Đế Quân
Chương 1237
Dùng thiên hạ đại nghĩa làm danh đến tru sát Phong Tam Nương, kỳ thật, cũng không cần lấy danh nghĩa này, dùng hành vi Phong Tam Nương làm thì hiện giờ người muốn giết nàng đã không hề ít rồi.
Dù sao, tuy rằng bây giờ nhìn như không quan hệ đến nhiều người, nhưng ai có thể cam đoan, vạn dặm tử địa nơi này không phải là toàn bộ Trung Vực, thậm chí là toàn bộ thế giới ngày sau chứ?
Chỉ mới là cảnh giới Thánh Huyền thôi nhưng hung địa nàng làm ra đã khiến cao thủ vừa vào Thiên Huyền cũng cảm thấy kiêng kị, đợi một thời gian nữa, sau khi thực lực Phong Tam Nương tiếp tục tăng trưởng thì thiên hạ này còn ai ngăn được nàng nữa chứ?
Không có có bất cứ người nào, nguyện ý chờ đến ngày kia cả.
Cho nên, hiện giờ có năng lực, bất luận kẻ nào cũng muốn sớm đánh chết Phong Tam Nương.
Nếu như Mục Tử Mão chỉ là muốn giết Phong Tam Nương, không cần phải đợi đến giờ, lúc Thần Dạ đến chỉ cần trần thuật tình hình thực tế là được, không cần phải nhấc lên thiên hạ đại nghĩa.
Trong thế lực lấy võ vi tôn, cái gọi là thiên hạ đại nghĩa chỉ là cái rắm, người cao cao tại thượng có mấy ai chân chính vì Thiên Địa thương sinh chứ?
Mục Tử Mão nói như vậy rồi, mục chính chỉ có một, hắn biết rõ Thần Dạ không còn lựa chọn nào khác, vậy thì mượn danh nghĩa này để triệt đẩy hắn đến tuyệt lộ đi. Dạ Minh rất cường đại, tương lai chắc chắn càng cường đại hơn, nhưng nếu đối nghịch vói mọi người trong thiên hạ Dạ Minh sẽ rất có khả năng phải chết non.
Dù cho Thần Dạ có thể lựa chọn, không đi quản việc này, vậy thì bên trong Dạ Minh tất nhiên cũng sẽ sinh ra chấn động kịch liệt.
Ngay cả bằng hữu cũng không cứu, thậm chí chẳng quan tâm, người như vậy, còn đáng đi theo không? Những cái này còn chưa nói đến, chỉ riêng trong lòng Thần Dạ thôi cũng rất không dễ chịu rồi!
- Công tử!
Bên cạnh Thần Dạ, Trạc Ly mặt sắc ngưng trọng, Mục Tử Mão toan tính hắn dĩ nhiên rất rõ ràng, đây chính là một tử cục, vô luận Thần Dạ lựa chọn như thế nào, kết quả tất nhiên cũng đều không tốt.
Mặc dù giết chết hết những người này. . . . Bọn hắn đã đến, lại không có chút bối rối, vững vàng nói ra những lời này, nhất định là đã sớm có chuẩn bị, giết bọn hắn, chỉ có thể hả giận, không ảnh hưởng gì lớn đến đại cục cả.
Thần Dạ khoát khoát tay, nhìn bộ dạng mài đao soàn soạt của mọi người, hắn nhàn nhạt cười, nói:
- Mục Tử Mão, trước khi đến, chắc hẳn, các ngươi đã cân nhận cận thận qua mọi nhân tố, thời cơ chọn vô cùng tốt, tính toán cũng là nhất lưu, xem ra, các ngươi đã nhất định phải ăn ta rồi.
- Chỉ cần Thần công tử mặc kệ chuyện nơi đây, mọi người còn có thể trở thành bằng hữu, cũng không nghiêm trọng như Thần công tử nói đâu.
Mục Tử Mão lạnh nhạt cười một tiếng, trong tiếng cười không kiềm nổi đắc ý, có thể bức Thần Dạ đến mức này, coi như là một công lao lớn của hắn!
- Chỉ tiếc, chuyện của bằng hữu ta nhất định phải quản rồi.
Thanh âm Thần Dạ đột nhiên cực kỳ sâm lãnh:
- Thiên hạ đại nghĩa, chỉ là ngụy trang, ở trong thế gian này, ít nhất cho tới bây giờ, ta còn chưa từng thấy qua người nào chính thức thân mang Thiên Địa thương sinh cả, có lẽ sẽ có, nhưng tuyệt đối không phải các ngươi!
- Cái gì là thiên hạ, cái gì là đại nghĩa, ta hiện giờ sẽ nói cho đám ngươi biết! Là thực lực tuyệt đối!
