Đế Quân
Chương 341
- Lần này tuyệt đối sẽ không, mà điều ta muốn chỉ là để Thần Dạ sống, chỉ là sống mà thôi, còn sống ở nơi nào cũng không hề quan trọng.
Ánh mắt của Thần Nguyên nhìn hoàng đế chưa từng có chút né tránh.
- Thật vậy sao?
Ánh mắt của hoàng đế khẽ lóe lên, sau đó hắn giảm thấp thanh âm, ní:
- Thần Nguyên, quần thân chúng ta trong lúc này cứ thẳng thắn ra. Cái trẫm muốn chính là hoàng triều Đại Hoa này, trẫm muốn nắm toàn bộ hậu bối tử tôn ở trong tay.
- Cái thần muốn chính là Thần gia lại một lần nữa không phục địa vị dưới một người mà trên vạn người, hơn nữa hoàn toàn phải do chính thần làm chủ!
Thần sắc của hoàng đế khẽ ngưng tụ, một lát sau không tiếng động cười to:
- Tốt, trẫm đáp ứng ngươi, thậm chí trẫm còn có thể cùng hợp tác…
- Hợp tác sao?
Thần Nguyên tự tiếu phi tiếu.
Nét mặt của hoàng đế nghiêm nghị nói:
- Trẫm lấy hoàng triều Đại Hoa mà thề, chỉ cần Mộ gia nắm trong tay hoàng triều, Thần gia vĩnh viễn sẽ hưởng thụ sự tôn sùng, từ trẫm trở xuống hậu bối tử tôn của trẫm, Thần gia chỉ cần nghe phân phối mà không cần nghe tuyên chỉ! Nếu vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt!
- Thành ý như thế, Thần Nguyên, ngươi phải biết nếu như không phải bất đắc dĩ, thì trẫm nhất định sẽ không hứa hẹn!
…..
- Sư huynh, tiểu thiếu gia đã không kiên trì được bao lâu nữa, chúng ta không ra tay sao?
Trong thiên lao, Lâm lão phảng phất như nhìn thấy trận đại chiến ở bên ngoài, sắc mặt lãnh túc, thanh âm căng thẳng hỏi.
Trầm mặc trong chốc lát, Thần lão gia tử lắc đầu nói:
- Dạ nhi vẫn còn có thể kiên trì một lúc, ra khỏi Thiên Loa hắn cũng không đi theo Nguyên nhi lập tức rời đi mà lại dồn ép những người này. Hắn nghĩ dùng phương pháp kịch liệt nhất để nói cho Thần Nguyên biết, dựa vào người khác thì mình sẽ không thể nào thật sự lớn mạnh, giống như cũng không thể nào giúp Thần gia thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Nhất môn.
- Còn có, Dạ nhi cuối cùng vẫn còn có chút hoài nghi đối với lão phu…
- Tiểu thiếu gia thật là cố chấp!
Lâm lão cười khổ nói.
Mi già của Thần lão gia tử nhướng lên, nói:
- Nếu không có như thế thì Dạ nhi cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
Lâm lão nhẹ nhàng thởi dài nói:
- Hành động của tiểu thiếu gia ta có thể hiểu được, chẳng qua là Nguyên thiếu gia có thể cũng hiểu được, nhưng chưa chắc sẽ tiếp nhận.
Hắn và Thần lão gia tử là huynh đệ tình cảm tương thân, mỗi một người trong Thần gia, bao gồm cả Thần Thuận, cũng đều là người mà hắn thấy từ nhỏ tới lớn, người nào có tính cách như thế nào hắn đều hiểu rất rõ.
Nghe vậy Thần lão gia tử chợt như già đi rất nhiều, cũng đều là Tôn tử của ông, cho dù là ai thì trong lòng ông cũng đều có chút thiên vị, nhưng ở tình hình như vậy ông không thể làm gì khác.
Nếu như cưỡng ép…. Chính là bởi vì người đó quá ưu tú, vì vậy thủ đoạn mạnh mẽ ngược lại sẽ càng không được lòng người!
Thần lão gia tử chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Con đường bất đồng, lựa chọn bất động… chuyện cho tới lúc này lão phu cũng không còn lời nào để nói, chỉ hi vọng không cần phải hối hận là được rồi.
- Sư huynh, thật ra thì con cháu tự có phúc của bọn nó, chúng ta đã làm chuyện nên làm rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Lâm lão tiến tới an ủi Thần lão gia tử.
- Đúng vậy, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
….
Nhìn Thần Dạ vẫn mang chiến ý ngập trời như cũ, trên khuôn mặt của Linh tiên sinh không tự chủ được mà hiện lên sát khí vô tận, hắn đè nén khí huyết đang sôi trào trong lòng, tàn nhẫn cười:
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là bất phàm, nhưng nếu ngươi đã vô kế khả thi thì thời điểm chết của ngươi đã tới rồi.
