Đế Quân

Chương 310

Không thể không nói cái phương pháp này chính là một biện pháp tốt duy nhất có thể để cho suy nghĩ trong lòng của Thần Dạ thành công, nhưng năng lượng khổng lồ sinh ra trong vòng xoáy hắc ám trùng kích vào chính là không chút nào giữ lại mà oanh kích lên trên hồn phách của hắn. - Oanh! Lực lượng trùng kích khổng lồ cũng không đem Thần Dạ oanh bay ra, hồn phách của hắn như cũ còn ở trong vòng xoáy hắc ám... Thời điểm mà hồn phách mới vừa bị công kích đến, xương cốt toàn thân của Thần Dạ chính là cảm giác được hắn giờ khắc này phảng phất dang ở trong đỉnh lò sôi sùng sục, nóng rát cực đoan ở trong này không có chừng mực mà dâng lên. Hồn phách của Thần Dạ hắn giống như là một con châu chấu đang chờ đợi nhiệt độ hòa tan. Không chỉ là hồn phách, ngay cả tự thân thân thể của hắn ở dưới loại nhiệt độ cực nóng này cũng là cả người bỏng rát, rừng dợt đau nhói trực tiếp từ trong ra ngoài để cho hai mắt hắn đều có chút mơ hồ. Tình huống như vậy, Thần Dạ hắn lại có thể kiên trì bao lâu? Có lẽ công kích lần này hắn còn có thể thừa nhận được, nhưng mấy lần thì sao? Thần Dạ cũng không dám cam đoan, nhưng là nội tâm của hắn cũng là thủ vững một chút, bất kể gặp phải loại trùng kích bậc nào, lực lượng bổn nguyên của hồn phách đã đem độc đan bao vây lại Hiện tại như vậy liền để cho mình cùng với vòng xoáy hắc ám kia đánh bạc một phen, xem một chút đến cùng là gia hỏa này trước đem hồn phách của hồn biến chính mình đánh tam hay là chính mình trước thành công đem độc đan luyện hóa. Đây là một tràng chiến đấu tàn khốc không phải ngươi chết thì chính là ta vong, bất kể là chính mình hay là vòng xoáy hắc ám kia, giữa song phương cũng đã không có nửa điểm đường lui. Lui, liền đại biểu cho thất bại, cũng ý nghĩa là tử vong! - Liều mạng đi! Ý thức của Thần Dạ đã có điều tan rã, thanh âm nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, tâm thần lập tức thao túng hồn phách bổn nguyên lực hết sức đi luyện hóa độc đan. Cùng lúc đó cũng là không có một chút hồn phách nào thủ hộ, liền cũng thừa nhận trùng kích cường đại của vòng xoáy hắc ám... Trong bóng tối vô biên vô hạn, thanh âm thê lương thảm thiết không tiếng động ba động ở trong phiến thế giới quỷ dị này.... Nếu có một người khác thân ở chỗ này, nhất định có thể nhìn thấy một đạo hư ảnh kia hiện tại đã là nhạt nhòa đến cực hạn, ở trong bạo loạn kia như là một chiếc thuyền lá lênh đênh tỏng cuồng phong bạo vũ, tùy thời đều có thể bị ném đi, sau đó chìm vào trong thế giới vĩnh viễn không siêu sinh. Song trong nội tâm thủy chung có một phần kiên trì, liền để cho hư ảnh kia phảng phất đã là cắm sâu ở trong lòng đất, vô luận là lực trùng kích bốn bề mà đến có cường đại như thế nào đều nhìn thấy hư ảnh kia như cũ đứng thẳng ở trong đó... Ở chỗ này đã không còn đường lui, Thần Dạ cũng không nghĩ có bất kỳ lựa chọn nào, cho nên hắn đang chịu đựng, kiên trì, nếu không nếu như thất bại mà nói, không đơn thuần là chính hắn phải chịu thương tổn thật lớn, cuộc đời này của Linh nhi lại khó có khả năng khôi phục như cũ! Cái thế gian này có quá nhiều cao thủ, Thần Dạ chưa chắc sẽ là hi vọng tân sinh duy nhất của Linh nhi, nhưng thời gian không đợi người, vẻn vẹn là tám năm, nếu như có thể tìm được cao thủ có thực lực đầy đủ cường đại tới trợ giúp Linh nhi, tin tưởng những năm gần đây Tử Huyên đã tìm được rồi, cần gì đợi đến giờ phút này vô tình gặp được chính mình? Trong