Đế Quân
Chương 328
Dưới lòng bàn tay, huyền khí năng lượng Vân Thái Hư lại như một tấm mạng nhện, mặc dù chưa từng triệt tan rãn, nhưng lại tràn ngập cảm giác vô lực, mà lúc hắn vô lực đi chèo chống nữa thì trọng kích của Quỷ Thi lại sinh sinh phá vỡ bình chướng hỏa hồng sắc, một quyền đánh lên ngực hắn.
Phốc phốc!
Thân ảnh Vân Thái Hư như chim bị gãy cánh, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong, trùng trùng điệp điệp đập vào trước đại môn Thiên Lao, máu tươi phun ra, sinh cơ toàn thân cũng vào lúc này cũng uể oải tới cực điểm.
- Sao có thể như vậy?
Vân Thái Hư mặt xám như tro, thần sắc cưa gượng dậy nổi.
Hắn đương nhiên biết rõ Thần Dạ đã xưa đâu bằng nay, nhưng tuyệt đối thật không ngờ, mới chỉ hai hiệp hắn đã thảm bại như vậy... Sớm biết như vậy thì mình đã không mạo hiểm hiện thân chỗ này rồi.
Trong thế gian này không có thuốc chữa hối hận, nhìn qua thiếu niên một cước đạp lên lồng ngực mình kia, Vân Thái Hư đã triệt để mất đi tất cả ý niệm muốn sống. Ngày đó không chết trên tay bọn người Trường Tôn Nhiên, hôm nay cũng khó thoát khỏi số mệnh.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến thần sắc hắn cực độ dữ tợn, nghiêm nghị quát chói tai:
- Giết ta, ngươi cũng đừng hòng sống sót rời đi, có ngươi, và toàn bộ Thần gia chôn cùng, ta cũng thỏa lòng rồi!
Nghe lời ngoài mạnh trong yếu trước khi chết này, Thần Dạ cười khẽ, chẳng muốn nói nhiều với hắn, bàn chân ra sức, sau khi thu hoạch tánh mạng Vân Thái Hư liền phóng vào trong Thiên Lao như thiểm điện.
Hoàng đế vì sao lại để mặc cho hắn làm càn trong hoàng cung, điểm này, Thần Dạ không rõ ràng lắm, nhưng nhất định có nguyên nhân không ai biết, mặc kệ nguyên nhân này là gì, Thần Dạ trước tiên cũng phải gặp lão gia tử, giải nghi hoặc trong lòng!
Trước Thiên Lao im lặng, chỉ có mùi máu tươi và mùi xác chết nhàn nhạt do một cỗ thi thể phát ra khiến người cảm thấy chỗ này có chút khủng bố.
Lúc Thần Dạ vừa tiến vào Thiên Lao, không gian hơi động một chút, chợt một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước Thiên Lao, nhìn qua đại môn Thiên Lao bị phá hư kia, thần sắc đạo thân ảnh này dần trở nên ngưng trọng.
- Chỉ chớp mắt đã chém giết Vân Thái Hư, thực lực và thủ đoạn của Thần Dạ càng thêm cường đại rồi, trước đây một mực không đồng ý hoàng đế làm như vậy, nhưng giờ xem ra sớm phải vậy.
Ý lời này hiển nhiên là chỉ những thứ mà Thần Dạ bày ra đã mang đến cho người này áp lực cực lớn.
- Nhưng trước mắt thời cơ chưa tới, Thần Dạ, để ngươi sống thêm chút nữa, cơ hội này, ngươi phải hảo hảo quý trọng ah, bằng không thì Thần gia sẽ thật sự bị xóa tên khỏi Đại Hoa Hoàng Triều rồi.
Thân ảnh thiểm lược, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, thi thể Vân Thái Hư vẫn còn nằm ở đó, thật lâu sau cũng không thấy có người tới thanh lý.
Vừa vào Thiên Lao, tầm mắt liền ảm đạm đi nhiều, dù chưa đến mức đưa tay không thấy được năm ngón nhưng ngọn đèn dầu lờ mờ ở hai bên thông đạo cũng chỉ chiếu được tầm năm mét.
Một đường đi qua, ước chừng hơn nửa canh giờ sau, mới đi hết thông đạo, kế tiếp xuất hiện chính là một nơi cực độ âm trầm, cùng với ẩm ướt.
Nơi này dường như đã là ở sâu dưới lòng đất, tùy ý có thể thấy được, đều là từng căn phòng do đồng thiết chế tạo thành, mỗi một phòng ngoài cửa sắt ra, có một cửa sổ lớn chừng hai lòng bài tay, ngoài ra đều bị phong kín lấy...