- Ta đã nói rồi, muốn giết ta không dễ dàng như vậy đâu!
Mặt Thần Dạ không chút thay đổi, nhàn nhạt quát nhẹ.
Nghe thanh âm giống như khiêu khích kia, mặt mũi của Linh tiên sinh liền trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên, Huyền khí cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong cơn lốc màu xanh kia, sau đó, khi vừa mới đánh sâu vào, cơn lốc giống như có chút uể oải đột nhiên bạo trướng lên.
Cuối cùng dài hơn cả vài chục trượng, nhìn từ phía xa phảng phất như là một hắc động trong vũ trụ.
- Cắn nuốt hắn cho bổn tọa!
Linh tiên sinh quát chói tai một tiếng, quang mang thanh sắc bao phủ thiện địa chợt xé rách không gian, mang theo xu thể không thể ngăn cản hung hăng tiến về phía Thần Dạ.
Lần này hắn là muốn hoàn toàn đánh chết Thần Dạ.
Cơn lốc màu xanh bắt đầu khởi động trong thiên địa, uy thế dữ dội tuôn trào làm cho cả hoàng cung cũng đang run rẩy, khiến cho hoàng đế và Thần Nguyên dù đang ở khoảng cách xa như thế cũng có thể cảm nhận được, dường như tử thần đang ở trong không gian này.
Thân là những võ giả có tu vi bất phàm, cảm nhận của bọn người Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên và nữ tử hắc y che mặt tuyệt đối sẽ mạnh hơn so với hoàng đế và Thần Nguyên, lập tức sắc mặt của ba người liền đại biến.
- Thần Dạ!
Ba người đều muốn đi giúp đỡ Thần Dạ, nhưng cho dù là Trầm Nhất Sơn thì giờ phút này hắn cũng biết, cho dù hai đối thủ của hắn chỉ mới ở cảnh giới Trung Huyền, nhưng nếu hiện ra ở bên cạnh Thần Dạ nhất định sẽ phát sinh ra biến cố nào đó. Thật ra khi Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên vây công hắn, hắn đã biết được thủ đoạn của hai người trẻ tuổi này hơn xa tu vi bản thân hắn.
Vì vậy khi phát hiện hai người muốn trợ giúp cho Thần Dạ, Trầm Nhất Sơn không hề để ý tới công kích của quỷ thi, mà mạnh mẽ ngăn cản hai người Diệp Thước ở nguyên tại chỗ.
- Cẩu vật, Thần Dạ mà có bất kỳ sơ suất gì thì ngày sau bọn ta nhất định sẽ diệt sạch Thiên Nhất môn các ngươi!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên phẫn nộ quát, nhưng khi cao thủ Thông Huyền dùng hết sức lực của mình, mặc dù có quỷ thi tương trợ nhưng bọn họ tạm thời vẫn không có cách nào thoát khỏi.
- Huyễn Thanh, ngươi thật muốn trở thành địch nhân với Kiếm Tông bọn ta sao?
- Hắc hắc, tiểu bối, bổn tọa tới đây chỉ là vì huynh đệ Thần Dạ mà thôi, nếu ngươi biết điều một chút thì bổn tọa sẽ không giết ngươi, bằng không thì…
- Nếu như Thần Dạ có việc gì thì ngươi tốt nhất nên giết chết ta, nếu không cao thủ của Kiếm Tông chắc chắn sẽ giẫm đạp Thiên Nhất môn các ngươi.
Sắc mặt của Huyễn tiên sinh nhất thời biến đối, mang theo âm tình bất định, cuối cùng lại hiện lên vẻ kiên định vô cùng:
- Nếu đã vật thì bổn tọa cũng chỉ có thể giết chết ngươi mà thôi.
- Hô!
Nhìn cơn lốc không lồ đang phô thiên cái địa mà đến, thần sắc của Thần Dạ lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Thiên Đao một cái, nói:
- Đao Linh, những lời lúc trước ta đã nói với ngươi…. Ngươi còn nhớ không?
Không chờ Đao Linh nói gì, Thần Dạ cười nhạt một tiếng:
- Nhưng ngươi hãy yên tâm, Thần Dạ ta từ trước tới giờ không phải là người biết chấp nhận số mệnh, muốn dễ dàng lấy đi tính mạng của ta là chuyện không thể nào!
- Thiên Đao, điện Cổ Đế, giúp ta một tay!
Tiếng quát trầm thấp vang lên trong lòng, hai đồng tử tuyết trắng của hắn đột nhiên điên cuồng xoay tròn, trong nháy mắt quang mang bạch sắc và quang mang tử sắc lần lượt bắt đầu sôi trào trong lòng hắn.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
501 chương
73 chương