừng, thực sự vì một con gà mà mọi người phải lâm vào tình trạng giết được ngươi ta cũng mất mạng sao? Phải biết rằng, ở trên thế gian vẫn còn có nhiều thứ có thể làm cho người ăn no. Trước kia bọn họ thường xuyên chịu đói, đó là bởi vì bọn họ cảm giác có được một con gà như vậy là có thể đủ duy trì cuộc sống, cho nên không cần làm. Nhưng nay gà đã chết, bọn họ lại muốn sống thì còn có thể sống được như ngày xưa vậy sao? Thần Dạ nhìn Chung Kỳ, cười nói: - Đối với việc so sánh như vậy, Chung cô nương, ngươi cho là thế nào? Nghe xong, Chung Kỳ không khỏi bật cười: - Thần công tử, ngươi thật là không nể tình, lại đi so sánh bốn Đại gia tộc chúng ta với một con gà.