Đế Quân
Chương 146
Có hai bóng người liền từ xa xa như tia chớp lướt đến. Khi bản thân cảm thụ được sự biến hóa thần kỳ mà mắt thường có thể thấy được, sắc mặt hai người, không nhịn được xuât hiện sự kinh ngạc cực độ.
- Xem ra, ở chỗ này sẽ không còn được thần kỳ như ngày xưa vậy.
Trong hai người, người trung niên kia trầm giọng kêu lên.
- Đã như vậy, Tam thúc, chúng ta hãy đi về trước bẩm báo Gia chủ đi?
Người trung niên gật đầu, chợt xoay người, làm bộ liền muốn rời khỏi đây.
Đúng lúc ấy đột nhiên có một đạo dao động từ trong lòng đất truyền ra cực kì nhanh chóng. Nó có tốc độ cực nhanh, như tia chớp. Hơn nữa, trong dao động này mơ hồ để cho hai người này cảm ứng được thấp thoáng có cảm giác quen thuộc.
- Tam thúc?
Người trung niên phẩy phẩy tay, sau khi lượn một vòng quay chung quanh chỗ dao động thì đột nhiên quát:
- Thu Lôi, cẩn thận đề phòng, đừng để cho người nầy chạy thoát.
Vừa dứt lời, người trung niên giơ lên một chưởng. Hắn hướng đến dao động sắp sửa phá tan mặt đất kia mà hung hăng chụp tới.
- Bịch!
Lực đạo hung dữ mãnh liệt trực tiếp nện ra trên mặt đất một cái hố sâu thật lớn, cơn dao động kia dường như cũng dừng ở đây.
Người trung niên vẫn còn không còn kịp đi lại nhìn xem là cái gì, thì đột nhiên nhìn thấy có một bóng người như tên rời cung mạnh mẽ bắn ra. Toàn thân hắn hỗn loạn một cỗ khí tức của lửa nóng rực đang tỏa ra khắp trong thiên địa.
- Thu Thành, Thu Lôi, không ngờ các ngươi vẫn còn ở lại chỗ này?
- Thần Dạ, ngươi lại vẫn còn chưa chết?
- Chết?
Thần Dạ cất tiếng cười, đối diện hai người này, từng ở trong rừng cây xứ sở này trải qua thời gian chung một buổi tối nên hắn đương nhiên là nhận ra. Nhưng mà lại thật không ngờ, lão gia hỏa Thu Chấn này cũng thật là cố chấp, đã trôi qua lâu như vậy mà lại vẫn làm cho người trông chừng tại chỗ này.
Chính mình đã chết?
Thần Dạ cười một tiếng kì lạ mà nói:
- Hai vị, dưới lòng đất này rất không đơn giản. Vận số của ta không tồi, nên chiếm được một chút, tự nhiên liền không bị chết.
- Ngươi chiếm được cái gì?
Thu Lôi trẻ tuổi đã là không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Thu Thành kia tất nhiên tính cách lạnh lùng trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng lúc này, ở trong hai mắt của hắn cũng có được một sắc thái tham lam bắt đầu chậm rãi khởi động.
Địa phương thần kỳ này, vẻn vẹn chỉ là chùm tia sáng bắn lên đến bầu trời, vậy mà có thể làm cho Thu Chấn phục hồi chỗ bị thương. Hơn nữa mấy người bọn họ đây tu luyện ở chỗ này một đoạn thời gian, đều thấy tu vi có chỗ thăng tiến. Họ liền có thể dự đoán được, ở dưới lòng đất nhất định là tồn tại báu vật nào đó !
Chỉ tiếc, bọn họ thật sự không xuống được thế giới lòng đất, biết là có báu vật mà bọn họ cũng không có cách nào lấy được.
Mà nay, người thiếu niên trước mặt này không ngờ đã mang về bảo vật từ dưới lòng đất.... Lúc này nếu mà còn không động tâm, vậy thì liền rất không phải đạo đối với chính mình.
Lòng tham quấy phá, đều khiến cho Thu Thành xem nhẹ. Vừa rồi hắn tung ra một chưởng này, mặc dù không phải nhằm thẳng vào Thần Dạ, nhưng mà cũng không thể gây tổn thương đến mảy may cho Thần Dạ. Hơn nữa, dưới lòng đất sâu, với tu vi của Thần Dạ, bằng chính lực của hắn thì căn bản không quay lên được....
Thần Dạ cười nói:
- Ta có được cái gì, tựa hồ không liên quan đến chuyện của hai vị chứ ?
- Ngươi....
Thu Thành ngăn Thu Lôi lại mà nói thản nhiên:
- Tiểu huynh đệ, nếu như tại địa phương khác, ngươi chiếm được cái gì thì xác thật không quan hệ đến chúng ta. Nhưng phiến rừng rậm này chính là chỗ Thu gia có được. Như thế, tất cả mọi thứ nơi này đều phải thuộc về Thu gia chúng ta, cho nên!
