Đế Quân
Chương 462
- Lớn mật!
Trong hư không, một đạo thân ảnh lướt đến, lực lượng bàng bạc tựa như lồng giam bao phủ cả người Tử Huyên cả người tính cả Lôi Kình Diệt Thế Thương vào trong, khiến cho cả hai không cách nào nhúc nhích.
Thừa cơ hội này, Nhị trưởng lão nhanh lùi lại, trong mắt hắn nhìn về phía Tử Huyên lập tức tràn ngập hận ý vô cùng vô tận, hôm nay, hắn xem như mất hết mặt mũi rồi.
- Tiện nhân, chờ ngươi rời khỏi Lôi Trì, lão phu nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Thanh âm ác độc lọt vào tai Tử Huyên, nàng chỉ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu, sau khi nhìn thân ảnh phiêu phù ở phía trước không xa, bên ngoài chung quanh thân thể bỗng nhiên lại một lần nữa bắt đầu khởi động lấy hào quang cực hạn. . . . Nháy mắt khi hào quang xuất hiện, một hồi chấn động kịch liệt ở chung quanh Tử Huyên như một quả boom bị dẫn nổ, hung mãnh muốn nổ tung lên, một tia khe hở nhanh chóng hiển hiện.
- Trước mặt vi sư, ngươi còn dám động thủ?
Giữa không trung, Đại trưởng lão giận không kềm được, thò tay trảo một cái, một cái thiết quyền ngưng hình mà ra lập tức ập tới Tử Huyên.
Bồng!
Đạo khe hở kia rốt cục càng lúc càng lớn, mắt nhìn thiết quyền đến, Tử Huyên không chút lùi bước, thả người nhảy lên, tay cầm chùm sáng lôi điện xông tới nghênh đón.
Mà cùng lúc đó, chuôi Lôi Kình Diệt Thế Thương kia lại như mũi tên bắn ra, mục tiêu chính là Nhị trưởng lão!
- Không ai có thể cứu được ngươi đâu!
Dùng trạng thái Nhị trưởng lão lúc này, tuyệt đối không cách nào thoát khỏi, mắt nhìn thần binh như Lôi Đình đến thế gian kia, khuôn mặt của hắn lại một lần nữa xuất hiện sợ hãi.
- Đại sư tỷ, cứu ta!
Đại trưởng lão mi già nhẹ nhăn, nàng thật không ngờ, đối mặt với mình, Tử Huyên còn dám làm thế, cổ lửa giận kia không khỏi càng thêm mãnh liệt.
Nhưng bất kể như thế nào, Nhị trưởng lão cũng không thể không cứu, cao thủ Lực Huyền cửu trọng đặt ở nơi nào, cũng đều được coi là nhân vật trọng yếu cả.
Nhưng Tử Huyên sớm đã biết rõ Đại trưởng lão sẽ làm thế nào, khi nàng phi thân đi, vạn đạo Lôi Đình từ bốn phương tám hướng, phô thiên cái địa ập tới nàng.
Uy lực ngập trời khiến cho Đại trưởng lão không thể không cải biến suy nghĩ trong lòng, mà Tử Huyên muốn cũng chính là như vậy, nàng không nghĩ qua, dùng năng lực của mình, có thể đánh tan một gã cao thủ Địa Huyền, có thể ngăn lại được là đủ rồi.
- Ah!
Ngay nửa ngày về sau, một đạotiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng phía chân trời.
Lôi Kình Diệt Thế Thương, trực tiếp xuyên qua lồng ngực Nhị trưởng lão, nhanh chóng diệt tuyệt sinh cơ, thi thể của hắn liênf vô lực rơi xuống đất.
- Tử Huyên, ngươi lớn mật!
Ở trước mắt mình, vậy mà để Nhị trưởng lão bị giết, giờ khắc này, trong lòng Đại trưởng lão đã có ý niệm muốn sờ sờ xé rách Tử Huyên, dưới nộ khí như thế, toàn bộ Thiên Địa cũng theo khí cơ của Đại trưởng lão bắt đầu có run rẩy lên tần suất .
Dù cho thân ở chỗ này, Tử Huyên mượn Lôi Đình chi lực vô cùng vô tận có thể khiến lực chiến đấu của nàng tăng gấp đôi, nhưng bản thân chỉ có cảnh giới Lực Huyền nhị trọng, có thể đánh chết Nhị trưởng lão đã là cực hạn rồi, căn bản không thể nào địch lại Đại trưởng lão.
- "Nghiệt đồ, lão thân cả đời này, chuyện hối hận nhất chính là đã thu một đồ đệ như ngươi!
Nghe vậy, Tử Huyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Sư phó, nếu như ta bây giờ còn là Thánh nữ Khiếu Lôi Tông, sắp leo lên tông chủ bảo tọa, ở trong lòng ngươi, sự hiện hữu của ta có vậy không?
