Đế Quân
Chương 1346
Đôi mắt Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không đột nhiên căng thẳng, hiển nhiên không nghĩ tới chỉ mới hai năm thời gian Dạ Minh đã có nhiều cao thủ thiên huyền như vậy, may mắn bọn hắn đã dựa vào Tà Đế Điện, nếu không chỉ sợ căn cơ của hai thế lực lớn thật sự phải bị biến mất trên thế gian này.
- Thần Dạ cùng Tử Huyên đâu, cho bọn hắn lăn ra đây gặp ta!
Sau một lát Liễu Lăng Vân lớn tiếng quát, xem ra bọn hắn lựa chọn thời cơ thật tốt, nếu hôm nay Thần Dạ cùng Tử Huyên không xuất hiện, cho dù tiêu diệt Dạ Minh cũng không thể xem là thắng lợi chân chính. Hơn nữa còn có thể làm cho hai người kia phát điên, ngày sau chỉ sợ bọn họ trả thù càng thêm dữ tợn.
- Chỉ bằng các ngươi cũng xứng có tư cách gặp công tử cùng minh chủ chúng ta hay sao!
Ngao Thiên biến hóa hình người bay tới trước, khí thế đột nhiên cuồn cuộn tràn tới.
- Ngao Thiên!
Thần sắc nhóm người Liễu Lăng Vân nhất thời kinh hãi, giờ phút này không nghĩ tới Ngao Thiên đã có thực lực không khác gì phó điện chủ thậm chí là điện chủ Tà Đế Điện.
Ngao Thiên lạnh lùng nói:
- Liễu Lăng Vân, Thiên Không, các ngươi không muốn chết thì lui xa một chút, bằng không…
- Đáng giận!
- Ngao Thiên!
Thiên Không hét lớn, như nghĩ tới điều gì lập tức nói:
- Hôm nay chúng ta đến nơi đây vì chuyện gì trong lòng các ngươi hiểu rõ ràng, cho nên gọi Thần Dạ cùng Tử Huyên đi ra trả lời, hai năm qua các ngươi đã làm cho vô số người gặp nạn, hiện tại còn cố ý thu mua lòng người, chẳng lẽ thật sự xem chúng ta đều là ngốc tử hay sao!
Quả nhiên vừa nghe được lời của hắn thần sắc nhóm người Du Thiên Hải liền hiện lên vẻ căm giận.
- Ngao Thiên, chúng tôi kính trọng ngươi là tiền bối, lần này nhận được bảo hộ của Dạ Minh cũng thật cảm kích, thật không nghĩ đến tất cả chuyện này đều là âm mưu của các ngươi…
Ngay lập tức mọi người đều nhao nhao hô to, đầy vẻ bất mãn.
Tuy trong lòng bọn họ cũng không xem trọng lời của Thiên tộc cùng Liễu tộc, nhưng hiện tại bọn họ nhất định phải làm như vậy. Nếu không bọn họ sẽ không chiếm được lợi ích gì, hơn nữa còn rơi vào kết cục bị người mắng vong ân bội nghĩa.
Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người, thần sắc Trưởng Tôn Nhiên không chút biến hóa, nàng chỉ làm như lẩm bẩm nói:
- Thần Dạ thường nói chuyện thiên hạ không quan hệ gì tới hắn, ban đầu Thần Dạ cũng không nghĩ trợ giúp bọn họ, hiện tại rốt cục đã biết cái gì gọi là lòng người biến đổi thật nhanh đó thôi.
- Hãy bớt nói nhảm đi, mau gọi Thần Dạ cùng Tử Huyên cút ra cấp công đạo cho mọi người!
Nhìn thấy tiếng phụ họa xôn xao, Liễu Lăng Vân vui sướng kêu to.
- Ha ha…
Trưởng Tôn Nhiên khẽ cười nói:
- Du Thiên Hải, có phải các người cũng muốn gọi Thần Dạ cùng Tử Huyên đi ra cấp công đạo cho các ngươi hay không?
Đám người Du Thiên Hải không khỏi ngẩn ra, chợt giật mình hiểu được đây là Trưởng Tôn Nhiên cấp cho bọn hắn cơ hội cuối cùng.
Nhưng dù biết như vậy bọn hắn cũng không cự tuyệt được ích lợi cường đại kia.
Im lặng một lát nhóm người Du Thiên Hải cùng kêu lên:
- Quan hệ đến cả Trung Vực, bọn hắn tự nhiên phải cấp công đạo cho mọi người!
Nghe vậy Trưởng Tôn Nhiên gật đầu cười nói:
- Nếu mọi người đều cần công đạo, thì ta cũng muốn xem Dạ Minh đưa ra công đạo, rốt cục xem các ngươi có thực lực tiếp nổi hay không!
- Giết hết đi!
- Oanh!
Ngay khi lời nói của Trưởng Tôn Nhiên còn vang vọng, sát ý xông thẳng lên trời, nhất thời không gian như run rẩy, biến thành vô cùng ảm đạm.
