Đế Quân
Chương 47
- Vốn là, gia gia tính toán, trong lứa tiểu đồng các ngươi tranh đấu, gia gia sẽ không nhúng tay. Các ngươi lựa chọn lấy con đường, các ngươi tự chính mình đi. Nhưng lúc này đây, gia gia nếu như mặc kệ không hỏi, ngươi và Nhị hoàng tử có đúng là đã qua tính toán xong xuôi, chuẩn bị ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu chăng?
- Gia gia?
Thần Nguyên chợt ngẩng phắt đầu, môi nhúc nhích hồi lâu. Nhưng rồi một câu cũng đều không hề nói ra.
Thần lão gia tử biết rõ ràng trong lòng. Giờ phút này, trong lòng thầm buông tiếng thở dài, phẩy phẩy tay mà nói:
- Ngươi là người mà Hoàng đế bệ hạ truyền chỉ nên cứ ở trong phủ, ngươi đi tiếp chỉ đi. Sau này muốn làm như thế nào, gia gia sẽ không can thiệp ngươi. Chỉ hy vọng là ngươi có thể nhớ kỹ một câu nói của gia gia. Kẻ địch của ngươi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở bên trong Thần gia.
Thần Nguyên khom người đi ra. . . .
Không bao lâu sau, trong cả tòa phủ đệ Thần gia vang vọng một đạo âm thanh the thé chói tai xen lẫn Huyền Khí .
- . . . . Thần Nguyên bảo vệ hoàng tử có công, trẫm thực cảm thấy vui mừng. Nếu như mọi người đều như Thần Nguyên vậy, thì Đại Hoa hoàng triều ta cần gì lo lắng không có tương lai tốt đẹp? Bởi vậy, trẫm đặc biệt hạ ân sủng, ban thưởng Thần Nguyên dây lưng trên người màu vàng , lại có thể tùy thời tùy ý tự do ra vào hoàng cung ra mắt trẫm. . . .
Âm thanh the thé kéo dài không tiêu tan, mọi người Thần gia nghe đến trong tai cơ hồ đều sắp sửa chảy nước .
Trong gian phòng im lặng , ánh mắt Thần Dạ bắt đầu khởi động những tia lấp lánh. Một lát sau, lạnh lùng cười một tiếng:
- Hoàng đế bệ hạ, ngài dùng một chiêu này, không thể nói là không độc a. Muốn dùng vinh hoa Tam ca của ta để kích thích những người khác của Thần gia chúng ta, tiến tới làm Thần gia chúng ta chia rẽ từ bên trong sao?
- Đáng tiếc, ngài đánh giá thấp người của Thần gia ta. Hoặc là, sự hiểu biết của ngài đối với người của Thần gia ta cũng vẻn vẹn dừng lại trên người gia gia, cùng với điều ngài tự cho là thuộc về nhân tính .
Nói đến chỗ này, Thần Dạ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mi tâm bỗng nhiên đóng lại. Sau một hồi thật lâu, hắn nặng nề thở dài:
- Hiện nay, thật sự là thời gian không đợi ta. Hoàng đế bệ hạ, chúng ta sẽ cùng chạy một hồi, nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Dứt lời, Thần Dạ nhắm chặt hai mắt, hai tay tạo thành ấn quyết tu luyện. Nhưng chỉ chốc lát sau, vô vàn đạo linh khí thiên địa lập tức như thủy triều ùn ùn kéo đến. Cả gian phòng, liền trở thành một đại dương linh khí không tiêu tan.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, đến sau khi hô hấp của Thần Dạ dần dần ổn định, những linh khí thiên địa này phân hàng rẽ lối đâu vào đấy từ trong miệng mũi hắn mà ùa vào cực kì nhanh chóng. Tức thì, chúng được công pháp dẫn dắt nên dùng tốc độ trình độ cao nhất để chảy xuôi trong kinh mạch.
Đến sau khi linh khí thiên địa, đã được hóa thành Huyền Khí tinh thuần tiến vào đan điền , khí tức toàn thân Thần Dạ lại bắt đầu thong thả tăng trưởng. Dẫu tốc độ này xem ra không hài lòng, nhưng sau khi dòng Huyền Khí thứ nhất tiến vào thì chúng cũng không từng gián đoạn . . . .
Lần tu luyện này cũng không biết giằng co bao lâu. Nếu có người ngoài một mực chú ý , tất sẽ phát hiện, Thần Dạ tu luyện không làm dần từng bước giống những người khác vậy, mà là giống như nhảy vọt vậy.
Tu vi hiện nay của hắn rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng!