thiên địa không có chuyện không duyên cớ mà có được lực lượng, đồng dạng, trong thiên địa cũng sẽ không có thành công đơn giản. Nếu như thành công rất dễ dàng liền đạt được mà nói, như vậy trong thế gian cũng sẽ không lưu lại quá nhiều tiếc nuối. Muốn nhận được những thứ mà mình muốn, vậy tự nhiên cũng phải kinh qua luyện ngục mà thường nhân chưa từng trải qua. Điểm này, từ lúc mới bắt đầu Thần Dạ liền vô cùng hiểu được. ... Thời gian ở chỗ này phảng phất là ngừng trôi qua, ở bên trong vô biên vô hạn, chỉ có năng lượng của vòng xoáy hắc ám không ngừng tuôn ra đang giảo động thế giới, kheiens cho phương thiên địa này bộc phát ra một trận lại một trận hải lãng kinh thiên! Bản thể của Thần Dạ ở trong phòng đang run lên, hắn giờ phút này đã là ngồi xếp bằng ở trên giường, một cái tay trong đó thật chặt mà điểm ở mi tâm của Linh nhi, cũng chưa từng di động qua. Hôn phách bị đả kích kịch liệt đưa đến thân thể của hắn nhận lấy loại tàn phá tồi khô lạp hủ, huyết dịch, xương cốt, da thịt, kinh mạch trong cơ thể đều phảng phất như bị giam cầm, lại không còn tỏa ra sinh cơ như thường ngày. Như thế để cho cả người hắn nhìn qua phảng phất như là một cỗ thây khô! Chỉ có hô hấp nhàn nhạt kia phảng phất giống như vương vấn không dứt được, đang biểu thị Thần Dạ như cũ còn đang kiên trì... Ngồi xếp bằng như thế, rất lâu sau đó... Lâu đến nỗi làm cho Tử Huyên thật sự chịu đựng không nổi, sau khi tiến vào trong phòng, ánh mắt khẩn trương nhìn vào Thần Dạ, khi nàng nhìn thấy biến hóa phát sinh ở trên người Thần Dạ, nàng đều cảm thấy thời gian phảng phất bị ngưng đọng lại. Tử Huyên tất nhiên không rõ ràng là Thần Dạ rốt cuộc làm cái gì mới có thể để cho tinh khí thần của một thiếu niên ddeuf ở trạng thái đỉnh phong cư nhiên vào lúc này biến thành một lão nhân tựa hồ tùy thời đều sẽ chết đi. Nàng chỉ là hiểu được Thần Dạ nhất định là vì Linh nhi mà giao ra, nhất định! Nhưng Tử Huyên càng thêm hiểu được, sau loại giao ra này đại giới mà Thần Dạ phải thừa nhận sẽ là vô cùng mãnh liệt. Cho nên ngay cả đối tượng tiếp thụ giao ra là Linh nhi, là con gái của nàng, giờ khắc này Tử Huyên cũng là không muốn Thần Dạ tiếp tục nữa rồi, cước bộ của nàng bất động, nhưng tự có một cỗ lực lượng linh hồn bàng bạc nhanh chóng trùng dũng mà ra. Tử Huyên không phải là hồn biến giả, lực lượng linh hồn của nàng trừ chính nàng ra cũng không có cách nào trợ giúp bất cứ người nào, nhưng muốn đánh gãi Thần Dạ hiện tại thì cũng không khó. Liền vào lúc này, hai mắt của Thần Dạ bỗng nhiên thanh tĩnh mở ra, trong hắc sắc song mâu kia không có một chút tiêu cự, càng thêm không có ba động đột nhiên lóe ra quang thải chưa bao giờ có. Cổ Đế điện từ trong cơ thể của hắn dữ dội lướt ra, tử sắc quang mang chói mắt đem hắn bao phủ xuống, một đạo thanh âm khàn giọng lúc này nhẹ nhàng truyền ra. - Tử Huyên, ta đã cố gắng đến loại tình trạng này rồi, nếu như ngươi tới cắt đứt, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ta không dám cam đoan lần này có thể để cho Linh nhi không phải chịu khổ hay không, nhưng ta làm nhất định có thể vì Linh nhi mà mang đến hi vọng mới, ngươi liền không nên ngăn cản rồi. Nghe vậy, Tử Huyên lắc đầu cười, ôn nhu nói: - Những việc ngươi làm vì Linh nhi đã đủ nhiều rồi, kế tiếp liền không cần ngươi trả giá cái gì nữa. - Ta sẽ không nhìn ngươi vì Linh nhi mà trả giả thảm trọng. Tử Huyên vừa nói, bước nhanh hướng Thần Dạ đi tới.