Nghe được những lời này của Trưởng Tôn Nhiên, ánh mắt Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không đều hiện lên ý cười, lần này mục đích đã đạt tới, tuy rằng chưa bứt ra được Thần Dạ cùng Tử Huyên, nhưng có kết quả này nhất định sẽ làm Tà Đế Điện hài lòng, như vậy kế tiếp bọn hắn sẽ được bao che lớn nhất.
Có chỗ dựa vững chắc vô cùng cường đại kia, trong thiên hạ này không còn gì đáng sợ.
- Hai người các ngươi rất đắc ý sao?
- Hắc hắc…
Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không đều nở nụ cười, đột nhiên sắc mặt đại biến không kịp nghĩ ngợi vội vàng bật lui thật nhanh về phía sau.
Cùng lúc đó ngay chỗ khi nãy bọn hắn vừa đứng xuất hiện ba thân ảnh, chính là Thần Dạ, Tử Huyên cùng Thành Tự Tại.
- Mọi người đã trở về, còn Trạc Ly tiền bối đâu?
Trưởng Tôn Nhiên tiến nhanh vài bước, vẻ mặt không tự chủ được ngưng trọng, nàng suy đoán sự tình đã có biến hóa, nếu không vì sao ba người Thần Dạ lại quay về lúc này?
- Trạc Ly tiền bối đã đi, còn cần chờ chút thời gian cho nên trở về nhìn xem, không nghĩ tới trở về thật đúng lúc.
Thần Dạ hít sâu một hơi, một cỗ sát ý ngập trời khởi động tràn ra như cuồng phong.
- Trạc Ly tiền bối đã đi?
Trưởng Tôn Nhiên biến sắc, nhóm người Ngao Thiên cũng trầm mặc.
- Đừng thương tâm, Trạc Ly tiền bối rời đi nhưng sống không uổng kiếp này.
Thần Dạ biết rõ cảm tình như cha con giữa Trưởng Tôn Nhiên cùng Trạc Ly, lên tiếng khuyên nhủ.
- Muội biết, cho nên muội cảm thấy cao hứng cho Trạc Ly tiền bối.
Hai dòng nước mắt trên mặt nàng chảy xuống, khẽ nói.
- Cho nên tâm nguyện của Trạc Ly tiền bối chúng ta sẽ giúp hắn hoàn thành.
Tiếng nói vừa dứt, sát ý thao thiên xoay quanh trước người Thần Dạ lập tức ầm ầm bạo phát tuôn tràn về phía trước.
Khí thế khổng lồ làm ánh mắt Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không co rụt lại, chỉ mới hơn hai năm thời gian không gặp thanh niên nhân này, tu vi của hắn lại tinh tiến nhiều như thế, thậm chí bọn họ đều không cảm giác được tu vi của hắn đến trình độ nào.
Dù rằng vô cùng kiêng kỵ, nhưng trong lòng hai người đều vui sướng, nếu Thần Dạ cùng Tử Huyên đã đến, buổi biểu diễn hôm nay xem như đã hoàn thành.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Liễu Lăng Vân cười to nói:
- Thần Dạ, Tử Huyên, bởi vì muốn độc bá thiên hạ các ngươi không tiếc tàn sát sinh linh, Dạ Minh quả nhiên giỏi tính kế, hôm nay Thiên tộc cùng Liễu tộc phải thay trời hành đạo…
- Một đám chó nhà tang!
Thần Dạ cười lạnh, hắn cũng không hề phản bác lời của Liễu Lăng Vân, bởi vì hắn có biện pháp làm cho những người có mặt tại đây biết rốt cục là do ai tính kế.
- Thần Dạ, ngươi đừng vội hung hăng càn quấy, hôm nay phải khiến cho Dạ Minh các ngươi chết không có chỗ chôn!
Nghe được câu mắng của Thần Dạ, Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không nổi điên, mặc kệ hết thảy lao ra ngoài.
- Hai vị tộc trưởng!
Một thanh âm vang lên, hai người Thiên Không lập tức dừng lại, xem ra vừa rồi có vẻ mất đi lý trí cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.
- Đi thôi!
Ngay trên hư không chợt hiện ra một thông đạo không gian khổng lồ, sau đó cả nhóm người Liễu Lăng Văn chuẩn bị rời đi.
Nhóm người Du Thiên Hải không khỏi ngẩn ra chết lặng, rốt cục đám người kia muốn làm gì, tự dưng vừa lộ mặt đã bỏ đi, chẳng phải làm cho nhóm người mình càng thêm đắc tội với Dạ Minh hay sao?
Thần Dạ cau mày, không nghĩ tới phong cách làm việc của Tà Đế Điện lại có thay đổi, còn hiểu được làm sao dựa thế…
Nhưng bọn hắn cho rằng có thể làm được sao?
Thần Dạ cười lạnh, một đạo tử sắc quang hoa từ mi tâm bắn ra, trong tích tắc đã phong tỏa cả thông đạo không gian kia.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
426 chương
124 chương
70 chương
118 chương
70 chương