- Vẫn còn thỉnh tiểu huynh đệ giao ra vật mà ngươi đoạt được từ dưới mặt đất đi. Để tránh làm thương tổn đến tình quen biết giữa chúng ta !
- Nói rất hay !
Thần Dạ không khỏi hơi bị vỗ tay!
Ở trong đế đô Hoàng Thành nhiều năm, hắn đã gặp vô số người cao đạo, như là hoàng đế, Nhị hoàng tử, Trường Tôn Mạt, thậm chí Tam ca Thần Nguyên của hắn. Nhưng đều là trong lời nói liền có khả năng đả thương lương tâm người khác.
Những người này, đều vì lợi ích cùng với đòi hỏi của mình, đều có thể coi người khác như không khí như cỏ rác, tiến tới dùng mọi thủ đoạn làm thương tổn người khác. Có điều, trợn tròn mắt nói dối giống như Thu Thành vậy, vẫn còn thật là lần đầu hắn mới gặp.
- Tiểu huynh đệ, giao đồ ra đi, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
Thu Thành lại nói thêm một câu. Cùng lúc đó, Thu Lôi đã vòng ra đến phía sau Thần Dạ, dụng ý đã không cần nói cũng biết.
- Xem ra, nếu như ta không giao ra, các ngươi liền sẽ không bỏ qua ta, phải không?
Nghe vậy, Thu Lôi lạnh lùng cười một tiếng:
- Đừng nói nhiều lời.
Thần Dạ lắc đầu:
- Trong tình thế không bằng người, tựa hồ không còn biện pháp nào khác. Các ngươi nói, ta giao đồ ra thì cũng sẽ không gây khó khăn cho ta. Nhưng đối với ta thì ta còn nhớ rõ, ngày hôm đó, hẳn là Thu Chấn lão nhân kia đã đẩy ta xuống hố sao? Ta chỉ là vô ý phát hiện nơi này, hắn liền muốn giết ta diệt khẩu. Mà nay ta có được một chút thu hoạch, các ngươi ngược lại sẽ bỏ qua cho ta? Thu Thành, các ngươi không phải ngốc như heo vậy chứ ?
Thu Thành sắc mặt lạnh lẽo, không nhịn được gầm lên:
- Tiểu tử, ngươi đang trêu chúng ta?
- Nếu không phải thế thì ngươi cho là gì?
Thần Dạ cười cười như có như không:
- Các ngươi thật đúng là cho rằng, có người chiếm được bảo bối mà còn có thể mở miệng nói với người xa lạ sao? Ta cũng tương đối may mắn, chính lúc không biết, sau khi rời khỏi nơi này thì nên đi nơi nào tìm Thu gia các ngươi để tính sổ, may là có các ngươi ở đây.
- Chỉ bằng ngươi?
Đã sớm không nhịn được, Thu Lôi dẫn đầu cấp tốc xông đến. Hắn ỷ vào tu vi của mình cao hơn Thần Dạ, phía trước lại có Thu Thành lược trận. Nên một kích này của hắn không cần phòng thủ, mà dốc hết toàn lực vào công kích.
Kình phong xé gió cực kỳ bén nhọn. Chỉ trong một cái chớp mắt, Thu Lôi xuất hiện ở sau lưng Thần Dạ. Hắn nắm chưởng thành quyền, nhằm thẳng vào gáy Thần Dạ mà hung hăng nện ra một quyền.
- Tiểu tử, đây là một mình ngươi muốn tìm chết, không trách được ta....
Sau khi câu nói cuối cùng của Thu Lôi vừa dứt, nắm đấm kia đã đánh trúng mục tiêu. Tuy nhiên, cũng không hề có máu tươi phụt ra như trong tưởng tượng, mục tiêumà hắn đánh trúng chỉ vẻn vẹn là một khối tàn ảnh!
Thu Lôi vội vàng đưa mắt nhìn khắp. Giờ phút này Thần Dạ đã ở trước người Thu Thành. Một chưởng kia của hắn chụp xuống, nó lướt qua chỗ nào của không gian thì lại đều làm nơi đó bắt đầu có hơi mơ hồ, thậm chí còn phảng phất như đã giam cầm một chốn không gian.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Trong một tràng âm thanh nặng nề trĩu xuống, Thu Thành cảnh giới Sơ Huyền Bát Trọng lại không chắn nổi một chưởng của Thần Dạ. Miệng hộc ra máu, hắn như con chim đứt cánh mà nặng nề rơi xuống trên mặt đất xa xa.
- Làm sao có thể?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
25 chương
290 chương
6 chương
108 chương
1714 chương
180 chương
200 chương
71 chương