Đế Quân

Chương 272

Hai cái đều là hàm chứa phong mang cực kỳ lăng lệ, không gian dọc đường đi dập dờn bồng bềnh, khe nứt lan tràn, lực phá hoại đáng sợ khiến cho trên khuôn mặt của những người quan sát đều tràn đầy rung động cùng sợ hãi, bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng uy thế cường đại như vậy cư nhiên chỉ là hai võ giả mới bước vào cảnh giới Trung Huyền không lâu đánh ra ngoài. Ở trong vô số ánh mắt kinh hãi, hai đạo công kích kinh khủng kia rốt cuộc là ở bọn họ xem ra không thể phỏng đoán được ai thắng ai thua ầm ầm đụng vào một chỗ. Động tĩnh kinh thiên phảng phất như động đất mãnh liệt, trung tâm của điểm đụng vào nhau kia có một cỗ rung động hung mãnh mênh mông nhanh chóng tịch quyển ra, dẫn động không gian chung quanh lập tức mơ hồ xuống. Lực lượng trùng kích cường đại đem mặt đất trên thạch đài kia, cái khe nguyên vốn đã xuất hiện tận tình kéo dài ra, cũng không lâu lắm mọi người rõ ràng nhìn thấy sinh tử thai đã là từ trung tâm phân cách mà ra, mặc dù chưa bị cắt thành hai nửa thật chỉnh tề nhưng cũng là phân biệt rõ ràng giống như Sở hà Hán giới. (Phân cách biên giới giữa nhà Sở và nhà Hán) Đã bao nhiêu năm kể từ khi sinh tử thai của Đại Tuyên phủ tồn tại tới nay, vô số cuộc chiến đấu phát sinh ở chỗ này, phá hư được tạo thành lớn hơn so với lần này cũng không phải là chưa từng phát sinh qua. Song đều không ngoại lệ, những người đó đều không phải là đồng lứa trẻ tuổi giống như Thần Dạ cùng Phong Ma! Giang sơn đại hữu nhân tài xuất (Giang sơn rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp), lời này quả nhiên không sai! Trong động tĩnh kinh thiên, khi phiến hỗn loạn kia triển hiện ra đến cực hạn thì hai đạo thân ảnh giống như là chim gãy cánh từ trong đó nhanh chóng chợt lùi về, hai đạo huyết tiễn cũng là đồng thời phun ra trong không trung. - Bồng bồng! Hai đạo thân ảnh lướt sát mặt đất, hướng sang hai hướng ngược nhau mà lui về phía sau, liên tục lui về đến biên giới sinh tử thai mới đem thân thể ổn định lại được. Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa hai người sẽ rơi xuống sinh tử thai. Mà chỉ cần có người rơi xuống, như vậy cuộc chiến đấu này coi như là phân ra thắng bại. Nhìn tình huống bây giờ chỉ sợ hai người còn muốn tiếp tục rồi. - Ta thua! Nhưng ở ngoài dự liệu của mọi người, sau khi ổn định thân thể, Phong Ma thế nhưng mở miệng nói nhận thua! - Phong Ma! Bên cạnh, Chung Viêm quát lên chói tai, rất có vẻ dữ tợn nếu như Phong Ma không giải thích rõ liền muốn một kích đem hắn giết chết. Đối vứi Chung Viêm như vậy, Phong Ma không có nửa điểm để ý tới, hướng về phía Thần Dạ ôm quyền nói: - Lần này ta thua, ngày sau nếu như có cơ hội, hi vọng còn có thể lâm li thư sướng như thế. - Phong Ma, ngươi còn đang ở trên sinh tử thai, còn chưa tính là thua, huống chi đó cũng không phải là lá bài tẩy cường đại nhất của ngươi... Nhìn Chung Viêm một cái, Phong Ma lạnh lùng nói: - Sinh tử thai tuy là quyết sinh tử, nhưng trận này vẻn vẹn là phân ra thắng bại mà thôi, thua chính là thua, thắng chính là thắng, Chung bang chủ, nhân tình của Ưng bang ta đã trả hết, từ giờ phút này không còn thiếu nợ nhau, cáo từ! Chung Viêm tức giận vô cùng, không đợi Phong Ma rời đi, thân ảnh lướt một cái liền đem hắn ngăn lại, gầm lên: - Bổn bang chủ còn chưa nhìn thấy ngươi bại, trận chiến này ngươi phải tiếp tục cho ta. - Từ chính giữa thạch thai, cả hai đều thối lui ba mươi thước, nhưng