Mục Tử Mão thần sắc hơi đổi, quát:
- Chẳng lẽ Thần công tử ngươi tự nhận, ngươi và Dạ Minh hôm nay đã có đủ thực lực đối nghịch với người trong thiên hạ rồi sao?
- Hiện giờ ta và Dạ Minh, quả thật không có thực lực như vậy, nhưng, các ngươi cũng không đại biểu được toàn bộ thiên hạ!
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ quản không được! Phong Tam Nương là bằng hữu Thần Dạ ta, bất luận kẻ nào muốn gây bất lợi với nàng, chính là bất lợi bằng hữu Thần Dạ ta, mặc dù một ngày kia, thiên hạ này có lẽ sẽ có người vì Phong cô nương mà kịch biến, nhưng chỉ cần có người muốn đối phó nàng, Thần Dạ ta và Dạ Minh, tuyệt đối không tha thứ đâu!
Mọi người ở đây sắc mặt đều đồng thời biến đổi, dù là Trạc Ly cũng không nghĩ tới, thái độ của Thần Dạ sẽ quyết tuyệt như thế, bất quá cũng khiến trong lòng Trạc Ly cực kỳ cảm động
Làm như vậy, tuy có thể sẽ phải đối địch với thiên hạ, nhưng mà, có thể trở thành bằng hữu của Thần Dạ, không thể nghi ngờ sẽ thấy cực kỳ hạnh phúc, vô luận gió tuyết đầy trời đáng sợ và lăng lệ ác liệt cỡ nào, người bằng hữu này, vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh ngươi, thậm chí đứng ở trước người ngươi, vi ngươi che chắn gió tuyết đầy trời!
Vui vẻ trong mắt bọn người Mục Tử Mão càng đậm, Thần Dạ lời này đã khiến bọn hắn đạt được mục đích.
Chỉ là lúc Thần Dạ biểu hiện ra cường ngạnh như thế, sâu trong lòng đám người cũng không nhịn được có chút sợ hãi.
Sau khi chuyện này truyền ra, Dạ Minh và bản thân Thần Dạ tất sẽ khiến cho rất nhiều người phản cảm, cùng với cùng liên thủ chống cự, nhưng, những người bọn hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu mà Dạ Minh muốn đánh chết.
Giai đoạn hiện giờ, trong đương thời ngoài Tà Đế Điện thần bí kia khó lường kia ra, bất kỳ một thế lực và cá nhân nào cũng không có đủ thực lực ứng phó với sự tiến công của Dạ Minh, điểm này, bọn người Mục Tử Mão hiểu rất rõ ràng.
Nhìn xa mọi người, thanh âm Thần Dạ càng thêm lạnh thấu xương:
- Nếu như người trong thiên hạ này muốn cùng Thần Dạ ta đối địch, vậy ta cũng chỉ có thể cùng người trong thiên hạ đánh một trận! Mục Tử Mão, đây chính là các ngươi muốn thấy, nhưng ta có thể thành thật nói cho ngươi biết, Dạ Minh sẽ không thụt lùi, Thần Dạ ta sẽ càng không đi xuống.
Mục Tử Mão toàn thân run lên, ngược lại lạnh lùng nói:
- Nếu Thần công tử đã tin tưởng như thế, vậy lão phu sẽ mỏi mắt mong chờ, lão phu cũng muốnxem một chút, đến tột cùng khi đối mặt với Thiên Địa thương sinh, Thần công tử ngươi và Dạ Minh có còn hào khí như giờ nữa không
- Chúng ta đi!
Mục đích đã đạt được phải nhanh chóng rời đi, trong lóng đám người Mục Tử Mão tuyệt đối không hề có lòng chịu chết gì cả.
- Mục lão tiền bối, chạy đi đâu thế?
Thần Dạ dẫn đầu mà động, lúc quần áo theo gió bay múa, một người ngăn trở toàn bộ đám người Mục Tử Mão lại, mọi người phía sau, lấy Tử Huyên cầm đầu, bọn người Trạc Ly nhanh chóng vây quanh lấy.
- Thần công tử, ngươi muốn làm cái gì?
Mục Tử Mão thần sắc khẽ biến.
Thần Dạ cười nói:
- Mục lão tiền bối, vừa rồi ta nói, cái gọi là thiên hạ và đại nghĩa, chính là thực lực tuyệt đối! Hôm nay nếu các ngươi đều đã đến, nếu không cho các ngươi hiểu rõ một chút thực lực Dạ Minh ta há chẳng phải sẽ phụ một phen tính toán của các ngươi sao?
Mục Tử Mão quay người lại nhìn, rồi sau đó cười to:
- Thần công tử, không phải lão phu xem thường Dạ Minh và ngươi, chỉ bằng những người các ngươi, muốn ở trước mặt bọn người lão phu bày ra cái gọi là thực lực tuyệt đối kia không khỏi quá mức buồn cười sao?
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
82 chương
320 chương
73 chương
40 chương