Đế Quân

Chương 1340

Một đạo thân ảnh từ trong Dạ Minh bay ra, tiếp theo sau nhiều thân ảnh cùng xuất hiện, huyết mang tựa hồ cảm ứng được áp lực càng lớn, không khỏi tiếp tục thối lui ra xa. - Tử minh chủ, Ngao tiền bối, Thành tiền bối, chư vị… Nhìn nhóm cao thủ đột nhiên xuất hiện, vị cao thủ kia rốt cục không còn cách nào áp chế được nỗi mừng rỡ trong lòng. - Đã xảy ra chuyện gì? Tử Huyên trầm giọng hỏi, thực lực của nàng hiện tại không còn ai biết được nàng đã tăng lên tới cấp bậc nào. - Tử minh chủ. Cao thủ kia đem những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây kể rõ lại một lần, sau đó mừng như điên nói: - Nhìn thấy các vị không có chuyện gì thật sự là quá tốt, cuối cùng thiên hạ lại có thêm vài phần hi vọng… - Tà Đế Điện đúng là thủ bút thật lớn. Nhìn một mảnh huyết mang ngập trời xa xa, sát ý từ thân thể Thần Dạ bộc phát thổi quét như cuồng phong. Cao thủ kia vội nói: - Phải đó, hiện giờ huyết mang cơ hồ bao phủ cả Trung Vực, lúc mới xuất hiện những nơi nó đi qua không còn sinh linh ngọn cỏ sống sót, dù hiện tại không biến thành tử địa nhưng đại bộ phận mọi người đều tụ tập tại Lam Tinh thành chờ nó bộc phát lần nữa, hiện tại ta đợi được các vị đi ra, nhưng không biết những vị cao thủ đi cầu viện khác có chờ được cao thủ của bốn siêu cấp thế lực khác xuất hiện hay không… - Bốn siêu cấp thế lực? Thần Dạ cười trào phúng nói. Thanh âm tiếng cười giễu cợt làm trong lòng vị cao thủ kia trầm xuống, có ai không biết ân oán giữa Dạ Minh cùng Thiên tộc, Liễu tộc, hiện tại Dạ Minh cường đại như vậy chỉ sợ là… - Ngao tiền bối, ngài đi cùng hắn đến Lam Tinh thành, thuận tiện nhìn xem những địa phương khác tình huống thế nào. Mặt khác cũng nhìn xem những địa vực khác ra sao… Với tu vi của Ngao Thiên chỉ cần không gặp phải Tà Đế hay điện chủ Tà Đế Điện cũng không ai có thể làm gì được hắn, mặc dù huyết mang bao phủ ngập trời nhưng Thần Dạ vẫn rất có tin tưởng đối với hắn. - Công tử, còn ngươi? Ngao Thiên hỏi. Thần Dạ nói: - Thành tiền bối sẽ theo giúp ta, còn có Tử Huyên, những người còn lại lưu thủ ở Dạ Minh phòng ngừa Tà Đế Điện đến tập kích. - Có Tự Tại huynh đệ đi cùng ta cũng yên tâm. Ngao Thiên liếc mắt nhìn Thần Dạ như hiểu ý, trên thiên hạ này bây giờ có thể uy hiếp được Thành Tự Tại cũng không còn vài người, hơn nữa còn có Thần Dạ cùng Tử Huyên đi cùng. - Chúng ta đi thôi. Ngao Thiên nói. Vị cao thủ kia ngẩn ra: - Ngao tiền bối, chỉ một mình ngài… Thần sắc Thần Dạ thoáng sầm xuống, kiếp nạn của thiên hạ không quan hệ gì tới hắn, nếu không phải trùng hợp vừa ra khỏi kết giới gặp được người này, hắn cũng sẽ không để ý tới. Hơn nữa hiện tại không có việc gì có thể so sánh được với an nguy của Tử Huyên. Nhìn thấy thần sắc tối tăm của Thần Dạ, vị cao thủ kia vội nói: - Tử minh chủ, chư vị tiền bối, không phải ta lòng tham không đáy mà là vì tình hình bây giờ thật nghiêm trọng, nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực chỉ sợ rằng… - Ngươi muốn bắt buộc chúng ta! Trưởng Tôn Nhiên nói: - Ngươi nghĩ hiện tại chúng ta còn không biết rõ tình hình là thế nào, ngươi muốn chúng ta làm gì đây? Thần Dạ hít sâu một hơi nhìn huyết mang xa xa trên bầu trời, nói: - Để Ngao tiền bối cùng ngươi trở về, tìm hiểu kỹ tình huống một phen, nếu các ngươi vẫn chưa yên tâm thì di chuyển qua chỗ của Dạ Minh ở lại. - Dạ dạ, đa tạ công tử. Vị cao thủ kia vội vàng nói. Thần Dạ cười lạnh, lập tức bay vút về hướng nơi ở của Kỳ Lân bộ tộc, Tử Huyên cùng Thành Tự Tại đều theo sát phía