Đế Quân
Chương 242
Sắc mặt Trầm Nhất Sơn đại biến, tay nâng la bàn, hết lần này đến lần khác hung hăng nện đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời, trong không gian này không ngừng vang vọng những tiếng nổ vang dội như tiếng sấm....
Giải đất bình nguyên bao la bát ngát, một đám hơn mười người từ đằng xa như thiểm điện lướt đến, đúng là đám người Trường Tôn Nhiên.
- Càn lão, cảnh giới!
Theo thanh âm Trường Tôn Nhiên vang lên, cả đám người sau lưng căn bản không cần Càn lão ra lệnh đã phi tốc tản khắp bốn phương tám hướng, đi tìm nơi có thể ẩn nấp.
- Tiểu thư, Thần tiểu thiếu gia ra sao rồi!
Chạy vội hơn mười dặm, Càn lão một mực theo sát sau lưng Trường Tôn Nhiên nhưng lại không hề cảm ứng được một chút khí tức và tiếng hít thở nào của Thần Dạ cả.
Trường Tôn Nhiên chậm rãi lắc đầu, mắt thường có thể thấy được, ở nơi kẽ mắt của nàng còn lưu lại từng vệt nước mắt....
Thấy bộ dạng nàng như vậy, trái tim Càn lão cũng trầm xuống.
Giữa Càn lão và Thần Dạ cũng không có giao tình bao sâu, tất cả đều là vì Trường Tôn Nhiên nên mới tiếp xúc với hắn, thậm chí hai người trước kia cũng từng muốn lấy mạng hắn nữa.
Bất quá, theo song phương tiếp xúc thật lâu, nhất là Trường Tôn Nhiên đối với Thần Dạ nảy sinh tình cảm đặc thù nên trong Đế Đô cũng dần dần tiếp xúc với người Thần gia nhiều hơn.
Thẳng đến lúc đó, Càn lão mới hiểu được, Thần gia, cũng không chỉ đơn giản mà một phương hào phú của Đại Hoa Hoàng Triêu như vậy!
Mà thiên phú tu luyện kinh người và đủ loại thủ đoạn mà Thần Dạ biểu hiện ra ngoài cũng khiến Càn lão bội phục không thôi, hôm nay, Tàn Dương Môn bởi vì Trường Tôn Nhiên nên đã thay đổi sách lược trước kia, sắp sửa dần dần lựa chọn hợp tác với Thần gia, nếu đúng lúc này Thần Dạ lại gặp chuyện không may thì cũng không phải là tin tức tốt lành gì cả.
Càn lão có thể tưởng tượng được, tin tức này một khi truyền lại Đế Đô, như vậy, một hồi gió tanh mưa máu nhất định không thể tránh khỏi rồi.
Nghĩ tới đây, Càn lão một bả nhấc mạch môn Thần Dạ, sau khi dò xét một lát sắc mặt lại càng thêm âm trầm!
Thân thể Thần Dạ vẫn còn đó, nhưng linh hồn cảm giác lực của Càn lão lại không cách nào tiến vào trong thân thể hắn để dò xét cả, có thể nó thân thể Thần Dạ như là một phương Thâm Uyên vô biên vô hạn vậy, vô luận như thế nào cũng không thể tra xét được rõ ràng.
Không chỉ không dò xét được tình huống thương thế của Thần Dạ, trong linh hồn cảm giác lực, Càn lão còn phát ra hiện chẳng có gì cả, hắn giống như ngay cả một tia khí tức cũng chưa từng có vậy.
- Tiểu thư, sao có thể như vậy?
Trường Tôn Nhiên thê thê cười cười:
- Một kích cuối cùng của Thần Dạ vây khốn Thẩm Nhất Sơn, dùng trạng thái hắn lúc đó căn bản không thể làm thế được, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại làm được, tuy rằng có quan hệ với hai vật bất phàm kia, nhưng Thần Dạ cũng cần vận dụng linh hồn lực lượng của hắn mới có thể làm được, bởi vậy nên giờ vô luận là nhục thể hay linh hồn hắn, đều đã ở vào một loại trạng thái chết giả...
- Vận dụng linh hồn lực lượng?
Càn lão hít một hơi khí lạnh, dùng kiến thức của hắn, tự nhiên biết rõ, vận dụng linh hồn lực lượng, đây là khái niệm gì, võ giả bình thường linh hồn lực lượng chỉ có thể dùng để dò xét, điều khiển v... v.. không có khả năng dùng để ứng phó địch nhân.
Có thể làm được trình độ như vậy, trừ phi linh hồn lực lượng cực kỳ cường đại. Vốn lấy tu vị Thần Dạ hiện giờ, linh hồn lực lượng không có khả năng đạt tới yêu cầu này được.
Còn có một loại khả năng, đó chính là Hồn Biến trong truyền thuyết
Cả hai vấn đề này, Càn lão đều không nghĩ tới, bởi vì, cái này thật sự đều là tồn tại cấp độ nghịch thiên cả.
