Đế Quân

Chương 267

Trong tiếng nghị luận đầy trời, đột nhiên một đại đội nhân mã xuất hiện, cả biển người chật như nêm cối này lập tức tự động tránh ra một con đường để mọi người Ưng Bang dễ dàng đi tới sinh tử đài. - Xem ra, người Vũ Bang còn chưa tới, không phải sợ rồi chứ? Trong Ưng Bang, người cầm đầu quét mắt chung quanh một vòng, sau khi không phát hiện ra bọn người Liễu Chân liền không chút kiêng nể cười phá lên. Vũ Bang, tiểu viên tử mà Thần Dạ tu luyện. Giờ này khắc này, tất cả Thiên Địa linh khí bao phủ lấy tiểu viện vào nửa canh giờ trước đã tiêu tán rồi, tiểu viện cũng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh như trước. Nhưng nửa canh giờ qua đi, thủy chung vẫn không thấy Thần Dạ ra khỏi phòng, mà ngay cả khí tức của hắn cũng không phát ra dù chủ một chút, trong linh hồn cảm giác lực của phu tử Liễu Chân giống như không hề cảm ứng được hắn vậy. Loại cảm giác này phảng phất như Thần Dạ đã sớm rời khỏi đây rồi. Đương nhiên, phụ tử Liễu Chân biết rõ, Thần Dạ không có rời đi, chính vì như thế nên trong lòng hai người mới lo lắng sốt ruột, chẳng lẽ, Thần Dạ trùng kích cảnh giới Trung Huyền đã thất bại? Nhưng cho dù thất bại thì cùng lắm cũng chỉ là tu vị giảm xuống một cấp độ, từ Sơ Huyền đỉnh phong, trở lại Sơ Huyền bát trọng thôi, tuyệt đối sẽ không vô thanh vô tức như hiện giờ được.... Ước chừng lại đợi hơn mười phút đồng hồ, còn không thấy tiểu viện có bất kỳ động tĩnh gì truyền tới, Liễu Nghiên ngược lại cười một tiếng: - Cha, đây cũng là Thiên ý, đã chú định Thần Dạ hôm nay không cách nào thay ta đánh một trận được, cho nên, ngài cũng đừng ngăn trở nữa, đi đến quá muộn, sẽ khiến đám người Ưng Bang chê cười đấy. Nghe vậy, sắc mặt Liễu Chân kịch liệt biến đổi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, giờ khắc này, hắn không còn cách nào khác nữa. Nhưng còn không đời Liễu Chân và Liễu Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng bất động đã lâu, một đạo khí tức như như không bỗng nhiên từ từ truyền ra. - Thần Dạ? - Tiểu huynh đệ? Cả hai phụ tử đều quay đầu lại nhìn lại. Chỉ được một lát, khí tức như có như không kia lại như Cự Long đã ngủ say nhiều năm, vào thời khắc này bỗng nhiên như thức tỉnh dậy, nháy mắt sau đó đã đạt đến đỉnh phong. Trong lúc nhất thời, trên không tiểu viện như có cuồng phong đột kích, lúc khí tức cường đại kia bắt đầu khởi động khiến cho hư không cũng hiện ra từng đạo rung động như sóng nước. - Cảnh giới Trung Huyền, Thần Dạ tiểu huynh đệ hắn thành công rồi. Liễu Chân thiếu chút nữa đa vui đến phát khóc, thật sự thì Thần Dạ hiện giờ đối với Liễu Nghiên mà nói quả thật quá mức trọng yếu. Khí tức quanh quẩn phía chân trời, giằng co ước chừng hơn mười giây, sau đó liền như thủy triều rốt về trong phòng, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Cót kẹtzz! Nửa ngày sau, cửa phòng bị mở ra, Thần Dạ tinh thần vô cùng phấn chấn đi nhanh ra, bất quá cũng có thể nhìn ra, giữa hai hàng lông mày hắn lộ ra một tia thất vọng. Nhìn qua phụ tử Liễu Chân đang chờ, Thần Dạ đánh tan thất vọng, cười nói: - Không có ý tứ ah, bị một chút chuyện làm chậm trễ một chút. Liễu cô nương, hôm nay ngươi đánh một trận với Phong Ma giao cho ta đi, ngươi cần gì phải gấp chứ! - Thần Dạ, ngươi có biết không.... - Ta cái gì cũng biết, cho nên, không cần nhiều lời nữa, đi sinh tử đài thôi! - Tiểu huynh đệ. Liễu Chân kéo lại Thần Dạ, nói: -.... - Liễu lão ca, lời ngươi muốn nói, ta cũng biết, cho nên, ngươi cũng không cần phải nhiều lời nữa. Thần Dạ nở nụ cười, lướt qua hai