Đế Quân

Chương 367

Những năm gần đây Tử Huyên không biết nhìn thấy bao nhiêu kẻ giống như người trẻ tuổi này, nàng trước sau vẫn chỉ có một cách làm việc, chỉ có một chữ ―― chết! Bởi vậy sau khi nàng bước vào vòng vây của đám đại hán kia, khí thế bàng bạc, lập tức hiện lộ phong mang, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập các nơi, càng làm cho người chung quanh phát lạnh, nhịn không được vội vàng lui về phía sau. - Trong mười hô hấp lăn khỏi nơi này, bằng không, chết! Khí thế bàng bạc vòng qua vòng lại, dùng Tử Huyên làm trung tâm không có gì ngoài Thần Dạ cùng Linh Nhi ra, trong phạm vi vài chục trượng không có người nào! Trong mắt của nàng đầy sát ý, làm cho người ở xa cũng cảm giác được, giống như bị hỏa diễm bao phủ. Thần Dạ ngẩng đầu nhìn qua Tử Huyên, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá. Lúc này hắn nhìn rõ trên người của Tử Huyên là lực lượng hỏa diễm. Hỏa diễm cùng lôi đình... Ánh mắt Thần Dạ hơi run rẩy, cũng không biết hai loại lực lượng này Tử Huyên phải chăng đã dung hợp hoàn toàn hay chưa, nếu như dung hợp rồi và đồng thời sử dụng cả hai cùng đại chiến, như vậy thực lực của nàng không phải dùng tu vị mà cân nhắc. Nếu như không có dung hợp, đợi một thời gian Tử Huyên có mang hai loại lực lượng này dung hợp làm một thể, đối với tu vị bản thân nàng mà nói chắc chắn là một lần tăng lên cực lớn. - Đại ca ca, nương ta thế nào? Rúc vào trong nưực Thần Dạ, Linh Nhi nhỏ giọng cười nói. - Tốt, rất tốt! Thần Dạ gật đầu. Nếu nói Thần Dạ kính nể ai nhất, vậy chính là Tử Huyên. Cũng không phải nói thiên phú, tiềm lực của Tử Huyên là cao nhất trong những người mà Thần Dạ gặp, nhưng mà biểu hiện bề ngoài của Tử Huyên quá kinh diễm, người nào cũng không thể so với nàng. Đương nhiên chuyện này có quan hệ tới xuất thân của Tử Huyên, những thiên tài khác mà Thần Dạ gặp hiện tại có sư môn không tệ, nhưng mà lịch duyệt của bọn họ kém xa Tử Huyên. Cái gọi là kính nể chính là tiềm lực mà Tử Huyên biểu hiện ra ngoài. Hỏa diễm cùng lôi đình hai loại lực lượng, người bình thường chỉ có một đã là hạnh phúc lắm rồi, nhưng trong quá trình đạt được sẽ có tra tấn và thống khổ, người ngoài khó hiểu rõ. Phải biết rằng trong cảm ứng của Thần Dạ, Tử Huyên thi triển ra cho dù là hỏa diễm hay lôi điện, tuyệt không phải do năng lượng huyền khí biến ảo ra, nói cách khác chúng là chân thật. Hỏa diễm và lôi đình chân thật, Thần Dạ cảm thấy da đầu run lên. Nhớ ngày đó gặp thiên kiếp ở Thần Biến sơ hình, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn rồi, mà Tử Huyên lại thu lôi đình cho mình sử dụng, hơn nữa đồng thời còn mang lực lượng này cho mình dùng. Nàng làm thế nào thì Thần Dạ không rõ ràng lắm, Thần Dạ vẻn vẹn chỉ hiểu quá trình này nhất định vô cùng gian nan, nhưng Tử Huyên làm được nên Thần Dạ kính nể. Linh Nhi nhỏ giọng nói: - Nương của ta vì lực lượng mà trả giá quá nhiều, mà nàng lúc trước chưa từng bá đạo như vậy, tất cả là do... - Tất cả là vì ngươi đúng không? Thần Dạ cười cười, véo nhẹ má ngọc óng ánh của Linh Nhi, nhỏ giọng nói: - Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ nên làm chính là cố gắng tu luyện, mau chóng giải quyết phiền toái trong người đi, chỉ có như vậy nương của ngươi mới chính thức vui vẻ, về phần chuyện khác cũng không phải ngươi có thể quản. Nghe vậy Linh Nhi không vui nhăn nhăn cái mũi, khẽ nói: - Đại ca ca, ta cũng không tin, ngươi không có suy nghĩ về nương của ta. ... Thần Dạ cực kỳ kinh ngạc, xem ra hiểu chuyện