Không gian đều bị lời nói này khiến nhẹ nhàng ngưng lại một chút. . . . Mắt nhìn Đại trưởng lão sắc mặt tái nhợt, Tử Huyên lại cười:
- Sư phó, ta khuyên ngài vẫn nên thu tay lại đi, không nên quên, mục đích các ngươi cưỡng ép lưu ta lại Khiếu Lôi Tông là gì, hiện giờ giết ta, đối với các ngươi cũng không có nửa điểm chỗ tốt.
- Ngươi?
Thần trí Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ không cam lòng và sát ý trong ánh mắt đều cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất rồi.
Rầm rầm!
Lúc này, lại có từng đợt bạo tạc kịch liệt tự khu vực xa xa truyền tới, trong nănglượng rung động đáng sợ kia khiến người có thể cảm giác được, có mấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng ra.
Ước chừng hơn mười giây qua đi, lúc hỗn loạn tiêu tán, hai đạo thân ảnh lúc này mới tự trong chật vật xuyên ra.
- Đại sư tỷ, nàng. . . .
Hai vị trưởng lão kéo lấy thân thể bị thương, bước nhanh đến bên người Đại trưởng lão, đang muốn nói cái gì đó lại đột nhiên nhìn thấy thi thể Nhị trưởng lão, thần sắc hai người lập tức đại biến.
- Tiện nhân, ngươi vậy mà giết Nhị sư huynh?
- Các ngươi nếu muốn chết, ta cũng có thể thành toàn các ngươi.
Tử Huyên lạnh lùng nói.
- Ở trước mặt Đại trưởng lão, ngươi không có bất luận tư cách gì!
Khiếu Lôi Tông lưỡng đại trưởng lão bạo lướt ra, mặc dù đang bị thương nhưng tốc độ vẫn không chậm.
Nhìn qua hai người tới, Tử Huyên cười khẽ:
- Sư phó, lão nhân gia ngài cũng đừng trách ta, là bọn hắn muốn đưa ta vào chỗ chết, ta chỉ bảo vệ mình thôi!
- Dừng tay!
Đại trưởng lão thân ảnh chợt khẽ động, chặn hai người lại, nhìn Tử Huyên, nàng vô cùng phức tạp, ở trước mặt mình giết Nhị trưởng lão không nói, càng dưới tình huống đồng thời đối mặt Tam đại trưởng lão, lại khiến một chết hai bị thương!
Quả nhiên mình dạy ra đệ tử giỏi. . . . Đại trưởng lão không khỏi điềm nhiên nói:
- Nghiệt đồ, chuyện xảy ra hôm nay, lão thân nhất định sẽ khiến ngươi hoàn trả gấp trăm lần.
- Lời này của ngài, ta tin tưởng!
Tử Huyên ánh mắt không thay đổi, nói:
- Nhưng có một lời ta phải nói cho sư phó ngài biết rõ. Mặc dù ngài cái gì cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng có một chuyện ngài không cách nào khống chế được, đó chính là tâm mẹ con chúng ta!
- Chuyện trước kia không đề cập tới, chuyện hôm nay không tính, Tử Huyên không thẹn với Khiếu Lôi Tông!
Đại trưởng lão lạnh lùng cười, nói:
- Có hay thẹn hay không, không phải ngươi nói là được, nếu ngươi đã biết, lão thân cũng không ngại trung thực nói cho ngươi biết, qua nhiều năm như vậy, ngươi từ Khiếu Lôi Tông lấy được bao nhiêu, đến lúc đó, ngươi phải nhổ ra toàn bộ, kể cả tánh mạng của ngươi!
- Tốt, ta hi vọng ngài nói ra được là làm được! Bằng không thì. . . .
Tử Huyên nói khẽ:
- Cái chết của Nhị trưởng lão, coi như là nhắc nhở, cái chết của Ngũ trưởng lão là tiền lãi ta thu!
- Hỗn trướng!
Mọi người lắp bắp kinh hãi, bọn hắn giật mình không phải là chuyện Tử Huyên có thể mạt sát Ngũ trưởng lão, dùng thực lực và hủ đoạn của nàng, có thể làm được, vẫn có thể miễn cưỡng khiến người tiếp nhận, mấu chốt chính là, vô thanh vô tức gạt bỏ hắn mới là chuyện đáng sợ nhất.
- Cho nên sư phó, các ngươi không nên ép ta quá, bằng không thì sẽ phải hối hận, nhất định là các ngươi!
Nói đến đây, Tử Huyên trong trẻo nhưng lạnh lùng cười cười, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thật đến tận hôm nay, những chuyện các ngươi làm đã bức ta rất nhiều... các ngươi sẽ không bỏ qua ta, ta sao lại nguyện ý buông tha các ngươi chứ?
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
501 chương
73 chương