sau, những nơi ba người đi qua huyết mang vội vàng tản lui tránh né giống như gặp phải khắc tinh. Ba người bay đi thật nhanh, chỉ một ngày sau đã tới nơi ở của Kỳ Lân bộ tộc. Đoạn đường này mặc dù thường xuyên xé rách không gian di chuyển, nhưng trạng huống bên ngoài đều nằm trong cảm giác của ba người. Chỉ còn lại vài địa phương vẫn đang chống đỡ, những nơi khác đã bị huyết mang hoàn toàn bao phủ. Thủ bút lớn như vậy thật sự làm cho ba người tự nhận không cách nào làm được. Vừa rời khỏi không gian thông đạo, thần sắc Thần Dạ cùng Tử Huyên thoáng biến đổi. Không gian nơi ở Kỳ Lân bộ tộc đồng dạng bị huyết mang ngập trời bao phủ, mà huyết mang tựa hồ càng thêm mẫn cảm với không gian nơi này, không ngừng sôi trào cuồn cuộn không thôi. May mắn kết giới phong ấn ở đây đủ cường đại, có thể đem huyết mang ngăn cản bên ngoài. - Chúng ta đi vào! Giờ khắc này Thần Dạ đã không thể tiếp tục chờ đợi, vươn tay vẽ ra một kết giới, nhất thời một cánh cửa xuất hiện giúp cho hắn dễ dàng tiến vào bên trong kết giới phong ấn kia. Ánh mắt Thành Tự Tại thoáng lóe ra, hiện tại thực lực của Thần Dạ đã càng thêm đáng sợ, dù chính bản thân Thành Tự Tại cũng chưa chắc dễ dàng phá vỡ. Sau khi tiến vào bên trong, vẻ mặt Tử Huyên cùng Thần Dạ càng thêm ngưng trọng. Trong mảnh không gian khổng lồ này, huyết quang khởi động bao trùm khắp nơi, thiên địa linh khí không ngừng trôi nổi khắp không gian. Nếu không phải huyết quang nơi này không xen lẫn tà khí, Tử Huyên cơ hồ cho rằng huyết mang bên ngoài đã xâm nhập khắp cả phiến không gian nơi đây. Nhưng tình huống như vậy cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì Trạc Ly đang ở lại đây tiếp nhận truyền thừa của tiền bối Kỳ Lân bộ tộc. - Minh chủ, công tử, không cần phải lo lắng. Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của hai người, Thành Tự Tại nói: - Huyết quang nơi này dày đặc như vậy, nếu lão phu suy đoán không sai hẳn là Kỳ Lân Huyết. - Kỳ Lân Huyết? Thần Dạ cùng Tử Huyên nghi hoặc nhìn Thành Tự Tại. Thành Tự Tại gật đầu nói: - Tuy rằng lão phu chưa từng tiếp xúc với Kỳ Lân bộ tộc, nhưng các tiền bối cũng từng tiếp xúc qua, nên có lưu lại một ít tin tức. - Kỳ Lân bộ tộc xưa nay có huyết mạch vô cùng kỳ lạ, họ không giống như bất kỳ sinh linh nào trong thiên hạ đều có bổn mạng máu huyết, Kỳ Lân bộ tộc thì khác, cho dù chảy hết bổn mạng máu huyết cũng sẽ không tiêu tán trong thiên địa, mà chỉ phiêu đãng trong không gian, đợi sau khi tộc nhân của họ đạt tới cảnh giới đầy đủ liền có thể dùng mật pháp của Kỳ Lân tộc đem bổn mệnh máu huyết triệu hoán trở về. Vừa nói vừa nhìn lên bầu trời, Thành Tự Tại nói tiếp: - Hiện giờ nhìn cảnh tượng này xem ra vận khí của Trạc Ly không tệ, đã thành công triệu hoán bổn mệnh máu huyết của các tiền bối Kỳ Lân tộc, mượn nhờ bổn mệnh máu huyết giúp thực lực của hắn thêm tinh tiến. Nếu không phải Trạc Ly xảy ra biến cố, Thần Dạ đã yên tâm hơn, bay thẳng về hướng tế đàn của Kỳ Lân bộ tộc. Hiện tại huyết quang nơi khu vực tế đàn càng thêm nồng đậm, cơ hồ muốn hóa thành thực chất sềnh sệch khắp cả chung quanh tế đàn. Trạc Ly ngồi xếp bằng trên tế đàn, nhìn bộ dáng của hắn tựa hồ còn chưa thanh tỉnh lại. - Thành tiền bối, tâm đắc của Tiêu Nhược thư sinh ngươi lĩnh ngộ được nhiều không? Thần Dạ nhìn qua Thành Tự Tại hỏi. Trầm ngâm một lúc Thành Tự Tại đáp: - Thiên phú của Tiêu Nhược tiền bối đích xác là ngút trời, lý giải của hắn đối với thiên đạo cho dù là bốn vị đại đế còn sống nhất định cũng phải tán thưởng…