Đế Quân
Chương 1207
Những thu hoạch này, hiển nhiên chính là lực lượng của chư vị tiền bối Đế Hoàng Cung.
- Tiền bối, đa tạ chư vị tiền bối!
Thần Dạ cung kính nói, nếu không phải bọn người mình đến, có lẽ, những ý thức này còn có thể tồn tại thêm ít thời giann, tuy rằng tồn tại bộ dạng như vậy đối với bọn họ mà nói là một loại tra tấn, nhưng thủy chung vẫn tồn tại.
- Đây là chúng ta phải làm!
Trung niên nhân hư thủ vừa nhấc, nói:
- Tiểu hữu, năm đó bốn vị Đại Đế, lấy Cổ Đế cầm đầu, ngày nay, trong mơ hồ mọi người cũng là lấy ngươi cầm đầu, cái này tựa hồ là trong tối tăm đã có Thiên Ý, trách nhiệm của ngươi trọng đại, tuy rằng thời gian không nhiều lắm rồi, nhưng hi vọng, khi Tà Đế Điện chi chủ lại lần nữa xuất hiện thì ngươi có thể suất lĩnh mọi người, hoàn thành sứ mạng mà mấy vị bệ hạ chưa từng hoàn thành.
- Sứ mạng...
Thần Dạ mày kiếm chớp chớp, hắn tự nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng, sau khi im lặng một lát hắn liền nhìn trung niên nhân kia nghiêm mặt nói:
- Con đường của bọn người tiền bối vẫn ở đó.
Nghe vậy, trung niên nhân bất giác khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to, trong tiếng cười kia, thân ảnh hư ảo tựa hồ dần ngưng thực hơn một ít, sau khi cười to một hồi mới dần dần dừng lại,
- Tiểu hữu, đa tạ quan tâm.
Đế Hoàng Cung là do vô số cao thủ tự phát đúc thành, theo mọi người xem ra thì Đế Hoàng Cung là một nơi cường đại, bất luận kẻ nào tiến vào đây đều có thể đạt được chỗ tốt thật lớn.
Nhưng mà, đối với những người đúc thành Đế Hoàng Cung mà nói, nơi này chính là lồng giam, lồng giam vĩnh viễn, cũng như Linh Hồn Giới của Tiêu Hàn Thủy vậy.
Nhưng Tiêu Hàn Thủy đủ cường đại, Linh Hồn Giới hấp thu vô số linh hồn chi lực và bổn mạng hồn phách, khiến hắn có thể bước vào Đế cấp chi cảnh, từ đó có cơ hội đánh vỡ gông cùm xiềng xích, rời khỏi llồng giam,
Còn bọn người trung niên nhân chỉ là trả giá, mà không phải cố gắng, cho nên, ở trong Đế Hoàng Cung này, bọn hắn không còn cơ hồ, bọn hắn đã chết.
Vô số ý thức tồn tại trong Đế Hoàng Cung, mượn nhờ lấy phong ấn cường đại kia, bọn hắn tuy tồn tại nhưng thật sự đã mất đi sợ che chở của Thiên Đạo.
Cái gọi là sự che chở của Thiên Đạo chính là chỉ bọn hắn đã vĩnh viễn mất đi tư cách tiến vào lục đạo luân hồi, nói cách khác, sau khi bọn hắn tan rả sẽ vĩnh viễn không còn trong Thiên Địa này nữa.
Bọn hắn vốn sẽ không rơi vào kết cục như thế, nhưng vì thiên hạ thương sinh bọn hắn lại lựa chọn như vậy.
Người đương thời, nếu có người nhớ rõ thì đó cũng chỉ là nhớ bốn vị Đại Đế, lại có ai biết, những người đúc thành Đế Hoàng Cung này, vì Thiên Địa này lại làm ra những chuyện như vậy đâu.
So sánh với bọn người Cổ Đế, những người này, mới thật sự là loại người lòng mang thiên hạ.
Cổ Đế bọn người động thân mà ra, là vì cấp bách, tình hình đã đến mức không thể vãn hồi, không chiến không được, mà đạo đạo ý thức trong này, bọn hắn hoàn toàn không cần phải tiếp tục trả giá nữa, bởi vì lúc ấy thiên hạ đã đại định,
Thần Dạ tạm thời không nghĩ ra được cách nào có thể giúp được những người này, trung niên nhân chính là chủ nhân Đế Hoàng Cung, hắn có lẽ có phương pháp, chỉ cần có, Thần Dạ liền muốn xem những việc này như tâm nguyện của mình, dốc hết sức lực cả đời, cho dù không làm được những việc khác cũng thề phải vì những người này mưu cầu con đường phía trước.
- Không phải quan tâm, vãn bối muốn vì bọn người tiền bối làm chút chuyện, nếu như tiền bối biết rõ con đường phía trước, kính xin kỹ chỉ rõ.
