Đế Quân

Chương 362

Thần Dạ quỳ rạp trên đất, nói: - Hài nhi sẽ nghe, phụ thân yên tâm, hài nhi tuyệt đối sẽ không bị khó khăn làm gục ngã. - Dạ nhi ah! Trong lòng Thần Sư thở dài, nhẹ nhàng nâng nhi tử dậy, nói: - Nên chiếu cố tốt chính mình. - Vâng, hài nhi cáo từ! Thần Dạ không do dự nữa, sau đó từ biệt phụ thân, sau khi mẫu tử Tử Huyên tụ hợp, liền nhanh chóng lướt qua chân núi, sau một lát dù ánh trăng sáng ngời thì thân ảnh của ba người thân ảnh cũng biến mất. Sau khi Thần Dạ đi không lâu, Thần Thuân cùng Thần Lệ huynh đệ loé sáng hiện ra, nhìn qua Thần Sư đầy lo lắng, Thần Thuận cười nói: - Tam đệ không cần lo lắng, dùng tính tình và thực lực của Dạ nhi, cho dù tại đông vực cũng không ăn thiệt thòi đâu. - Ta tin tưởng. Thần Sư cười một cái, trong lời nói mang theo tự hào, nhưng mà vẫn không cách nào đánh tan lo lắng lúc trước, hắn thản nhiên nói: - Không gặp trắc trở, sẽ không chính thức phát triển, ta tự tin vào thành tựu tương lai của Dạ nhi. Nhưng trong lòng của hắn vẫn có quá nhiều ràng buộc, chuyện mẫu thân của hắn với hắn mà nói là quá nặng. Nghe nói như thế, Thần Thuận cùng Thần Lệ liếc nhau, trong ánh mắt hai huynh đệ lập tức có một tia tinh mang ngưng lại. Thấy vậy, Thần Sư cười khổ, nói: - Đại ca nhị ca, những năm gần đây ta hơi hỗn trướng, liên lụy các ngươi rồi. - Không nên nói thế, huynh đệ chúng ta không nên nói liên lụy cái gì đó. Thần Lệ cười vỗ vỗ vai Thần Sư, nói: - Tam đệ, ngươi có nói chuyện đệ muội với Dạ nhi không, như vậy ngươi cho rằng tâm của Dạ nhi có dám đối mặt hay không? - Ta không phải ý tứ này. Thần Lệ khoát khoát tay, nói: - Ngươi lo lắng, ta và đại ca biết rõ, nhưng kỳ thật đối với Dạ nhi mà nói áp lực của hắn không phải tới từ mặt khác, nếu như hắn có thể chính tai nghe ngươi nói ra, ta nghĩ tâm phấn đầu của hắn sẽ cao hơn đấy. - Nhưng nguy hiểm sẽ càng lớn, cho nên cho dù ta có thể đối mặt, nhưng lại không thể biểu hiện với Dạ nhi được. Thần Sư đắng chát lắc đầu, nói ra: - Điểm này ta không phải phụ thân tốt. - Nếu ngươi không phải phụ thân tốt, vậy ngươi từ nay về sau nên làm nhi tư tốt. Thần Thuận nghiêm mặt nói. Nghe vậy trong mắt Thần Sư cso quang mang đại thịnh, một lát sau hắn chậm rãi gật gật đầu. Một đêm chạy đi, Thần Dạ cùng mẫu tử Tử Huyên sớm rời xa thế ngoại đào viên của gia tộc, hiện tại bọn họ xuất hiện chính là bình nguyên rộng lớn, phóng mắt nhìn qua thì sinh cơ dạt dào, có ý vị khác. - Tử Huyên, còn bao lâu nữa mới tới đông vực? - Chúng ta đi thẳng thì ước chừng nửa tháng sau là tới khu vực đông vực, tới Khiêu Lôi Tông thì cần một tháng nữa. Tử Huyên nhẹ nhàng lên tiếng, chợt có giọng nói mang theo sát ý vang vọng. - Thần Dạ, nếu như đi lên phía bắc xuyên qua bình nguyên này, ước chừng ba bốn ngày là chúng ta sẽ tiến vào khu vực của Đại Thương hoàng triều, ngươi muốn hay không? - Đại Thương hoàng triều? Nghe bốn chữ này lập tức khiến sắc mặt của Thần Dạ âm hàn, sát ý lăng lệ lóe lên trong mắt. Qua một hồi, Thần Dạ mới thu hồi sát ý trong mắt, lạnh lùng nói: - Dùng tưực lực của ta hiện tại đi Đại Thương hoàng triều hoặc Đại Hoa hoàng triều không có kết quả tốt, tất cả nên chờ sau chuyện Thiên Nhất Môn kết thúc mới đi. Ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ trong vòng một đêm trở thành oan hồn, vì đối phó Thần gia, tâm của hoàng đế không thể không nói quá hung ác, thủ đoạn càng điên cuồng. Tuy chuyện này không quan hệ tới Đại Thương hoàng triều, nhưng mà nếu không có Đại Thương hoàng triều phối hợp, hoàng đế cũng không thể nào làm được. Lão gia tử cùng Lâm lão thân hãm Thiên Nhất Môn, Đại Thương hoàng triều cũng phải lãnh trách nhiệm. Tử Huyên nhẹ nhàng nắm tay lạnh buốt của Thần Dạ, ôn nhu nói: - Phiến thiên địa này, ta và ngươi sau này sẽ quay về. Ý nghĩa một câu kiên định của Tử Huyên là: mặc kệ ngươi về sau đi nơi nào, chỉ cần ngươi cần thì ta sẽ theo ngươi. Trên bình nguyên mênh mông, lọt vào mắt không có gì ngoài cây cối xanh tốt và cỏ hoa thơm ngát, cũng thỉnh thoảng có một ít đá lởm chởm, thậm chí một ít ngọn núi. Có lẽ trong sơn mạch này không có ngọn núi nào quá to lớn, cho nên kẻ sân thú tiến vào nơi này không có bao nhiêu, đoạn đường này chỗ khiến Thần Dạ gặp người cũng không nhiều. - Thần Dạ, ngươi trước kia không có rời khỏi Đại Hoa hoàng triều sao? Thời điểm đang chạy tốc độ cao, đột nhiên Tử Huyên hỏi một câu. Nghe vậy Thần Dạ ngượng ngùng, nói: - Đừng nói rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, cho dù rời khỏi đế đô cũng chỉ mới lần thứ hai thôi. Tử Huyên, sao ngươi hỏi như vậy? - Chỉ nhắc nhở ngươi một chút, trong mắt chúng ta Đại Hoa hoàng triều, hoặc là Đại Thương hoàng triều, kia chỉ là giới thế tục, tiến vào đông vực thì đó mới là thế giới võ đạo chính thức. Tử Huyên nói: - Cái gọi là giết chóc, tranh đoạt lợi ích gì đó trong thế giới võ đạo càng phát huy vô cùng tinh tế, càng bày ra trước mặt của ngươi. - Ngươi đang nhắc nhở ta nên thu hồi cảm thán và thương tâm vô vị hay sao? Thần Dạ cười cười, nói: - Ngươi yên tâm đi, người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu như không ai đánh chủ ý lên người ta, bọn họ sẽ bình an, nhưng nếu... Một đạo sát ý hiện ra trong ánh mắt của Thần Dạ. - Đây mới là cách sinh tồn hữu hiệu nhất! Tử Huyên cười cười, lúc này thiên kiều bá mị, nói: - Cách phía trước không xa là một thôn nhỏ, chúng ta nên tới đó nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục chạy đi a. Ân! Thần Dạ gật gật đầu, nhìn qua nàng ôm Linh Nhi trong ngực, trên đoạn đường này Thần Dạ hắn là tu luyện giả Huyền cảnh cũng có chút không chịu nổi, Linh Nhi tuổi còn nhỏ càng trực tiếp nằm trong ngực của hắn ngủ. Mặc dù nói Linh Nhi không cần hắn mang theo, nhưng người bên cạnh ai cũng nhìn ra, hai mẫu tử sống nương tựa nhiều năm với nhau, lang bạc kỳ hồ bốn phía đã làm cho tiểu Linh Nhi đã sớm quen với cuộc sống này. Gian khổ trong đó Thần Dạ tự trải nghiệm rất nhiều, nhưng cũng không cách nào thừa nhận được. Nhìn thấy Thần Dạ yêu mến, trong lòng Tử Huyên hòa hoãn không thôi, trong khoảng thời gian ở chung nàng, nàng đã biết rõ Linh Nhi trong lòng của Thần Dạ là không thể thay thế. Phần yêu thương này là vô tư! - Thần Dạ, cám ơn ngươi! - Khách khí cái gì chứ? Thần Dạ cười cười, nói: - Có thể nhìn thấy Linh Nhi hiện tại càng ngày càng tốt hơn, mới là chuyện vui vẻ nhất của ta. Thần Dạ cảm khái không phải là không có đạo lý, tiên thiên độc trong người Linh Nhi bị phong ấn, hắn từ Đại Thiên Phủ cửu trọng quan lập tức chạy về đế đô, sau đó quay trở lại Đại Thiên Phủ. Thời gian trong đó gần ba tháng, cộng thêm hai tháng gần đây vẻn vẹn không tới nửa năm, tu vị của Linh Nhi càng đặt tới Hậu Thiên tầng năm. Nếu tính toán tốc độ như vậy, nhiều nhất chỉ cần một năm thì Linh Nhi có thể phá tan Hậu Thiên, tiến vào Huyền cảnh. Cũng nói đúng hơn chỉ dùng không tới hia năm, Linh Nhi từ không có gì tiến vào cảnh giới Sơ Huyền, tốc độ tu luyện như vậy Thần Dạ tự cho là thiên phú hơn người cũng thúc ngựa theo không kịp.