quá sớm kỳ thật cũng là phiền toái. - Cao thủ Thông Huyền Cảnh? Trong đám đại hán kia có một tên đạt tới Huyền Cảnh, nghẹn ngào kinh hô, bước chân không tự chủ lui ra phía sau vài bước. - Cô nương còn trẻ như vậy đã là cao thủ Thông Huyền? Đám người ở đây vô cùng khiếp sợ, bọn họ không tin, thế nhưng mà do tên cao thủ Huyền Cảnh kia nói ra, không phải do bọn họ không tin. Nhưng vào lúc này Thần Dạ nhíu mày một cái. Tên trẻ tuổi kia tu vị bản thân chỉ là Sơ Huyền cảnh mà thôi, ỷ vào gia thế bất phàm có thể tại thành Hiên Quang này diễu võ dương oai, vốn nhìn thấp đám người Thần Dạ, nhưng dù như vậy đối mặt một cao thủ Thông Huyền cho dù thế lực gia tộc của hắn không tồi, hắn cũng không có được lực lượng đối kháng chính diện với Tử Huyên. Nhưng hết lần này tới lần khác biết rõ Tử Huyên cường đại nhưng người trẻ tuổi này không có nửa phần sợ hãi, ngược lại hắn còn không ẩn giấu vẻ vui thích. Thần Dạ ngược lại càng hiếu kỳ, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia quá tự đại, cho rằng nương tựa vào thế lực gia tộc của hắn có thể đối mặt với tình huống này dám đối kháng cao thủ Thông Huyền Cảnh? Hoặc là nói chung quanh có cao thủ ẩn nấp? - Ngươi đang tìm chết. Hiển nhiên người trẻ tuổi kia không động đậy, trong đôi mắt của Tử Huyên cũng mang theo kinh ngạc, nhưng mà nàng càng hiểu được nên làm thế nào thoát khỏi đám người này. Giọng nói vừa vang lên, khí thế bàng bạc bao phủ không trung, bỗng nhiên khẽ động và một thanh trường thương hỏa diễm hiện ra, nó ở giữa không trung như mũi tên bắn mạnh vào tên trẻ tuổi kia. Mặc kệ tên trẻ tuổi này dựa vào cái gì, chỉ cần bắn hắn thì không có chuyện gì xảy ra cả. - Tại hạ Mạc Vô Hành, vừa rồi có chỗ mạo phạm, thật sự tình thế bất đắc dĩ, kính xin vị cô nương và công tử không nên tức giận, cho ta cơ hội giải thích một phen! Nếu giải thích của tại hạ không làm cho hai vị thỏa mãn, đến lúc đó giết hay không theo ý của hai vị. Đối mặt với trường thương hỏa diễm bắn tới, tên trẻ tuổi Mạc Vô Hành này cũng không có tránh, trong thần sắc không mang theo chút sợ hãi, chỉ vẹn vẹn có biến hóa là dục vọng tham lam trong mắt đã biến mất, thay vào đó là đại khí và phong độ của danh môn. Người như vậy cũng không thể là quần là áo lượt được. - Tử Huyên! Không cần Thần Dạ nhắc nhở, Tử Huyên cũng không làm gì Mạc Vô Hành, biến hóa này làm cho nàng cẩn thận vài phần, đồng thời cũng làm cho hai người ngạc nhiên, một màn vừa rồi là Mạc Vô Hành cố ý như vậy. - Đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình! Nhìn thấy trường thương hỏa diễm tan biến đi, Mạc Vô Hành cười nói, khí chất trên người đã khác trước. - Cô nương, công tử, không biết Mạc Vô Hành có vinh hạnh mời hai vị uống một chén không? - Không cần, có lời gì nói ở đây là được rồi, chúng ta thời gian đang gấp. Mặc kệ Mạc Vô Hành cố ý hay là không cố ý, Thần Dạ không muốn nói nhiều, tên này tâm cơ quá sâu. Thấy vậy Mạc Vô Hành bất đắc dĩ lắc đầu, chợt quay người bày ra uy nghiêm, thản nhiên nói: - Đều tán đi, ta muốn cùng hai vị này trò chuyện, chư vị ở đây không quá thuận tiện, có chỗ đắc tội, ngày khác Mạc gia ta sẽ tới nhà xin lỗi. - Không dám, không dám, Mạc thiếu gia quá khách khí. Tất cả mọi người lập tức cung kính thi lễ, sau đó vội vàng rời khỏi nơi này, trong một phút ngắn ngủi cửa thành này im lặng. Danh tiếng của Mạc gia xem ra ở thành Hiên Quang rất là nổi tiếng ah! Lúc này Mạc Vô Hành cười khổ, nói: - Cáo mượn oai hùm mà thôi, ha ha, làm cho cô nương và công tử chê cười.