Thần Dạ ôm quyền, cung kính nói,
Trung niên nhân khoát khoát tay, cười nói:
- Ngươi có phần tâm này cũng đủ rồi, những người chúng ta, kể cả ta trong đó, có lẽ chỉ có Thiên mới có thể mưu cầu cho chúng ta một con đường. . .
- Thiên
Thần Dạ nắm chặt tay.
- Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa, tiểu hữu, tất cả hy vọng của chúng ta hôm nay đều ký thác ở trên người của các ngươi, Tà Đế có thực lực như thế nào, trong lòng các ngươi có lẽ đều rõ ràng, không cần ta đến nhiều lời, trách nhiệm này rất trọng đại, cho nên...
Khuôn mặt hư ảo của trung niên nhân chấn động, sau đó nói:
- Nhớ kỹ một câu nói của ta, đến lúc không thể làm được gì, ngàn vạn không nên miễn cưỡng, lưu được núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Thần Dạ không khỏi ngây ra một lúc, ngược lại không nghĩ đến, trung niên nhân này lại nói như vậy.
Nhìn thấy biểu lộ của Thần Dạ, trung niên nhân lại lần nữa cười nói:
- Tiểu hữu, ngươi đừng nghĩ rằng những người chúng ta là người ngoan cố không thay đổi, chuyện không công chịu chết cũng không thể làm được.
- Cuộc chiến năm đó, nhiều năm qua chúng ta nhớ lại, bốn vị Đại Đế có chút quá miễn cưỡng, nếu bọn họ có thể tiếp tục tu luyện một thời gian ngắn, mặc dù chỉ là trước đó mài hợp hơn thì kết quả có lẽ đã thay đổi, cho nên thấy quan hệ giữa các ngươi thâm hậu như thế, trong lòng chúng ta thật sự rất vui mừng.
Trung niên nhân thở dài:
- Thành tựu một phương Đại Đế quá khó khăn, năm đó Tà Đế chỉ trọng thương mất tích, cũng không tử vong vẫn lạc, bởi vậy, nếu lần nữa xảy ra cuộc chiến kinh thiên, thiên hạ thương sinh tuy phải thủ hộ, nhưng các ngươi mới là quan trọng nhất, nếu các ngươi mất, Thiên Địa này mới thật sự mất hết tất cả hy vọng, lời nói này, các ngươi phải một mực nhớ kỹ,
- Tiền bối yên tâm, nếu tái chiến, nhất định sẽ thắng!
Bọn người Thần Dạ lập tức nói.
Trung niên nhân gật đầu cười, thân ảnh kia, lập tức càng thêm hư ảo.
- Vô số tuế nguyệt, ở chỗ này, ta nhìn bằng hữu cũ lần lượt rời đi, hôm nay, cũng đến lúc ta đi cùng bọn hắn rồi, năm đó ta hiệu triệu bọn hắn đúc thành Đế Hoàng Cung, đã là hại bọn hắn, nên đến bồi tồi với bọn hắn thôi.
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, mà thân ảnh cũng càng lúc càng mơ hồ,
- Tiền bối.
Bọn người Thần Dạ đột nhiên kêu:
- Phiền tiền bối lưu lại tính danh chư vị tiền bối, để các thế hệ hậu nhân cúng bái.
- Ha ha.
Tiếng cười truyền đến, đại điện trống trơn, không còn bất cứ vật gì.
- Chúng ta rời đi thôi.
Thật lâu sau, Tử Huyên nhẹ nhàng nói.
Đại điện hiện giờ đã không còn bất kỳ vật nào nữa, trống trơn, phảng phất như nhiều năm qua không hề có ai tiến đến vậy, khắp nơi trên đất, tựa hồ cũng phủ đầy tro bụi, cảm giác đìu hiu rất đậm,
Thần Dạ nhẹ gật đầu, đám tiền bối có thể thì đều đã làm, hiện giờ đều đã rơi đi, nơi này sẽ không còn là nơi giam giữ bọn hắn nữa
Nhưng, chỗ này nhất định phải lưu lại.
Tương lai, nếu có năng lực, cơ hội thì nơi này có thể sẽ là nơi duy nhất để chư vị tiền bối có thể tiến vào lục đạo luân hồi.
- Đi.
Thần Dạ không nghĩ ngợi thêm, thân ảnh khẽ động, lập tức liền rời khỏi đại điện.
Bên ngoài đại điện, trên đỉnh núi.
Giờ phút này tất cả mọi người trong sơn mạch cũng đã cảm ứng được, năng lượng vô cùng hùng hậu bao phủ chung quanh sơn mạch đã biến mất không thấy gì nữa, núi này, từ nay về sau cũng sẽ giống như sơn mạch bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
34 chương
71 chương
25 chương
338 chương