dấu chân của mấy bước cuối cùng mà Phong Ma lưu lại rõ ràng nếu so với đối thủ thì sâu hơn một phần, nếu nói là vẻn vẹn phân thắng bại, Phong Ma quả thật thua rồi. Trong khu nghỉ ngơi, thanh âm của Sở Vô Ly từ từ truyền ra, lúc mắt nhìn Chung Viêm cũng là hơi lướt qua vài tia sát cơ nồng đậm khó có thể tra xét. Nghe được lời như thế, khí thế của Chung Viêm thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, cả người hắn nhìn tới cũng là phảng phất già đi rất nhiều... Người khác nói lời này, Chung Viêm hắn có thể phản bác, đối mặt với Sở Vô Ly, hắn không dám! Cùng so sánh với đám người của Ưng bang, Liễu Chân cùng người của Vũ bang đều là thần sắc tràn đầy mừng rỡ vô tận, bọn họ nếu so với những người không liên quan thì càng thêm hiểu được thắng lợi trận này đối với Vũ bang mà nói có ý vị như thế nào. Lo lắng trên khuôn mặt của Liễu Nghiên rốt cuộc biến mất không thấy gì nữa, kết cục như vậy không thể nghi ngờ là nàng mong muốn nhất, Thần Dạ cùng Phong Ma tuy nói là song song có chút ít bị đả thương, nhưng không quan hệ tới tính mạng, như vậy là đủ rồi. Về phần thắng bại, Liễu Nghiên tin tưởng, nếu như Phong Ma để ý phân ra thắng bại như vậy, như thế hắn cũng sẽ không thể đi được tới độ cao ngày hôm nay, thậm chí hắn cũng không xứng với chính mình... - Liễu lão ca, may mắn không làm nhục mệnh! Từ trên sinh tử thai lướt xuống, Thần Dạ hướng về phía đám người Liễu Chân đang hưng phấn chắp tay. Liễu Chân liền vội hoàn lễ, kích động đến ngay cả nói đều có chút nói không ra, những người khác của Vũ bang cũng là như thế, trong ánh mắt kia ngoài kính phục ra thì là cảm kích. Nếu như Thần Dạ thua, Vũ bang rơi rụng, liền không chỉ là gia nghiệp lớn như thế, cũng không chỉ là tính mạng của rất nhiều người rồi. - Thần Dạ, cảm ơn ngươi! Đi tới bên cạnh Thần Dạ, Liễu Nghiên nhỏ giọng nói. Nghe vậy, Thần Dạ cũng là hài hước cười một tiếng hỏi: - Liễu cô nương, ngươi là cảm ơn ta giúp ngươi đạt được thắng lợi cho Vũ bang hay là cái khác đây? Nụ cười của Liễu Nghiên không khỏi đỏ lên, cũng không nói ra nửa lời. Mọi người nhìn thấy bộ giác một tiểu nữ nhi của nàng đều là cất tiếng cười to, ở bên trong tiếng cười kia không chỉ có sướng khoái, còn có lãnh ý trước khi bão táp mưa sa tới. Liễu Chân vung tay lên nói: - ĐI, về Vũ bang trước, đợi đến sau khi chuyện làm thỏa đáng, chúng ta liền hảo hảo cảm tạ tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ, đại ân không lời nào nói hết được, Liễu mỗ liền dùng hành động để chứng minh, mời! Đoàn người liền ở trong vạn chúng chú mục mà hạo hạo đãng đãng rời đi sinh tử thai, để lại phỏng đám của mọi người đối với lai lịch của Thần Dạ cùng với bất lực của đám người Chung Viêm cùng Ưng bang! Vừa tới Vũ bang, mới vào trong viện tử, Liễu Chân lập tức xoay người nhìn Thần Dạ, không nói hai lời, nặng nề quỳ rạp xuống đất! - Liễu lão ca, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng dậy đi. Thần Dạ liền bước về phái trước, muốn đem Liễu Chân nâng lên. - Tiểu huynh đệ! Liễu Chân nắm hai tay của Thần Dạ thật chặt, vẫn duy trì tư thế quỳ như cũ, hắn thành khẩn nói: - Tiểu huynh đệ, thật xin lỗi, lần này để ngươi thay mặt Nghiên nhi xuất chiến, thật sự là ta tư tâm quá nhiều... Hôm nay tuy là chiến thắng, nhưng Liễu Chân hiểu được, nếu như Phong Ma không phải là một người quang minh chính đại, như vậy trận chiến này còn xa xa chưa kết thúc, thủ đoạn của Phong Ma cũng xa xa không chỉ là như thế.