Từ lúc lại lên Bắc Vọng Sơn rồi quay xuống, sau khi biết mình có khả năng lại bước lên con đường Huyền Khí Chi Lộ cho đến bây giờ, cũng không trôi qua bao nhiêu thời gian. Tính toán thời gian cho đủ thì cũng chỉ là thời gian hơn tháng trời mà thôi.
Nhưng tu vi của Thần Dạ , lại từ Hậu Thiên Tam Trọng mà ngày đó đã dừng lại suốt bốn năm. Nay đạt tới Hậu Thiên Lục Trọng hiện tại. Hơn nữa, nhìn trạng thái giờ phút này thì rõ ràng là hắn đang đánh sâu vào để đột phá lên cảnh giới Hậu Thiên Thất Trọng.
Tốc độ tu luyện như thế , có phần quá nhanh, rất dọa người đó? Mặc dù Thần Dạ vào ngày xưa , khi vẫn còn loại thiên phú tu luyện bẩm sinh yêu nghiệt thì cũng không làm được chuyện chỉ thời gian trong vòng hơn một tháng mà liên tục thăng tiến được mấy trình tự.
Đối với điểm này, Thần Dạ tự mình đã sớm biết nên cũng không có quá nhiều kỳ quái.
Tu vi của hắn, mấy năm trước đây vào lúc ở trên Bắc Vọng Sơn, đã qua đạt tới tình trạng Hậu Thiên Thập Trọng đỉnh cao. Sau đó bị hủy căn cơ, tu vi bị rơi xuống đến Hậu Thiên Tam Trọng.
Mà nay căn cơ phục hồi như cũ, lúc này tu luyện nhằm đạt tới cảnh giới năm đó. Nên đều có thể coi là đang khôi phục. Vì thế có tốc độ này cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, trong thời gian mấy năm bị phế, Thần Dạ cũng chưa bao giờ ngừng việc tu luyện Huyền Khí.
Cho nên, căn cơ mặc dù bị hủy, nhưng trụ cột vẫn còn. Ngoài ra, kinh nghiệm dĩ vãng của hắn vẫn còn. Tất cả, cũng chỉ là lấy lại những gì đã mất đi nên tất nhiên dễ dàng hơn.
Một thời khắc nào đó, linh khí thiên địa một mực lưu động trong phòng, đột nhiên dừng lại chỉ chốc lát. Tức thì, linh khí đại dương trong cả phòng phảng phất đã gặp bậc tồn tại không thể đối địch nào đó. Nên Xoạt một tiếng, chúng liền tan đi thành vô ảnh, không còn thấy dấu vết đâu nữa .
Nhưng đúng vào lúc này, khí tức bắt đầu khởi động ở bên ngoài thân thể Thần Dạ cũng là so sánh chỉ chốc lát trước đây mà đã cường đại hơn gấp đôi. Cái này rõ ràng chính là biểu hiện tu vi của hắn lại thăng tiến lên một cấp độ .
- Cảnh giới Hậu Thiên Thất Trọng !
Thần Dạ đã tỉnh táo lại kìm lòng không đậu khẽ lẩm bẩm một câu. Trong âm thanh có sự mừng rỡ thấp thoáng. Thế nhưng, khi hắn đang chuẩn bị mở mắt rời khỏi trạng thái tu luyện, thì một quầng sáng trắng nhanh chóng bùng lên từ trong đan điền. Chỉ trong thời gian tích tắc liền bao bọc toàn thân hắn vào trong đó.
Lúc này, hắn nhìn thấy chính mình lại xuất hiện thêm một lần ở trên một mảnh đại bình nguyên. Ở phía trước cách đó không xa, vẫn còn đứng sừng sững tòa cung điện khổng lồ kia . . . .
- Cổ Đế Điện!
Mặc dù Thần Dạ biết chính mình hiện tại đang ở trong trạng thái ý thức. Hắn vốn từng có kinh nghiệm một lần nên đã rõ ràng, quả nhiên là cùng với việc tu vi thăng tiến đến tình trạng nhất định, chính mình liền có khả năng thêm một lần nữa nhìn thấy cung điện thần bí này!
Ngắm nhìn Cổ Đế Điện rất lâu, cho đến lúc tiểu đao phá không bay ra, xuất hiện ở phía trên cung điện. Lúc này, tâm tư Thần Dạ mới chậm rãi thu hồi. Hắn dừng lại chỉ chốc lát rồi thân thể khẽ động, lững thững đi về hướng tới cung điện.
Lần trước nhìn thấy Cổ Đế Điện, nó luôn luôn ở tại phía trước cách đó không xa. Nhưng cho dù tốc độ của Thần Dạ như thế nào, thì từ đầu đến cuối vô phương tới gần Cổ Đế Điện. . . .
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
542 chương
70 chương
11 chương
2020 chương
324 chương
76 chương