Thần Dạ cũng không biết lão gia tử và thân nhân trong nhà bị giam giữ ở đâu, bởi vậy chỉ có thể lần lượt tìm kiếm, mỗi khi mở ra cửa sổ một phòng giam, tâm Thần Dạ liền nhẹ nhàng run rẩy thoáng một cái.
Bên trong, cũng không có người, nhưng lại có một vài khung xương không được trọn vẹn, lẻ loi trơ trọi như ngồi xếp bằng ở đó. . . .
Những khung xương này, nếu như không đoán sai thì có lẽ là những cao thủ bị giam giữ ở đây từ thời đại Thánh chủ gia, vẻn vẹn mấy chục năm, không đến trăm năm nhưng những người này đều đã biến thành xương trắng cả rồi.
Thần Dạ đột nhiên nghĩ đến một câu, dù ngươi có phong hoa tuyệt đại, đến cuối cùng, còn thừa lại cũng chỉ là một đám phấn hồng khô lâu, cho dù ngươi ngày xưa cao cao tại thượng, kết quả thì nơi vùi thân cũng chỉ là một nơi vài thước vuông.
Đương nhiên, dựa vào đại thần thông, cũng có thể xây dựng ra một phương rộng lớn khổng lồ như Truyền Thừa Chi Địa, nhưng người đã chết, những thứ còn sót lại này cũng chỉ là đối tượng để thế nhân truy đuổi thôi.
Nhiều nhất cũng chỉ là lưu danh bách thế, hoặc là để tiếng xấu muôn đời, nhưng những thứ này cũng không phải bản thân có thể biết được.
Đạo lý mỗi người đều hiểu, nhưng thế nhân mỗi người đều liều mạng tranh giành, tranh giành cái gì? Thần Dạ không biết, bởi vì chính hắn cũng đang tranh giành, hơn nữa không thể không tranh giành.
Có lẽ là mỗi người, thậm chí đều muốn lưu lại một chút gì đó của mình ở trong thế gian a?
Mà mặc dù không phải vì những thứ này, cũng không có ai hi vọng cuộc đời của mình sống trong đau khổ và thất vọng, cao cao tại thượng chưa hẳn có thể làm được, nhưng ít nhất cũng phải áo cơm không lo.
Tiếp tục tiến sâu vào trong, sau trọn vẹn mấy chục lồng giam, Thần Dạ rốt cục gặp được một phòng giam có người sống.
- Tiểu thiếu gia!
Đang lúc Thần Dạ suy nghĩ thì người ở bên trong lập tức mừng rỡ gọi, nhưng chợt thần sắc liền trở nên vô cùng ảm đạm.
- Ta là tự mình vào, không phải bị người áp vào, không có việc gì, ngươi yên tâm.
Biết rõ người này đang suy nghĩ gì, Thần Dạ lập tức giải thích một câu, chợt nhìn qua người lạ lẫm kia, nhưng hẳn đó là người Thần gia liền trầm giọng nói:
- Liên lụy các ngươi chịu khổ, là chúng ta không phải, xin yên tâm, ta nhất định sẽ cứu bọn người ra!
Lúc này, Thần Dạ cũng không nóng nảy làm chuyện gì đó.
Dùng tu vị của lão gia tử, nếu hắn không muốn bị bắt, vậy thì dù có cao thủ Thiên Nhất Môn ở đây, nhưng nế lão gia tử muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được.
Lão gia tử đã lựa chọn lưu lại, hơn nữa cam nguyện bị nhốt, vậy nhất định là lão gia tử có lý do của mình, nếu đã thế thì Thần Dạ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, tuy nội tâm của hắn cũng không ủng hộ với cách làm đó.
Đương nhiên, có lẽ là hoàng thất mang những người khác của Thần gia ra để bức lão gia tử lưu lại.
Còn có một chuyện, hoàng thất giống trống khua chiên, thật vất vả bắt lấy Thần gia, bắt lấy một đám người Thần gia dùng lão gia tử cầm đầu, nhưng vào lúc này lại dễ dàng bỏ qua cho mình như thế, quả thật kỳ quái a?
Thần Dạ dám đoán chắc, chỉ cần mình còn đứng ở trong Thiên Lao, vậy thì dù là hoàng thất hai cao thủ Thiên Nhất Môn đều sẽ không đối với mình, thậm chí đối với Thần gia thế nào cả.
Cho nên, Thần Dạ không nóng nảy thả mọi người ra, đợi sau khi nhìn thấy lão gia tử, tin tưởng, tất cả nghi hoặc ở kiếp trước kiếp này, hôm nay lão gia tử nhất định sẽ cho mình một đáp án thỏa mãn.
- Tiểu thiếu gia, thuộc hạ không có việc gì, ngài trước tiên đi cứu Vương gia ra đi, Vương gia có lẽ ở trong lao tù chỗ sâu nhất đấy!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
501 chương
73 chương