Nhưng Thần Dạ lại làm được như vậy, nếu thế thì theo Càn lão thấy hắn thì đã dốc sức liều mạng, nói cách khác, vòa thời khắc đó Thần Dạ rất có thể đã tự bạo linh hồn!
Dùng tu vị Thần Dạ, mặc dù tự bạo, cũng không thể ngăn cản Thẩm Nhất Sơn được, bởi vậy, hắn rót tất cả năng lượng tự bạo vào trong lưỡng đại bất phàm chi vật của mình, tá trợ năng lượng cực lớn kia mới có thể vây khốn Thẩm Nhất Sơn.
Cũng bởi như thế, Thần Dạ mặc dù tự bạo nhưng thân thể vẫn còn đó.
- Từ hôm nay trở đi, cùng Thiên Nhất Môn, là không chết không ngớt rồi.
Trong thanh âm và khuôn mặt Trường Tôn Nhiên đều lộ ra vẻ dữ tợn cực độ, Thần Dạ hiện giờ theo nàng thấy thì đã xong đời rồi, dù thanh tỉnh lại thì con đường võ đạo sau này của hắn có thể sẽ phải dừng ở đây thôi.
Từ sau khi thích Thần Dạ, đối với mọi chuyện của hắn, Trường Tôn Nhiên đều đặc biệt tìm hiểu qua, nàng biết rất rõ, trên người thiếu niên trong ngực mình phải gánh vác chuyện gì.
.
Thần gia, Trường Tôn Nhiên còn có lòng tin, có thể trợ giúp bọn hắn vượt qua hoàng thất nhằm vào, khiến Thần gia có được một phương không gian sinh tồn tự do, ở trong Đại Hoa Hoàng Triêu, Thần lão gia tử nếu không phải tự nguyện bị trói, có Tàn Dương Môn ở bên hiệp trợ, như vậy Thần gia nhất định sẽ không có việc gì.
Thế nhưng việc mà Thần Dạ phải gánh vạc, mặc dù Trường Tôn Nhiên nàng mưu trí thiên hạ vô song cũng không thể hiểu rõ được, trách nhiệm kia, Trường Tôn Nhiên thủy chung không cách nào thay thế Thần Dạ đi hoàn thành.
Nghe được những lời này của Trường Tôn Nhiên, thần sắc Càn lão cũng ngưng trọng hơn rất nhiều, vội hỏi:
- Tiểu thư, chúng ta bây giờ không cần phải tuyệt vọng như vậy, Thần tiểu thiếu gia thiên phú hơn người, một thân thủ đoạn càng khiến chúng ta phải khiếp sợ, mấy năm trước, hắn căn cơ bị hủy, cũng có thể một lần nữa đứng lên, hắn hôm nay, nhất định cũng sẽ vượt qua được nguy cơ lần này!
- Đúng vậy a, ta cũng tình nguyện tin tưởng, Thần Dạ sẽ lại lần nữa sinh long hoạt hổ... nhưng mà....
Trường Tôn Nhiên mặt mũi tràn đầy đắng chát, nhẹ giọng nỉ non lấy: :
- Hắn hiện giờ bộ dáng như vậy, còn bảo ta phải tin tưởng thế nào đây?
- Tiểu thư, không phải còn có Thiên Lâm Địa Huyễn Hương sao?
Càn lão nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:
- Loại đồ vật thần kỳ này vô cùng kỳ diệu, song hoa tịnh đế sinh, giữa lẫn nhau, cho dù sau khi tách ra cũng có liên hệ đặc thù với nửa còn lại, có lẽ nhờ vào chúng, có thể khiến tiểu thư ngươi tìm được phương pháp trợ giúp Thần tiểu thiếu gia cũng nên.
Nghe vậy, Trường Tôn Nhiên ánh mắt tỏa sáng, lật tay, hai đóa Thiên Lâm Địa Huyễn Hương lập tức xuất hiện, nàng nói khẽ:
- Các ngươi có biện pháp, để cho ta dọ thám biết được tình huống hắn hiện giờ không?
Tựa hồ nghe hiểu được lời này, một đóa Thiên Lâm Địa Huyễn Hương trong đó hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp xuyên vào mi tâm Thần Dạ, một đóa khác cũng dùng phương pháp như vậy đi vào trong mi tâm Trường Tôn Nhiên.
Trong mi tâm hai người, lập tức có ấn ký của Thiên Lâm Địa Huyễn Hương.
Ngay một lát sau, trong đạo ấn ký này liền tản mát ra một chút thiển sắc quang mang, mùi thơm nhàn nhạt như thấm vào tim phổi, đồng thời cũng khiến người cảm giác được sinh cơ của Thần Dạ tựa hồ đang hồi phục.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
38 chương
20 chương
15 chương
17 chương
7 chương
138 chương