người, dẫn đầu đi ra ngoài Vũ Bang. Thấy vậy, phụ tử Liễu Chân trong lòng đều buông tiếng thở dài, chợt theo sát phía sau. Lúc tới vị trí sinh tử đài, biển người khổng lồ kia cũng khiến Thần Dạ chấn kinh một thoáng, ánh mắt quét qua phía trên đài, Phong Ma đã đến. Chẳng những Phong Ma ở trên đài, Chung Vân, còn có một trung niên nhân bộ dáng có vài phân tương tự Chung Vân cũng ở đó, có lẽ đó chính là bang chủ Ưng Bang, Chung Viêm rồi. - Trung niên nhân kia, chính là Chung Viêm. Liễu Nghiên nói khẽ. Quả nhiên! Thần Dạ ánh mắt thoáng chuyến, chợt ngưng lại, trên sinh tử đài, chẳng những ba người Phong Ma ở đó, ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh biên giới cũng đang có một người đại mã kim đao ngồi đó Người này, mặc khôi giáp màu vàng, không giận tự uy, toàn thân, lộ ra khí tức sát phạt khác hẳn võ giả.. - Tiểu huynh đệ, vị kia chính là tưởng quân thủ linh hoàng đế phái đóng quân ở Đại Tuyên Phủ, tên là Sở Vô Ly! Liễu Chân nhỏ giọng giới thiệu, nói: - Không nghĩ tới, hắn lại đích thân đến quan chiến. Thần Dạ nhẹ gật đầu, Sở Vô Ly này, mấy năm trước, ở Thần gia hắn gặp qua một lần, hắn là thân tín của lão gia tử, làm người rất có đảm lược, mang binh đánh giặc, cũng cực kỳ lợi hại, không biết sao lại bị phái đến Đại Tuyên Phủ. Đại Tuyên Phủ, mặc dù cũng tự thành một phủ một thành, nhưng vị trí địa lý so ra kém Đại Danh Phủ, cho nên, đóng quân ở đây tự nhiên cũng kém hơn nhiều, đưa Sở Vô Ly đến đây cũng có chút đại tại tiểu dụng rồi. Mà khi ánh mắt giao hội giữa không trung, ánh mắt Sở Vô Ly cũng ngưng lại rồi, hiển nhiên, hắn đã nhận ra Thần Dạ. Thần Dạ khẽ nhẹ lắc đầu kín đáo, thân thể Sở Vô Ly mới khôi phục lại bình tĩnh và đại khí như trước Lúc này, Thần Dạ quay người, nhẹ cười với Liễu Chân và Liễu Nghiên, nhưng sát cơ nghiêm nghị lại lộ ra: - Liễu lão ca, sau trận chiến này, Ưng Bang sẽ xóa tên khỏi Đại Tuyên Phủ, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nghe vậy, Liễu Chân hơi nao nao, ngữ khí kia cũng giống như đúc Thần Dạ, tràn ngập sát cơ vô tận. - Tiểu huynh đệ yên tâm, đợi sau khi ngươi chiến thắng Phong Ma, đêm nay, cao thấp Ưng Bang sẽ không có một ai có thể sống sót nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu! - Liễu Chân, ngươi rốt cuộc cũng đã tới, vậy cũng đừng trì hoãn thời gian nữa, đi lên đánh một trận đi! Trên sinh tử thai, Chuông Viêm ngạo nghễ cười to, nhìn ra được lòng tin của hắn đối với Phong Ma vô cùng mãnh liệt. Liễu Chân chỉ là cười lạnh lùng, cũng không có nói nhiều, ngay cả sinh tử thai cũng không đi tới, ở bên, thiếu niên ở bên cạnh hắn trong cả toàn trường đều không có người biết đến đạp bộ mà ra, lướt lên trên thạch thai. - Tiểu tử... Ánh mắt lạnh lẽo của Chuông Viêm nhẹ nhàng lóe lên, chợt bật cười không dứt: - Liễu Chân, cho dù ngươi sợ ở trong đại chiến, Phong Ma giết mất con gái của ngươi thì cũng không cần phải tỳ tiện phái một người thiếu niên xuất chiến chứ? Đối với khinh thường của Chuông Viêm, ánh mắt của toàn trường đều là có chú kinh ngạc, từng đạo tiếng bàn luận xôn xao lại một lần nữa thấp giọng quanh quẩn. Theo lời, đơn giản cũng là ý tứ giống như Chuông Viêm, Phong Ma vô cùng ưu tú, đây liên quan đến một trận chiến tồn vong của Vũ bang, Liễu Chân thế nhưng phái người thiếu niên này đi tới, thật sự là bất khả tư nghị. Bất quá người ở trong tràng không thiếu một ít người có đầu óc rất tốt, Vũ bang chính là một trong tam đại thế lực của Đại Tuyên phủ, Liễu Chân thân là chưởng đà nhân lại há có thể nào là hạng người vô năng cùng ngu xuẩn?